Quyển : Võng trung tước (Chim trong lưới)
Phản ứng đầu tiên của A Bảo là trốn sau lưng Ấn Huyền, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không thấy tôi, không thấy tôi, không thấy tôi….”
Tứ Hỉ chọt chọt lưng cậu, “Kì thúc tới.”
A Bảo nói, “Em chắn cho ta.”
Tứ Hỉ nói, “Em bán trong suốt.”
A Bảo hung hăng trừng y, “Em không phải có thể thực thể hóa sao?”
Tứ Hỉ nói, “Nhưng ngài bị nhìn thấy rồi a.”
A Bảo quay đầu nhìn thấy Kì thúc cười tủm tỉm cung kính nói, “A Bảo thiếu gia, nên trở về nhà.”
A Bảo nắm tay Ấn Huyền không buông, “Tôi quyết định cùng tổ sư gia lưu lạc thiên nhai.”
Kì thúc nói, “Lão gia đã lớn tuổi, thân thể không tốt, mấy năm nay luôn nhớ thương thiếu gia. Cho dù cậu không tẫn hiếu thì cũng nên để lão gia được quan tâm cậu một lần a.”
Tứ Hỉ lệ nóng doanh tròng, “Rất cảm động. Đại nhân, ngài về nhà đi.”
A Bảo thực rối rắm. Vấn đề là cậu không hiểu tại sao mình lại rối rắm, chỉ là mỗi lần nghe thấy về nhà, nghĩ đến việc gặp cha thì trong lòng sẽ dâng lên cảm giác khó chịu, tựa như hận sao trên đời này lại có người như vậy tồn tại.
“Nuôi con lớn mà không được báo đáp là chuyện đáng thương tâm nhất.” Khâu Cảnh Vân đột nhiên nói.
A Bảo hoảng sợ, quay đầu trừng mắt, “Sao anh lại ở đây?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Tôi luôn ở đây.”
“Tôi muốn hỏi vì sao?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Vì Đồng Hoa Thuận là quỷ sử của cậu. Đúng rồi, tên thật của em ấy là gì?” Cái tên Đồng Hoa Thuận nghe thực giống biệt hiệu.
A Bảo nói, “Loại chuyện này không phải nên hỏi chính Đồng Hoa Thuận sao?”
Tứ Hỉ gào khóc, “Đại nhân quả nhiên không nhớ rõ tên em!”
A Bảo an ủi, “Gọi Tứ Hỉ rất tốt.”
Kì thúc bị quên lãng từ lâu đứng nhìn sắc mặt khó coi của Ấn Huyền, đột nhiên nói lảng sang chuyện khác, “Ấn Huyền tiền bối trọng thương?”
A Bảo lập tức ôm lấy hắn, “Tổ sư gia không thoải mái chỗ nào?”
Ấn Huyền nhíu nhíu mày, tựa như kháng cự nhưng lại nhịn xuống không giãy dụa, lạnh nhạt nói, “Vô phương.”
Kì thúc nói, “Nói đến linh đan diệu dược, chỉ sợ trong thiên hạ không đâu bằng Thiện Đức thế gia.”
Giải quyết nhanh gọn.
A Bảo nhanh chóng lôi kéo Ấn Huyền tới xe ô tô nhưng kéo nửa ngày vẫn không thấy nhúc nhích. Cậu lùi lại, ánh mặt nghi hoặc nhìn.
Ấn Huyền nói, “Ta tuy đồng ý cậu về nhà nhưng cũng không muốn vì ta mà cậu phải làm chuyện mình không muốn.”
A Bảo cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, lúng túng, “Tổ sư gia muốn con về nhà?”
Ấn Huyền nói, “Vì sao không muốn về nhà?”
A Bảo ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, “Con không biết, chỉ là không muốn đi.”
Ấn Huyền chợt nhớ đến một Đinh Côi Bảo nữa, trong lòng thấu hiểu.
“Có thể là lão gia vốn nghiêm khắc nên thiếu gia cảm thấy không quen nhưng vài năm trở lại đây, lão gia đã thay đổi rồi.” Cái mũi Kì thúc đỏ lên, ánh mắt gục xuống, A Bảo và Ấn Huyền đều nhìn thấy hơi nước trong khóe mắt hắn. Hắn dừng một chút rồi mới tiếp tục, “Lão gia luôn thầm mong thiếu gia trở về để một nhà đoàn tụ.”
“Mẹ tôi đâu?” A Bảo thốt ra. Cậu hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại thốt ra lời này. Mẹ cậu rõ ràng là đã qua đời cách đầu rất lâu…phải không? Cậu ôm đầu, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Kì thúc muốn trấn an cậu nhưng đã muộn một bước.
Ấn Huyền kéo cậu vào lòng, hai ngón trỏ nhẹ nhàng mát xa thái dương.
A Bảo thoải mái mà rên rỉ một tiếng.
Rõ ràng là hình ảnh không thể đứng đắn hơn được nữa nhưng lại khiến Kì thúc không được tự nhiên rời mắt đi.
Cuối cùng A Bảo chọn cách đối mặt.
Xe đi về hướng nam.
Ấn Huyền và Khâu Cảnh Vân vẫn nghĩ Thiện Đức thế gia ở trong rừng nên nhiều năm như vậy không ai phát hiện ra nhưng cho đến khi đến biển thì mới biết mọi nhận thức trước đây đều là sai lầm.
Khâu Cảnh Vân nói, “Thiện Đức thế gia ở trên đảo? Không sợ bị phát hiện sao?”
Kì thúc nói, “Có kết giới che mắt.”
Khâu Cảnh Vân nhướn mày, “Thật khốc.”
Mấy ngày nay, A Bảo đều ở trong khoang thuyền. Ban đầu Kì thúc còn lo cậu lâu không về nhà bị say tàu nhưng sau đó lại phát hiện đều là do tâm lí hết. Lúc thì không muốn ăn, lúc lại ăn đủ thứ đồ. May mà có Ấn Huyền ở bên cạnh nên còn đỡ hơn một chút.
Tuy rằng Kì thúc đau lòng nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Thuyền đi trên biển ba ngày hai đêm.
Sau bữa cơm chiều, Kì thúc tuyên bố mười một giờ đêm thuyền sẽ cập bờ.
Tứ Hỉ hoan hô nhiệt liệt.
Chiếc thuyền này có rất ít dịp được sử dụng nên dù có xa hoa nhưng lại không có thứ để giải trí, ngay cả bài Poker cũng không có. Ba ngày hai đêm này bọn Tứ Hỉ ngoài ngủ ra thì chỉ có thể ngủ để giết thời gian.
Sắc mặt A Bảo ngày càng khó coi, không nói một lời, trở về khoang, ngủ.
Ấn Huyền ở ngay cách vách thấy vậy liền sang nhìn thoáng qua thấy cậu ngủ cũng an ổn.
Chừng mười giờ, Tứ Hỉ vốn định tiếp tục nói chuyện phiếm với Tam Nguyên bị Tào Dục bức trở về phòng A Bảo. Khi vào cửa, y chỉ nhìn thấy một mảnh u ám, chỉ mơ hồ sang nhờ ngọn đèn ngoài chiếu hắt vào. Trong lòng cả kinh, y hỏi dò, “Đại nhân?”
Khoang thuyền yên lặng đến mức Tứ Hỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập như đánh trống trong ngực.
“Đại nhân?” Y lại gọi một tiếng.
Trên giường rốt cuộc cũng có động tĩnh, sau đó là âm thanh đi giày, qua một lúc sau, một bóng người đi tới chặn ngang ánh sáng đèn.
Gần như trong chớp mắt nhưng Tứ Hỉ vẫn thấy rõ gương mặt, đúng là A Bảo nhưng có gì đó rất khác.
Dù cách nhau tới mấy bước chân nhưng y có thể cảm thận được sát khí trên người A Bảo.
“Đại nhân!” Tứ Hỉ nhìn chăm chăm hắn đi tới.
(Ame: Đoạn này là Đinh Côi Bảo nên để xưng hô là hắn.)
Đinh Côi Bảo dường như không hề thấy, trực tiếp mở cửa ra ngoài.
Tứ Hỉ nghĩ nghĩ một hồi rồi rón ra rón rén theo sau.
Đinh Côi Bảo đi thẳng đến đầu thuyền.
Khâu Cảnh Vân đang ôm Đồng Hoa Thuận hóng gió. Phần lớn thời gian Đồng Hoa Thuận đều ngủ mê man nên hắn vẫn luôn ôm y rồi một mình thưởng thức cảnh biển. Thấy Đinh Côi Bảo tới, hắn vốn muốn tới chào nhưng nhanh chóng dừng lại. Tuy rằng không biết trên người A Bảo đã phát sinh chuyện gì nhưng thực hiển nhiên A Bảo dường như còn tồn tại một khuôn mặt khác không ai biết, tỷ như có thể đối mặt với Thượng Vũ mà mặt không đổi sắc. Hắn nhìn thấy vẻ mặt này không nhiều lắm nhưng vẫn có thể nhận ra vì sát khí trên người Đinh Côi Bảo rất nồng.
Tiếng sóng biển nhẹ nhàng.
Gió biển thổi qua mặt Đinh Côi Bảo nhưng lại không thể thổi đi vẻ băng hàn trên khuôn mặt hắn.
Khâu Cảnh Vân quay đầu, Ấn Huyền và Kì thúc đã ra tự lúc nào, vẻ mặt bất an nhìn theo bóng dáng A Bảo.
Tu – Tu –
Tiếng còi tàu vang lên.
Biển mênh mông trước mặt đột nhiên bị bao phủ bởi một làn sương. Sương ngày càng dày, che lấp cả tầm mắt, một lát sau mới lui dần để lộ ra một hòn đảo nhỏ.
Thuyền dần tới gần.
Ở bến tàu có rất nhiều người đang đứng, điểm giống nhau duy nhất của họ là trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười sáng lạn, tựa như gặp được điều hạnh phúc nhất trong nhân sinh của mình.
Thuyền cập bến.
Đinh Côi Bảo là người đầu tiên nhảy xuống thuyền.
Người đứng ở trên bờ nhanh chóng ùa lên, nhiệt tình chào hỏi, “Thiếu gia, cuối cùng thì cậu cũng đã trở về!”
Đinh Côi Bảo nhìn mọi người ngăn trở con đường phía trước, ánh mắt hơi nheo lại, lạnh lùng phun ra một chữ, “Lăn!”
Mọi người ngây ngẩn, cả quỷ sử cũng ngây ngẩn.
Tứ Hỉ, Tam Nguyên và một đám người kinh ngạc nhìn hắn lách qua đám đông, nhanh chóng chạy tới phía trước.
Phản ứng của Ấn Huyền cực nhanh, nháy mắt đã theo sau hắn. Bởi vì chú ý đến tâm trạng A Bảo khi về nhà nên mấy ngày nay hắn không có cơ hội bế quan dưỡng thương, chỉ có thể tạm thời kiềm chế thương thể nên chạy được một đoạn đã cảm thấy ngực khó chịu.
Mắt thấy bóng dáng Đinh Côi Bảo sắp biến mất, hắn nhíu mày, lắc mình một cái xuất hiện trước mặt Đinh Côi Bảo.
Thanh âm Đinh Côi Bảo lạnh lùng vang lên, “Tôi không nghĩ động thủ với ngài.”
Ấn Huyền nói, “Ta không ngăn cậu.”
Sắc mặt Đinh Côi Bảo hòa hoãn một chút, “Tránh ra.”
Ấn Huyền nói, “Đi chậm một chút.”
Đinh Côi Bảo nói, “Không ngăn cản tôi thì ngài đi theo tôi làm cái gì? Chẳng lẽ muốn giúp tôi?”
Ấn Huyền nói, “Chiếu cố ông ta.”
Trái tim Đinh Côi Bảo không nhịn được đập nhanh hơn vài nhịp, lạnh lùng đảo qua hắn rồi lướt qua đi tiếp nhưng lại thả chậm bước chân lại.