Lưu Quang Nhập Họa

xem bệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thần Nhứ động thân mình, Tái Phúc hầu hạ bên giường lập tức vén màn lên, thấp giọng hỏi Thần Nhứ cần gì.

"Ta muốn tắm rửa." Trên người toàn là vết tích đêm qua, khiến nàng cực kì khó chịu.

Tái Phúc ra ngoài phân phó người chuẩn bị, có vài cung nữ đi đến hầu hạ nàng ngồi dậy. Trên người nàng có các vết tích tím đỏ lẫn lộn, khiến mấy cung nữ mặt đỏ tai hồng, cúi đầu sợ hãi không dám nhìn, nhưng vẫn tò mò liếc trộm.

Thần Nhứ cũng cúi đầu xem thử, bất đắc dĩ gượng cười. Dáng vẻ nàng như vậy còn không bằng ca kĩ nơi xướng quán.

Tái Phúc trở lại, thay cho mấy cung nữ khác mà hầu hạ Thần Nhứ mặc quần áo.

"Hàm U đâu?"

"Hồi Quận chúa, Công chúa sáng sớm đã theo Hoàng thượng xuất cung. Lúc sắp đi còn phân phó chính chúng nô tì hầu hạ Quận chúa cho tốt." Tái Phúc cũng được coi là hạ nhân đắc lực bên cạnh Thần Nhứ, trả lời không chút dài dòng.

"Xuất cung? Đi đâu?"

"Nô tì không biết."

Lúc này đồ dùng tắm rửa đã chuẩn bị đủ, Thần Nhứ cởi bộ đồ ngủ vừa mới mặc, bước vào trong thùng gỗ. Làn nước ấm áp là thuốc chữa lành tốt nhất cho nàng trong thời điểm hiện tại. Nàng ngửa đầu ngồi trong thùng gỗ, hoàn toàn thả lỏng tinh thần và cơ thể chính mình. Khi không có Cảnh Hàm U, nàng mới có thể trưng ra vẻ mặt thật của bản thân. Khí sắc tái nhợt, có một chút uể oải.

Nàng ngâm nước chừng một khắc mới đi ra. Tái Phúc đã thúc giục ba bốn lần rồi, chỉ sợ nước lạnh thì vị Quận chúa này sẽ nhiễm phong hàn, vậy nàng có hai cái đầu cũng không đủ cho Công chúa chém.

Vừa mặc y phục xong đã nghe ngoài cửa báo, Tuệ Tài nhân và Giác An Công chúa đến thăm Thuận Ân Quận chúa.

Thần Nhứ thỉnh Tuệ Tài nhân đi vào, Giác An Công chúa vừa thấy Thần Nhứ đã chạy sang nhào vào lòng nàng.

"Thần Nhứ tỷ tỷ thơm quá!" Giác An cười nói.

Thần Nhứ vừa tắm xong tản ra hương thơm thanh nhã của Uẩn Kết thảo. Nàng ôm lấy Giác An Công chúa, bế lên đùi mình, cầm một miếng điểm tâm trên bàn đưa cho tiểu Công chúa.

"Tuệ Tài nhân mau ngồi. Ta vốn mải chơi đùa với Giác An Công chúa, lại quên thỉnh an Tuệ Tài nhân, thật là thất lễ quá." Thần Nhứ cười định đứng dậy.

Tuệ Tài nhân sao có thể để nàng đứng dậy, vội vàng đỡ nàng: "Quận chúa đừng đa lễ như vậy, ta cũng không quen." Nàng ngồi xuống nói, "Vài ngày nay Giác An không gặp người, ầm ĩ đòi đến. Ta bị nó làm ồn, không còn cách nào khác nữa mới đến gặp Quận chúa." Nói rõ ràng mục đích đến rồi, nàng mới bảo, "Quận chúa có khỏe không? Ngày đó nghe nói người trúng độc, ta sợ đến mức cơm cũng không ăn vào. Kêu người đến dò la tin tức, đáng tiếc là Nhu Gia Công chúa hạ nghiêm lệnh, các nô tài cũng chưa nghe ngóng được gì. Hôm qua mới biết là Quận chúa không sao, đúng là thần phật phù hộ."

Thần Nhứ vừa chơi đùa với Giác An, vừa nói: "Phiền Tuệ Tài nhân lo lắng rồi. Thần Nhứ là người đã mất nước, cũng không quá để ý đến sinh tử nữa. Nhưng Tài nhân, người còn có Giác An Công chúa, tiền đồ còn sáng rọi."

Lời này của nàng, Tuệ Tài nhân hiểu được: "Quận chúa là chân long chi mệnh, trăm ngàn lần không được nói những lời tự coi nhẹ mình như vậy. Nô tì tuy là thấp cổ bé họng, nhưng suy cho cùng cũng là người nước Dịch. Nếu Quận chúa có gì phân phó, xin cứ nói."

Thần Nhứ mím môi, cúi đầu nhìn hài tử trong lòng: "Công chúa, những trò ta dạy người còn nhớ không? Chúng ta cùng chơi có được không?"

"Được!" Giác An vui vẻ, cùng Thần Nhứ chơi tiếp.

Tuệ Tài nhân ở một bên thấy hơi lúng túng. Nàng vừa nói một hồi nhưng cũng không ai đáp lời, đây là ý tứ gì?

Thấy Thần Nhứ chơi đùa với Giác An Công chúa đến vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến ý tứ của nàng, nàng rốt cuộc cũng hiểu được là mình đã nói điều không nên, khiến Thần Nhứ ngờ vực. Có thể nói, nàng chưa được sự tín nhiệm hoàn toàn của Thần Nhứ.

Chơi với Giác An Công chúa hồi lâu, Tái Phúc tiến vào đưa lên chén thuốc vừa sắc. Thần Nhứ buông Giác An Công chúa xuống, uống thuốc: "Tài nhân, sắc trời không còn sớm nữa, Nhu Gia Công chúa sắp về cung rồi, Tài nhân và Giác An Công chúa vẫn nên về thôi. Để Nhu Gia Công chúa thấy người ở đây lại không hay."

Tuệ Tài nhân dẫn Giác An Công chúa đi. Nàng là một người thông minh, mục đích khi đến hôm nay đã đạt được, đương nhiên không còn ý muốn nán lại. Thần Nhứ trong lời nói đã biểu lộ rõ, chuyện của các nàng lúc đó không thể để cho Nhu Gia Công chúa biết.

Sau khi Cảnh Hàm U hồi cung, có người đến báo Tuệ Tài nhân tới thăm bệnh. Tuệ Tài nhân là người nước Dịch, có lẽ nào các nàng đã giao hẹn gì trong lúc đó?

Lúc này Thần Nhứ đang ở thư phòng đọc sách, thấy nàng về liền buông sách xuống nói: "Dùng bữa tối chưa?"

"Vẫn chưa." Trần Tâm hầu hạ Cảnh Hàm U cởi áo choàng, lại đưa lên một li trà nóng mới, "Nghe cung nữ bảo nàng cũng chưa ăn."

Thần Nhứ gật đầu, đôi môi tái nhợt nhoẻn một nụ cười nhạt dịu dàng: "Đợi nàng về rồi ăn chung."

Cảnh Hàm U như mê muội, đưa tay xoa đôi má của nàng, "Nếu nàng không phải Dịch Già Thần Nhứ, ta nhất định đã tin rằng nàng lúc này thật lòng yêu ta." Nhưng lời này nàng vẫn giấu trong lòng, cũng không nói ra.

Hai người ăn tối cùng nhau. Thần Nhứ ăn rất ít, mới húp vài ngụm cháo đã đặt xuống. Cảnh Hàm U cũng buông đũa, bảo nhà bếp đưa lên một chén tổ yến. Nàng đích thân đút cho Thần Nhứ ăn.

Thần Nhứ cau mày: "Không ăn có được không?"

"Trừ khi nàng lại muốn bị cấm túc." Cảnh Hàm U lần này đe dọa thẳng thừng. Sư tỷ này của nàng trước đây khi ở viện, ăn cái gì cũng vô cùng vất vả. Có đôi khi sư phụ muốn nàng ăn nhiều một chút, ngay cả mệnh lệnh cũng đưa ra.

Thần Nhứ thở dài, một hơi ăn hết chén tổ yến. Nhìn dáng điệu khó chịu kia như là phải uống thuốc đắng vậy. Miễn cưỡng ăn hết chén tổ yến kia, nói sao Thần Nhứ cũng không chịu ăn nữa.

"Vài ngày nữa là sinh thần của Mẫu hậu, nàng cũng phải tham gia đấy." Trước khi đi ngủ, Cảnh Hàm U nhìn Thần Nhứ đang cởi áo tháo đai lưng mà nói.

"Hoàng hậu Nương nương chưa hẳn đã muốn thấy ta." Thần Nhứ cởi áo ngoài, chỉ còn mặc trung y đi tới bên giường, một đầu tóc đen như mực, lúc này còn vương bọt nước.

Cảnh Hàm U lấy khăn vải ra lau tóc cho nàng: "Đừng sợ, đến lúc đó nàng đi theo ta, sẽ không ai dám nói gì đâu."

Thần Nhứ cười khẩy: "Ta mà sợ sao? Lúc trước cũng chẳng biết là ai kiêng dè một nữ tử như ta, dùng ly rượu độc kia phế đi võ công của ta!"

"Nàng chung quy vẫn để ý cái này." Cảnh Hàm U vẫn không ngừng lau tóc cho nàng, chẳng qua là động tác càng thêm nhẹ nhàng.

"Hàm U, nếu như nàng là ta, võ công khổ luyện mười năm bị phế, nàng cũng không để ý sao?" Thần Nhứ quay đầu lại, dò hỏi.

Làm sao mà không để ý cho được? Các nàng đều là công chúa, là cành vàng lá ngọc, bên cạnh có rất nhiều hộ vệ, cần gì học võ phòng thân?

Khi Cảnh Hàm U vào viện Phi Diệp Tân, Thần Nhứ đã học võ rồi, vì thế nàng cũng theo học. Dù sao chỉ cần Thần Nhứ học gì, nàng cũng sẽ học cùng. Còn học cái gì, nàng cũng biết.

"Bên nàng còn có ta."

"Nàng có thể cho ta nương nhờ một đời sao?" Thần Nhứ quay lưng đi, không nhìn nàng, "Nàng là công chúa, ba năm sau sẽ phải gả đi hòa thân. Ta biết nàng có chủ ý gì. Nàng định mang ta đi theo. Nhưng nàng bảo ta làm sao nhìn nàng cùng nam nhân khác... Hoặc là nói, nàng định cho ta làm thị tì?" Giọng nàng lạc đi, được Cảnh Hàm U phía sau ôm chặt vào lòng.

"Ta còn chưa hỏi chuyện nàng và Tuệ Tài nhân, tại sao nàng còn nói vậy?" Cảnh Hàm U đôi khi cũng không hiểu Thần Nhứ hiện giờ đang suy nghĩ gì. Hai người vừa trải qua chuyện sống chết, tại sao không thể nhu tình mật ý với nhau chứ?

Trong mắt Thần Nhứ rét lạnh như băng: "Bởi vì có một số việc mà trốn tránh cũng không có nghĩa là chúng không tồn tại. Nàng cuối cùng vẫn phải gả đi thôi, mà ta, cuối cùng cũng sẽ trở thành vợ kẻ khác." Lời này chẳng phải nàng đã sớm muốn nói ra rồi sao? Tại sao khi nói ra rồi trong lòng lại đau đớn như vậy? Rõ ràng đã biết đến kết cục này từ lâu, tại sao vẫn kì vọng người đang ôm mình đưa ra một lời đáp khác.

Thần Nhứ ngửa đầu, nơi vành mắt cay cay dường như có nước mắt chảy ra. Dịch Già Thần Nhứ à, ngươi hiến thành bán nước, trên thẹn với liệt tổ liệt tông, dưới thẹn với bách tính nước Dịch. Ngươi lưng đeo tội danh như vậy, tại sao còn trông mong vào phần cảm tình không nên có này?

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio