"Đã sớm nghe nói Quận chúa mỹ mạo khuynh quốc. Lần trước ở Thiên thu Đản của Hoàng hậu, Bản cung chỉ mới thấy dáng múa tuyệt thế của Quận chúa, chưa nhìn rõ vẻ ngoài. Nay nhìn kĩ rồi, quả nhiên là danh bất hư truyền!" Nói đoạn, bà đi tới, đưa cánh tay mảnh khảnh nâng cằm Thần Nhứ, buộc Thần Nhứ phải ngẩng đầu nhìn mình, "Mỹ nhân như thế, quả thật khiến ta vừa thấy đã yêu!"
"Quý phi Nương nương quá khen." Ánh mắt Thần Nhứ vẫn chỉ nhìn xuống đất. Nàng không muốn gây phiền toái. Hiện nay thế lực của Phùng Quý phi lớn mạnh, một quận chúa như nàng không thể phản kháng.
"Nương nương, chẳng hay người đang đi nơi nào?" Cảnh Hàm U vội vàng đi tới, tinh tế đưa Thần Nhứ ra sau lưng mình, chuyển qua đề tài khác.
Phùng Quý phi rút tay về, thấy Cảnh Hàm U như vậy mới cười thoải mái: "Nhu Gia, trong cung đồn rằng quan hệ của con và Thuận Ân Quận chúa không đơn giản. Bản cung vốn không tin. Cùng là nữ tử, như vậy chẳng phải là làm trái đạo âm dương sao? Nhưng xem con bây giờ, Bản cung cũng hơi tin rồi. Nhu Gia, con là công chúa con Hoàng hậu Nương nương, mai sau nhất định phải làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ của một quân chủ xứng tầm. Chuyện gièm pha như thế này nếu phu quân tương lai của con biết được, ôi chà, nghĩ đến cũng thấy sợ rồi."
Cảnh Hàm U nghe xong, vẻ mặt vẫn bình thản: "Đa tạ Quý phi Nương nương đã chỉ bảo. Sau này Nhu Gia nhất định sẽ chú ý nhất cử nhất động."
Phùng Quý phi hài lòng gật đầu: "Trẻ nhỏ dễ dạy." Bà nhìn Thần Nhứ sau lưng Cảnh Hàm U, "Thuận Ân Quận chúa, Bản cung có một việc muốn nhờ, chẳng hay Quận chúa có nguyện hỗ trợ không?"
Thần Nhứ cụp mắt: "Thần Nhứ sẽ tùy Nương nương phân phó."
"Hoàng tộc Tây Vân là nhà ngoại của Bản cung. Mấy ngày trước Tây Vân Thái tử vào triều, muốn xem ca vũ của nước Dịch, Bản cung liền nghĩ đến dáng múa vô song của Quận chúa. Nếu Quận chúa có thể đồng ý múa một khúc vì Bản cung thì cũng coi như thành toàn tâm nguyện cho Thái tử Tây Vân rồi." Nụ cười của Phùng Quý phi lóe lên.
Thần Nhứ không nói gì bởi vì Cảnh Hàm U trước mặt nàng đã lên tiếng: "Quý phi Nương nương, Thần Nhứ là Thuận Ân Quận chúa do Phụ hoàng khâm phong, không phải là phường múa của nước Dịch. Thái tử Tây Vân nếu muốn xem ca vũ của nước Dịch, Nhu Gia sẵn lòng tìm vài phường múa để hiến vũ, chẳng biết ý Nương nương thế nào?"
Phùng Quý phi nghe xong lạnh mặt: "Nói thế vậy hẳn là do Hoàng hậu Nương nương được nể mặt hơn. Quận chúa đồng ý hiến vũ cho Hoàng hậu Nương nương nhưng lại không muốn hiến vũ cho Bản cung. Cũng được thôi, ai bảo Bản cung chỉ là một phi tần, khiến ngay cả một người mất nước cũng coi thường đây?"
Tay Thần Nhứ siết lấy khăn, hàm răng cắn chặt môi dưới. Nàng đang cân nhắc. Đi hiến vũ chẳng qua là chỉ mất mặt thêm một lần, đối với nàng của bây giờ cũng chẳng có gì đáng bận tâm. Nhưng loại hy sinh này có ý nghĩa gì hay không? Nàng ngẩng đầu, kéo Cảnh Hàm U một chút, vừa định nói gì đó lại bị Cảnh Hàm U trở tay giữ chặt.
"Tạ ân Nương nưỡng đã bỏ qua. Nhu Gia ắt sẽ tìm kiếm phường múa ưu tú nhất cho Nương nương, hai ngày sau đưa tới." Nói xong kéo tay Thần Nhứ dẫn nàng rời đi.
Phùng Quý phi thấy bóng lưng hai người đi xa, đôi mắt híp lại: "Nhu Gia đúng là thật sự không để mặt mũi cho Bản cung!"
Phong Thành Công chúa nói: "Mẫu phi, tỷ ấy thương nhất là Dịch Già Thần Nhứ kia mà. Người quên rồi sao, lần trước nhi thần từng nói với người chuyện tỷ ấy vì Dịch Già Thần Nhứ mà dùng lá cây uy hiếp nhi thần đó."
Phùng Quý phi vỗ vỗ tay con gái: "Phong Thành, con yên tâm, Bản cung nhất định sẽ đòi lại món nợ này."
"Nàng hà tất phải đắc tội với bà ấy?" Trở lại cung Vũ Yên, Cảnh Hàm U mới buông ra cánh tay vẫn luôn nắm chặt. Thần Nhứ bị nàng kéo đến đau, vừa xoa xoa canh tay vừa hỏi.
"Ta nói rồi, ta có thể bảo vệ nàng. Chẳng lẽ nàng muốn ta trơ mắt nhìn nàng chịu nhục?"
Thần Nhứ ngước mắt, trong ánh mắt có thêm chút rầu rĩ: "Nhìn Phùng Quý phi mà xem, chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy."
"Ta quan tâm bà ấy làm gì? Dù sao bà ấy cũng không dám đụng đến ta. Nhưng mà nàng," Cảnh Hàm U ôm nàng vào lòng, "Gần đây ít đi ra ngoài một chút, có chuyện gì cũng chờ ta về đến hãy nói."
"Nếu như bà ấy muốn dạy dỗ ta thì ta trốn ở cung Vũ Yên là xong sao? Hàm U, nàng yên tâm, ta nói rồi, ta không có yếu đuối như nàng tưởng." Thần Nhứ miễn cưỡng cười lại thấy Cảnh Hàm U càng đau lòng.
Hai ngày sau, Cảnh Hàm U tìm vài phường múa đưa đến Tiêu Lan điện của Phùng Quý phi. Nhưng tin tức rất nhanh truyền đến, nói Phùng Quý phi không vừa ý với vũ đạo của phường múa, đuổi tất cả ra ngoài.
"Bà ấy đang trút giận lên các vũ cơ đây." Thần Nhứ nói sau khi nhận được tin.
"Dù sao ta cũng đáp ứng bà ấy rồi, bà ấy có hài lòng hay không là chuyện của bà ấy, ta không để tâm." Nàng ôm eo Thần Nhứ, "Tại sao lại gầy như vậy."
"Nàng cả ngày lo ta gầy, chi bằng đi quan tâm Ân Khang Công chúa một chút. Nghe nói sáng nay Ân Khang Công chúa ngã rồi bất tỉnh, nàng còn không đi xem."
Cảnh Hàm U nghe vậy thở dài: "Cung nữ Thiển Bích của đại tỷ bị Thái tử Tây Vân - Phùng Nghiệp cưỡng bức... Nghe nói sáng nay phát hiện đã treo cổ tự vẫn." Nàng ngưng một chút, "Thiển Bích đã lớn lên cùng đại tỷ, từ đầu đến cuối vẫn ở bên đại tỷ. Đại tỷ đã sớm xem Thiển Bích là muội muội, bây giờ xảy ra chuyện như thế, bảo đại tỷ phải làm sao tiếp nhận đây?"
Thần Nhứ nghe xong chuyện này cũng sững sờ: "Vậy mà lại xảy ra việc như vậy? Xem ra Phùng Nghiệp cũng chỉ là hạng ham mê tửu sắc, Ân Khang Công chúa gả đi chưa chắc sẽ được hạnh phúc."
"Từ trước đến nay, công chúa vốn hòa thân với một quốc gia chứ không phải với một người đàn ông." Lời nói này của Cảnh Hàm U lại vô cùng đau thương.
"Đi xem Ân Khang Công chúa thế nào đi." Thần Nhứ kề sát tai nàng mềm giọng nói.
Cảnh Hàm U hôn một cái lên môi nàng, đứng dậy đi đến Thi Lam uyển.
Sau khi Cảnh Hàm U đi rồi, Thần Nhứ ngồi ở tẩm điện ngắm dung nhan chính mình trong gương đồng. Gương mặt này của mình có thể mê hoặc thiên hạ? Nàng cười khổ một tiếng. Sư phụ nói mệnh cách nàng không rõ ràng, nhưng trời sinh một gương mặt như vậy, nhất định sẽ càng nhiều tai họa.
Chọn từ hộp trang sức một chiếc trâm kiểu dáng đơn giản mà cài vào tóc mai, nàng hít thở sâu vài hơi để dòng suy nghĩ ổn định lại.
Không lâu sau, Tái Phúc đến báo rằng Phùng Quý phi phái người mời nàng đến Tiêu Lan điện.
Thật vậy sao? Thần Nhứ không hề có chút bất ngờ nào. Nàng bảo Tái Phúc giúp thay một bộ cung trang màu trắng, tiến về kiệu của Tiêu Lan điện.
Tiêu Lan điện còn lộng lẫy hơn Đoan Hoa cung. Trong đại điện có tiếng sáo trúc loáng thoáng truyền ra, dường như đang có người biểu diễn ca múa.
Thần Nhứ chờ thông truyền ngoài điện, rất nhanh đã được báo có thể vào trong.
Chính điện của Tiêu Lan điện vô cùng rộng rãi, hai bên đều có người ngồi. Phùng Quý phi ngồi ngay ngắn phía trên, bên cạnh còn có Phong Thành Công chúa.
"Thuận Ân Quận chúa Dịch Già Thần Nhứ tham kiến Quý phi Nương nương." Thần Nhứ thi lễ.
"Miễn lễ." Phùng Quý phi thấy Thần Nhứ đi đến, hết sức vui mừng.
Thần Nhứ đứng dậy đi sang bên, đầu vẫn cúi.
"Quận chúa, lần này mời Quận chúa đến là vì Thái tử Tây Vân đã mến mộ đại danh Quận chúa từ lâu nên muốn gặp một lần. Bản cung cho rằng đây không phải là chuyện lớn lao gì, có lẽ Quận chúa cũng không ngại đâu nhỉ?" Phùng Quý phi hỏi.
Thần Nhứ nói: "Nương nương đã phân phó, Thần Nhứ đương nhiên vâng mệnh."
"Được! Quận chúa quả thật là biết trước biết sau." Phùng Quý phi quay đầu nói với một người phía bên trái: "Nghiệp, cô mẫu đã mời người cho con, con còn không tiến đến tiếp kiến Thuận Ân Quận chúa đi."
Người nọ lập tức đứng dậy đi tới, đứng trước mặt Thần Nhứ nói: "Ta là Thái tử Vân Quốc Phùng Nghiệp, nghe đến đại danh của Quận chúa đã lâu. Hôm nay gặp mặt, quả thật là danh bất hư truyền."
Thần Nhứ hơi ngước mắt, thấy người đứng trước mặt mình là một thanh niên trẻ tuổi. Tướng mạo cũng không tính là khôi ngô nhưng cũng có uy có thế, tuy nhiên, đôi mắt kia lại nhìn mình với vẻ bất thiện.
"Thần Nhứ bái kiến Thái tử Điện hạ nước Vân." Thần Nhứ cúi người thi lễ.
Phùng Nghiệp cười nói: "Quận chúa không cần đa lễ." Nói đoạn đưa tay đỡ tay Thần Nhứ.
Thần Nhứ nhẹ nhàng lui về sau một bước, tránh đi tay hắn. Không ngờ người này lại lớn mật, trước mắt bao người mà dám kéo cổ tay trái của Thần Nhứ.
Thần Nhứ trong lòng cả kinh, nhắm mắt lại. Nàng ngẩng đầu nói: "Điện hạ, xin buông tay!"
Nàng vừa ngẩng đầu, Phùng Nghiệp càng thấy dung mạo nàng rõ ràng hơn. Quả nhiên là một mỹ nhân quyến rũ yểu điệu, Phùng Nghiệp thấy mà xương cốt cũng mềm, làm sao mà buông tay được?
"Quận chúa tuyệt sắc khuynh thành, ở lại nước Lịch chẳng phải là quá đáng tiếc sao? Chẳng bằng theo ta về nước Vân đi. Bản Điện hạ cam đoan sẽ cho nàng cẩm y ngọc thực, ngàn vạn ân sủng." Hắn nói xong, không chỉ không buông tay mà còn nắm chặt hơn, kéo Thần Nhứ vào lòng.
Thần Nhứ không bì được với lực của Phùng Nghiệp, quay đầu nói với Phùng Quý phi: "Nương nương, ta theo lệnh của người mà đến, nay bị phi lễ như thế, chẳng lẽ Nương nương lại làm như không thấy?"
Phùng Quý phi biểu cảm lạnh lùng: "Quận chúa, bản Cung thấy Nghiệp Nhi nói đúng. Quận chúa ở nước Lịch ta thân phận lúng túng, không bằng theo nó sang nước Vân còn có thể xin một danh phận, sau này khi đã sinh con trai con gái rồi, vậy cũng là dưới một người trên vạn người."
Phùng Nghiệp vừa nghe lời Phùng Quý phi nói lập tức không kiêng dè nữa, đưa miệng tiến tới gò má của Thần Nhứ muốn âu yếm.
Thần Nhứ tay trái bị giữ chặt không thể động đậy. Nàng đưa tay phải ra, rút trâm vàng từ đỉnh đầu xuống, đuôi trâm sắc nhọn lóe sáng.
Phùng Nghiệp là người tập võ, vô cùng để ý đến loại chuyện như thế, lập tức kêu lên: "Ngươi muốn làm gì?"
Trâm vàng trong tay Thần Nhứ lập tức hạ xuống cổ nàng: "Thái tử Điện hạ, Thần Nhứ tuy là người đã mất nước nhưng thà chết chứ không chịu nhục. Nếu người cố ý bức hiếp như thế, Thần Nhứ chỉ còn đường chết hòng được trong sạch!" Ẩn trong khí chất nhu nhược kia của nàng là một sự kiên quyết quật cường, thoảng cái đã khiến mọi người ở đó chấn kinh.
Phùng Nghiệp sửng sốt một chút, lúc này mới cười nói: "Quận chúa hoa nhường nguyệt thẹn, lại đúng tuổi thanh xuân, cứ chết đi như vậy chẳng phải là đáng tiếc sao? Bản Điện hạ không có ý mạo phạm, chỉ cần Quận chúa gật đầu nguyện ý theo ta về nước, bản Điện hạ lập tức sẽ thả Quận chúa đi, thế nào?"
Thần Nhứ cười lạnh: "Điện hạ nếu thật sự có thành ý, sao không để Thần Nhứ đi?"
Phùng Nghiệp thấy kế hoãn binh của mình bị nói thẳng ra, giận tái mặt: "Quận chúa, bản Điện hạ là người thương hương tiếc ngọc, Quận chúa cũng không nên rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt. Cơ thể nhu nhược này của nàng có biết tự vẫn như thế nào không?" Nói xong, hắn ra tay cực nhanh, đoạt lấy trâm vàng trong tay Thần Nhứ.
Thần Nhứ đảo ngược trâm vàng trong tay, đẩy tay Phùng Nghiệp ra, sau đó dùng đầu trâm gõ lên ngón tay của hắn. Khi hắn rụt tay lại, đuôi trâm lại hướng đúng cổ của nàng.
Phùng Nghiệp lần này hết hồn không ngớt: "Ngươi... Ngươi biết võ công!"
Thần Nhứ mím chặt môi không nói lời nào. Nếu không phải vì võ công mình bị phế, làm sao phải chịu nhục nhã đến vậy chứ?
Hết chương
Editor's note: Huhu dạo này tui bị deadlines dí sml nên đã lâu không update, các bạn thông cảm nha ;-;