A Kì chậm rãi quay đầu, khuôn mặt trát phấn trắng dày cộm vặn vẹo thật dữ tợn: “Ngươi nói cái gì?”
“Xem đi, không có cái bóng, thì chính là quỷ.” A Bảo hướng bên cạnh vừa nhảy, chỉ vào cái bóng của bản thân nói, “Có bóng, là người.” Sau đó lại chỉ vào ả nói, “Không bóng, là quỷ!”
“Ta muốn giết ngươi!” Thân ảnh màu đỏ sậm của nữ quỷ nhoáng lên một cái, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt A Bảo.
Sở dĩ A Bảo dám đả kích ả không kiêng nể gì như vậy chủ yếu là bởi vì có Tư Mã Thanh Khổ cùng Cung Cửu che ở phía trước, không nghĩ tới ả thế nhưng có thể trực tiếp lướt qua phòng tuyến của bọn họ vọt tới trước mặt mình, nhất thời sợ tới mức hồn vía lên mây, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
A Kì nâng tay lên, móng tay tức khắc duỗi dài mấy thước, đâm đến phía sau lưng A Bảo.
A Bảo ném ra định thân phù dán lên móng tay của nữ quỷ.
Móng tay khẽ run, lập tức dấy lên một luồng lửa xanh như ma trơi, đem định thân phù đốt cháy hầu như không còn một mảnh.
“Sư phụ!” A Bảo thét chói tai.
Tiếng thở dài của Tư Mã Thanh Khổ vang lên trước người cậu.
Minh hỏa sáng rõ bùng lên thiêu đốt móng tay A Kì, ả ta hú lên quái dị, ngón tay rụt trở về. Ả chỉ là quỷ hồn, căn bản không có sự phân biệt giữa ngón tay hay móng tay, đốt cháy móng tay chẳng khác nào đốt cháy thân thể của ả.
“Sư phụ, ngài quả nhiên càng già càng dẻo dai nha.” A Bảo cảm động ôm lấy hắn.
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Tiểu bạch kiểm như Đường Tăng còn có thể thu được đồ đệ như Tôn Ngộ Không, ta làm sao cũng chỉ có một tên đồ đệ không tiền đồ như con vậy chứ!”
A Bảo nói: “Đại khái bởi vì mặt ngài dài như Tôn Ngộ Không, cho nên phải phối hợp với gương mặt tiểu bạch kiểm của con mới có không khí.”
“Không khí? Sư phụ ngươi đang rất tức giận nha!” Tư Mã Thanh Khổ mới vừa khoát tay, chợt nghe A Bảo hoảng sợ quát lên, “Ả lại tới nữa!”
“Khụ khụ.” Cung Cửu nhả ra một ngụm khói thuốc.
Vòng khói giữa không trung dần thành hình, kết thành một tấm lưới, đánh về hướng A Kì.
“Sư phụ, đừng!” Khâu Cảnh Vân lảo đảo đứng lên, đang muốn bổ nhào qua, nhưng giày trượt patin dưới chân vừa trợt, lại té ngã trên đất.
Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong ngại tiền bối phái Ngự Quỷ ở đây, không tiện truy đuổi theo đồ đệ sư điệt của người ta mà đánh nữa, đành phải một trái một phải nhìn hắn, đề phòng hắn tiến lên.
Cung Cửu sóng lớn không sợ hãi tiếp tục rít cái tẩu.
Khói càng ngày càng đậm, lưới càng kết càng lớn, A Kì vài lần xông ra mà không qua được, nổi giận hướng Khâu Cảnh Vân quát: “Chẳng lẽ ngươi hại chết ta một lần không đủ, còn muốn hại ta một lần nữa hay sao!”
Động tác của Khâu Cảnh Vân cứng đờ, đôi mắt đỏ bừng, yết hầu phát ra một tiếng quát khẽ, tiến về phía ả.
Đàm Mộc Ân ném hai lá bùa đều bị hắn vẫy văng ra, vẫn là Liên Tĩnh Phong xuất kiếm đưa hắn ngăn trở.
Khâu Cảnh Vân bất chấp, liều mạng nắm lấy lưỡi kiếm gỗ đào của hắn, tùy ý lưỡi kiếm cắt qua lòng bàn tay, máu loãng róc rách chảy xuống. Hai mắt hắn đỏ đậm nhìn chằm chằm vào Cung Cửu, căm hận nói: “Vì cái gì, vì cái gì các người đều muốn phản đối chúng tôi! Vì cái gì qua một trăm năm rồi chúng tôi vẫn không thể ở cùng một chỗ với nhau! Vì cái gì!”
Ước chừng vẻ mặt hắn quá mức dữ tợn, khóc âm quá mức thê lương, trong một lúc không có một người trả lời.
Ngay cả động tác của A Kì cùng Cung Cửu cũng hoãn lại.
Không biết qua bao lâu, A Bảo đột nhiên xa xôi ném ra một câu “Đây đều là mệnh a.”
“Không tin, ta không tin vào số mệnh!” Khâu Cảnh Vân nắm kiếm, dùng sức bẻ xuống, “Lần này cho dù nghịch thiên sửa mệnh, ta cũng muốn phải cùng cô ấy cùng một chỗ!”
“Hồ đồ!” Tư Mã Thanh Khổ sắc mặt cứng đờ, “Ả chính là ác quỷ chuyên hút hồn phách mà sống, ngươi giúp ả chính là hại ả.”
A Kì một bên vùng vẫy thoát khỏi sương khói bao vây. Một bên kêu lên: “Ta ăn hồn phách chỉ là vì muốn ở lại dương thế cùng hắn, có cái gì không đúng chứ?”
“Đương nhiên là không đúng.” A Bảo nói, “Cô không có hỏi qua những hồn phách kia có muốn cho cô ăn hay không.”
A Kì cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi ăn thịt heo thịt vịt cũng phải hỏi heo hỏi vịt xem chúng nó có đồng ý hay không a?”
A Bảo nguỵ biện nói: “Đương nhiên rồi. Bất quá heo với vịt thì nghe không hiểu vấn đề của ta, đừng nói là mấy hồn phách cô hút cũng nghe không hiểu nha...... Người nói dối cái mũi sẽ dài ra giống Pinochio đó.”
Móng tay A Kì cố sức cầm lấy tấm lưới bằng khói, “Các ả ấy chính là đồ ăn của ta.”
Khâu Cảnh Vân nhìn thấy hồn phách của A Kì dần dần nhạt đi trong sương khói, vô cùng đau đớn hét lớn một tiếng, “Sư phụ!”
” Vô liêm sỉ!” Cung Cửu nghiêm mặt,cũng không thèm nhìn tới hắn, “Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, trước mắt ngươi chỉ là một tên yêu vật không tâm không phế sao?”
” Sư thúc, người quá đề cao ả rồi. Yêu vật so với ác quỷ còn cao giá hơn đó nha.” A Bảo nói.
Sắc mặt A Kì càng dữ tợn, hung hăng nhìn về phương hướng của cậu.
Khâu Cảnh Vân rơi lệ đầy mặt, “Sư phụ, con cầu người, van cầu người......Xin người đừng tổn thương cô ấy.”
Liên Tĩnh Phong nhìn hắn, đột nhiên dùng sức rút kiếm.
Trong tay Khâu Cảnh Vân không còn kiếm, thân thể mất trọng lượng quỳ gối về phía trước, kinh sợ phun ra một búng máu.
Đàm Mộc Ân nhân cơ hội dán lên người hắn mười cái định thân phù.
Cung Cửu lại hút cái tẩu.
“A!” A Kì không cam lòng phát ra tiếng gào thét cuối cùng.
Tư Mã Thanh Khổ vỗ vỗ bả vai Cung Cửu, từ túi áo lấy ra một sấp minh tệ ném lên không trung, sau đó lại lấy ra một hình nhân bằng giấy nho nhỏ niệm chú gọi quỷ soa đến.
Chỉ chốc lát sau, người giấy nhỏ liền động đậy, chậm rãi đi đến chỗ A Kì.
Tư Mã Thanh Khổ đem cái túi ban nãy đặt ở phía dưới A Kì
Cung Cửu dùng khói đem ả cưỡng ép đưa vào trong túi.
Tư Mã Thanh Khổ cột chắc cái túi, giao cho hình nhân giấy.
Người giấy cầm cái túi run lên hai cái, chỉ chốc lát sau tự bốc cháy, giờ người giấy cháy xong, cái túi cùng nữ quỷ cũng không thấy nữa.
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Đút lót một bao lì xì lớn như vậy, hy vọng Diêm vương có thể khai ân một chút, để ả chịu tội ít một chút.”
A Bảo chọt chọt lưng hắn nói: “Sư phụ, người rõ là rất xấu.”
Tư Mã Thanh Khổ liếc xéo: “Xấu chỗ nào?”
A Bảo nói: “Đừng cho là con không thấy được trên mặt sấp minh tệ kia chỉ có năm mươi đồng, con nghe nói hiện tại ở dưới giá trị không hơn một vạn, cũng không biết xấu hổ lấy ra lau giày thôi.”
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Con đã quên sư phụ con tên là gì à?”
A Bảo nói: “...... Thật đúng là đã quên.”
Nữ quỷ giải quyết xong, còn lại chính là việc nhà của phái Ngự Quỷ. Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong không tiện nhúng tay nữa, nhưng mà trong lòng lại lo lắng chuyện của Trương Giai Giai, ma ma thặng thặng đi đến bên cạnh Tư Mã Thanh Khổ, hai mắt ‘trông mong’ trông cậy vào hắn mau mau bắt tay vào cứu người.
Đàm Mộc Ân nói: “Hồn phách của Trương Giai Giai ở nơi nào chỉ có Khâu tiên sinh biết.”
Tư Mã Thanh Khổ kích động, “Trương Giai Giai, tôi rất vui được gặp cô......”
“Nghiệt đồ!” Cung Cửu đột nhiên quát to một tiếng.
Sương khói còn chưa lui hết nháy mắt bị một luồng ánh sáng mạnh đánh tan. Tư Mã Thanh Khổ nhanh tay nhanh mắt vọt tới phía sau Cung Cửu, đỡ lấy hắn lung lay sắp đổ.
Cung Cửu ôm ngực, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, căm giận nói: “Ta biết rõ mạng ngươi phạm vào thiên sát cô tinh, còn thu ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi pháp thuật, đây là chuyện sai lầm nhất trong đời này của ta.”
Khâu Cảnh Vân hai chân quỳ xuống đất, bàn tay run rẩy mở ra, máu đỏ tươi dần dần sẫm màu, giống như mực màu tím, tí tách rớt xuống, “Kiếp trước tôi phụ cô ấy, không nghĩ tới kiếp nầy vẫn liên lụy đến cô ấy, không thể bảo hộ được cô ấy...... tôi sống có ích lợi gì, có ích lợi gì!”
Một lằn sét đột nhiên xẹt qua bầu trời đêm, chiếu sáng ở trên người Khâu Cảnh Vân, chớp tắt lập loè, kèm một tiếng sấm nổ vang rền.
Tư Mã Thanh Khổ sắc mặt cũng thay đổi, “Thi tương!”
“Thứ yếu ớt nhất của nhân loại chính là sự tín nhiệm. Ngay cả chính mình bọn họ cũng không tin tưởng, làm sao có thể tin tưởng được người khác? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sư phụ của ngươi cho tới bây giờ cũng không hề tin tưởng ngươi, hắn đối với đồ đệ của người khác còn tốt hơn so với đối với ngươi một vạn lần!” Lại là một tia chớp nữa xẹt qua, âm thanh vang dội như sấm sét, lại có một bóng người như ẩn như hiện. Âm thanh trầm thấp vô hình rất hấp dẫn, phiêu đãng ở trên sân thượng trống rỗng, “Bởi vì ngươi thủ hạ lưu tình, hắn mới có cơ hội hại chết người ngươi yêu nhất, A Kì...... Kỳ thật chính là do ngươi hại chết.”
” Ta khinh!” A Bảo giận dữ hét lên, “Tạo ra được sấm sét giỏi lắm hả, có bản lĩnh thì một chọi một với ta đây nè...... Không, cho ngươi một cơ hội đấu với Đàn đầu gỗ được rồi! Giống như đàn bà cằn nhằn cằn nhằn thì hay ho gì chứ! Tiểu sư đệ a, bể khổ vô biên quay đầu lại là bờ. Đi theo người tia chớp không có hạnh phúc đâu, tìm người yêu không thể tìm móng tay dài không hợp vệ sinh, cũng không nên tìm một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ được. Cậu trở về đi, cùng lắm thì tôi giới thiệu Đàn đầu gỗ cho cậu ha.”
” Người? Quỷ? Hừ, bản tôn làm sao lại so với thứ cấp thấp như vậy chứ.” Tia lửa điện màu tím từ trên trời giáng thẳng xuống, vừa lúc nện ở trên người Khâu Cảnh Vân. Khâu Cảnh Vân đau đớn ngẩng đầu lên, dưới tay vô ý thức sờ sờ vào túi áo.
Giữa ánh chớp, một thân hình vĩ ngạn chậm rãi thành hình, đưa tay hướng về phía Khâu Cảnh Vân chộp tới......
“Dừng tay!” Cung Cửu nâng tay đem cái tẩu ném qua.
Liên Tĩnh Phong cùng Tư Mã Thanh Khổ cũng song song ra tay.
Kiếm gỗ đào trong tay Liên Tĩnh Phong lóe ra hồng quang, lệ khí tựa như oán quỷ không cam lòng phóng tới.
Tư Mã Thanh Khổ hai tay tạo kết ấn, một tay đánh úp về phía Khâu Cảnh Vân, một tay đánh về hướng người tia chớp.
Ầm.
Cái tẩu bị cắt thành hai đoạn.
Tư Mã Thanh Khổ cùng Liên Tĩnh Phong bị song song đánh bay ra xa.
A Bảo trái né phải tránh, lại bị Tư Mã Thanh Khổ vừa vặn đánh trúng, trở thành một cái đệm thịt người.
Tư Mã Thanh Khổ nằm ngửa hừ lạnh nói: “Né qua trốn đi còn không phải bị ta bắn trúng?”
A Bảo đẩy thân thể hắn ra, đau đớn ngồi dậy nói: “Con rành rành là muốn đỡ lấy hai người mà.....”
” Bằng vào con sao? Con không nên có ý tưởng không thực tế như vậy?” Tư Mã Thanh Khổ chống tay chậm rãi đứng lên.
Bỗng chốc.
Bên trái gió mạnh xẹt qua.
Thân hình quỷ dị giữa ánh chớp vặn vẹo lập tức tan biến.
“Cảnh Vân.” Cung Cửu thất thần nhìn vào vị trí tia sáng vừa biến mất.
A Bảo nói thầm: “Thời khắc mấu chốt rõ ràng sư thúc không phải gọi là nghiệt đồ.”
Tư Mã Thanh Khổ lấy khuỷu tay đụng cậu một cái.
A Bảo vội vàng đóng chặt miệng.
“Xin hỏi.” Tư Mã Thanh Khổ đột nhiên sửa sang lại quần áo, cung kính chắp tay hướng bên phải nói: “Ngài là Ấn Huyền tổ sư gia sao?”
A Bảo lúc này mới chú ý tới Ấn Huyền không biết khi nào thì chạy ra, hơn nữa còn đỉnh đạc đứng ở bên phải sân thượng, khoanh tay nhìn bọn họ...... Hoặc là nói là, đang nhìn cậu.
Tư Mã Thanh Khổ thấy hắn không phản ứng, lập tức tự giới thiệu: “Tôi họ kép họ Tư Mã, tên Thanh Khổ, thanh trong thanh thanh bạch bạch, khổ trong toan điềm khổ lạt. Người cũng như tên, gia thế trong sạch, rất là khổ.”
A Bảo lén lút đem mình giấu đến phía sau lưng Tư Mã Thanh Khổ.
“Tôi là truyền nhân phái Ngự Quỷ thứ mấy chục đời. Đây là tiểu đồ A Bảo.” Tư Mã Thanh Khổ đem cậu từ phía sau lôi ra.
A Bảo ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Sư phụ, hắn trừng con kìa.”
Tư Mã Thanh Khổ đem thanh âm ngậm ở trong miệng lẩm bẩm nói: “Đừng đứng ở phía sau ta, bằng không thành hắn trừng ta.”
“......”
Ta đang rất đau đầu về cách xưng hô của các nhân vật, nhất là những ‘lão tổ tông’ như Ấn Huyền, người tia chớp. Mấy nhân vật này theo như trong truyện thì bối phận cao, lại sống dai mấy trăm năm, xưng hô theo hiện đại thì cũng thấy quái mà xưng ta-ngươi cũng thấy không ổn, còn cả cách xưng hô của A Bảo với Ấn Huyền nữa, tất nhiên không thể kêu ‘anh-tôi’ được rồi. Các nàng thấy không ổn chỗ nào thì góp ý cho ta với. Đa tạ
Từ chương này sẽ đổi lại cách xưng hô của A Bảo với Ấn Huyền nhá