"Nhị ca thẩm thấu nỗi khổ của ta là tốt rồi.
Dẫu là quá khứ hay tương lai, ta đều sẽ lấy ích lợi của hoàng tộc làm đầu, ta không ra tay đương nhiên có lý do của không ra tay, mong nhị ca lý giải được." Thần Nhứ sai Linh Âm lấy một tờ giấy ra, bên trong có ghi vài cái tên của quan viên trong triều.
"Thế lực hậu cung ta đã thăm dò đại khái.
Những người ở tiền triều này đều là mấu chốt để rút dây động rừng, nhị ca, ta cần sự trợ giúp của huynh." Tay nàng rơi trên giấy.
Lúc này gương mặt Dịch Già Dụ cũng nghiêm trọng lên.
"Muội muốn ta buộc tội những người đó?"
Thần Nhứ lắc đầu.
"Đừng quên thân phận hoàng tử nước Dịch của huynh.
Ta muốn huynh dâng thư tán dương những người này, lý do tự huynh nghĩ.
Ta hy vọng chuyện này có thể hoàn thành trong vòng một tháng."
Dịch Già Dụ ngó trái ngó phải, lại nhìn Dịch Già Sơ, thấp giọng nói: "Di Mẫn, muội thật sự muốn phục quốc?"
"Huynh định làm Lễ bộ thị lang cả đời ư?" Thần Nhứ cũng nhìn Dịch Già Sơ.
"Tam ca, ta muốn phục quốc, huynh có bằng lòng giúp ta không?"
Dịch Già Sơ khó tin mà nhìn nàng, "Hiện tại cô ở trong cung, phục quốc làm sao? Chẳng lẽ cô với hoàng thượng hay là thái tử…"
"Tam đệ!" Dịch Già Dụ sợ Dịch Già Sơ thốt ra lời không xuôi tai.
"Một nữ tử như ta vốn không nên tham dự loại chuyện này.
Nếu đại ca còn sống…" Ánh mắt Thần Nhứ ảm đạm hơn ít.
"Nhị ca, tam ca, ta đã nói mục đích của ta.
Các huynh không muốn giúp ta thì cũng xin hãy báo thật vì cùng tộc Dịch Già.
Ta sẽ không miễn cưỡng."
Dịch Già Dụ vội nói: "Sao bọn ta có thể không tham gia việc lớn như này? Di Mẫn, loại chuyện đó vốn là bọn ta nên làm.
Một nữ nhi như muội ở trong cung đã gian nan, bọn ta sao nhẫn tâm cho đặng…" Gương mặt hắn đau xót.
Thần Nhứ thầm cười lạnh.
Nếu mấy người anh trai của mình mưu trí một chút, quyết chí thề phục quốc, mình cũng không cần dốc hết sức lực như vậy.
"Ta là Trấn quốc công chúa, ta không có khả năng đứng ngoài cuộc những chuyện như phục quốc.".