Tứ Hỉ chạy lên xe nhanh nhất, nhưng một chân vừa mới bước đến cửa xe thì đột nhiên kêu to.
A Bảo giật mình nhìn Tứ Hỉ vốn đang ở trạng thái hồn thể chậm rãi phát sáng.
“Bọn họ ở đó!” Cảnh sát đối diện nghe thấy tiếng, nhất tề chạy đến.
A Bảo muốn kéo Tứ Hỉ về nhưng vừa vươn tay đã bị Ấn Huyền nắm lấy, kéo sang một bên.
Đoàng.
Viên đạn bắn trúng vách tường phía sau họ.
Một cảnh sát hô lớn, “Bắn trúng không? Bắn trúng không?”
“Không thấy máu!” Những cảnh sát khác cũng vội vàng bao vây xe buýt.
A Bảo và Ấn Huyền đều đang mặc ẩn thân phục nên không bị phát hiện nhưng Tứ Hỉ bị dính ở xe, thân thể còn phát sáng nên nhanh chóng trở thành bia ngắm tốt nhất.
“Cậu ta là yêu quái?” Một cảnh sát hỏi.
Đàm Mộc Ân đi trước Liên Tĩnh Phong khi nhìn thấy Tứ Hỉ thì sắc mặt hơi đổi, tròng mắt đảo đảo, thần tình khó xử.
Liên Tĩnh Phong ở phía sau ông ta, khuôn mặt không biểu cảm.
Biểu hiện của Đàm Mộc Ân khiến A Bảo yên tâm. Xem ra, ông ta không phải vì mình mà đến.
Đàm Mộc Ân nhìn đám cảnh sát khẩn trương nhìn Tứ Hỉ, xua tay, “Cậu ta không phải yêu quái mà là quỷ.”
“Quỷ?” Đám cảnh sát nghe xong cũng không thả lỏng bởi đối với người thường mà nói thì quỷ hay yêu quái cũng như nhau, đều là nguy hiểm.
“Cậu ở đây làm gì?” Đàm Mộc Ân hỏi Tứ Hỉ.
Hai chân Tứ Hỉ bị dính ở trên xe, khổ không nói được, chỉ có thể làm vẻ mặt đau khổ, “Ngồi xe buýt.”
Liên Tĩnh Phong nói, “Chủ nhân của cậu đâu?”
Đàm Mộc Ân giật mình. Đáng ra ông muốn ngầm hỏi A Bảo nhưng không nghĩ tới Liên Tĩnh Phong lại hỏi ngay trước mặt mọi người.
Tứ Hỉ nói, “Ngài ấy ở nhà.”
Liên Tĩnh Phong nói, “Tôi biết cậu ta ở đây.”
Một câu nói khiến cho A Bảo và Tứ Hỉ, một người một quỷ đều lo lắng, không biết ý tứ anh ta muốn gì.
Liên Tĩnh Phong nói, “Trốn tránh không giải quyết được vấn đề. Nếu muốn rửa sạch tội danh thì nên hợp tác với cảnh sát.”
Câu nói này lại khiến A Bảo hồ đồ. Nghe giọng điệu này, anh ta tin tưởng mình đi?
Đàm Mộc Ân phụ họa, “Đúng vậy. Tuy Tào Cảnh tiên sinh cung cấp video nhưng cũng chỉ chứng minh được chủ nhân của cậu và bằng hữu có mặt khi án kiện phát sinh chứ hung thủ là ai thì còn chưa kết luận.”
Cảnh sát tuy rằng đối với thần quỷ hoàn toàn không biết gì cả nhưng khi Đàm Mộc Ân khuyên can thì vẫn không nói gì cả.
A Bảo trong lòng hơi lung lay. Cậu nhìn Tứ Hỉ nhăn nhó ngoài kia, lắc lắc tay Ấn Huyền rồi chui ra khỏi ẩn thân phục.
Cảnh sát đứng bên cạnh hút một ngum khí lạnh. Nhìn qua camera thấy một người xuất hiện từ hư vô là một chuyện và nhìn thấy tận mắt lại là một chuyện khác.
“Cậu là yêu quái hay là quỷ?” Cảnh sát hỏi.
A Bảo nói, “Tôi là người.”
Cảnh sát nói, “Vậy thì cậu làm sao xuất hiện được như vậy?”
A Bảo nói, “Pháp thuật.” Nói xong còn nháy mắt với Đàm Mộc Ân và Liên Tĩnh Phong.
Cảnh sát định dùng còng tay sau lại chần chờ nhìn A Bảo, Đàm Mộc Ân rồi lại thu về.
A Bảo nói, “Đem Tứ Hỉ thả ra trước đã.”
Đàm Mộc Ân nói, “Có thể, nhưng cậu phải nói cho chúng tôi biết chuyện gì xảy ra.”
Tứ Hỉ khôi phục tự do, vù một cái chui vào ngực A Bảo.
“Đi thôi.” Cảnh sát mở cửa ô tô.
A Bảo tiến lên một bước, đột nhiên cảm thấy sau lưng bị vỗ nhẹ một cái, biết Ấn Huyền ám chỉ hắn sẽ theo sau nên nhất thời không còn lo lắng gì cả, động tác lên xe thập phần lưu loát khiến Liên Tĩnh Phong nhịn không được mà phải nhìn một cái.
Xe tới cục cảnh sát. A Bảo bị đem vào phòng thẩm vấn.
Ngọn đèn màu cam chiếu sáng khắp căn phòng, tuy không chiếu trực tiếp vào người nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
A Bảo đảo quanh một vòng, muốn tìm sự tồn tại của Ấn Huyền.
Liên Tĩnh Phong và Đàm Mộc Ân vào cùng với hai cảnh sát. Bốn người ngồi đối diện A Bảo.
“Cậu tên là gì? Sao đột nhiên đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện tại Tào thị?”
A Bảo nói, “Tôi tên là A Bảo.”
“Tên đầy đủ.”
Ánh mắt A Bảo lóe lên, “Ấn Bảo. Ấn của dấu ấn, Bảo của bảo bối.”
Đàm Mộc Ân và Liên Tĩnh Phong nhìn cậu, ánh mắt cổ quái, hiển nhiên là nhớ đến ai đó nhưng lại không vạch trần.
“Vì sao lại nửa đêm xuất hiện ở Tào thị?”
A Bảo nói, “Việc này phải bắt nguồn từ án mạng tại phòng thiết kế trước.” Cậu kể lại án mạng liên tiếp xảy ra tại phòng thiết kế của công ty, rồi chuyện bọn họ chiêu hồn hỏi nguyên nhân, sau đó quyết định đi do thám tại Tào thị lúc nửa đêm để điều tra rõ mọi chuyện.
Cảnh sát nói, “Vậy thì nói cách khác là Tào Dục muốn điều tra rõ mọi chuyện nên mới gọi cậu cùng đi?”
A Bảo nói, “Có thể nói như vậy.”
Cảnh sát nói, “Sau đó thế nào?”
A Bảo cảm thấy sự tình sau đó cũng không có gì đáng giấu diếm nên cơ bản đều kể ra, ngoại trừ việc Tang Hải Linh tìm Ấn Huyền vì Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm.
Cảnh sát nói, “Cậu nói đến cương thi, cương thi là cái gì?”
A Bảo nhìn Đàm Mộc Ân.
Đàm Mộc Ân nói, “Đơn giản mà nói thì cương thi là biến dị từ con người. Bọn họ bất lão bất tử, tựa như cái xác không hồn, trên người mang theo sát khí, khả năng vượt qua giới hạn con người.”
Một cảnh sát khá là trẻ tuổi nghẹn họng trân trối, “Này....tu luyện thành yêu đi? Có tác dụng phụ không?”
Đàm Mộc Ân nói, “Một khi chết đi thì tuyệt đối là hồn phi phách tán. Con người có thể đầu thai nhưng bọn họ thì không thể.”
Hai cảnh sát liếc nhau, không biết là tin hay không.
“Cho nên ý cậu là hai người kia do cương thi giết?” Cảnh sát nói.
A Bảo nói, “Tôi không biết. Dù sao cũng không phải tôi giết.”
Cảnh sát nói, “Một người bạn nữa của cậu tên gì? Chúng ta liên lạc với cậu ta thế nào?”
A Bảo nói, “Ngài ấy tên là......Ấn.....Duẫn Huyền.”
Cảnh sát nói, “Hiện tại cậu ta đang ở đâu?”
“Tôi không biết. Ngài ấy đến vô tung, đi vô ảnh. Bình thường đều là ngài ấy tìm tôi.” A Bảo nói.
Cảnh sát nhìn về phía Đàm Mộc Ân, “Còn có nghi vấn gì không?”
Đàm Mộc Ân nói, “Nếu có thể chúng tôi muốn nói chuyện riêng.”
Cảnh sát nhíu nhíu mày.
Đàm Mộc Ân nói, “Chúng tôi quen nhau, chỉ là ôn chuyện thôi.”
Cảnh sát nghĩ nghĩ sau đó đứng dậy, còn giúp đóng cửa lại.
“Sao hai người lại ở đây?” Không đợi Đàm Mộc Ân và Liên Tĩnh Phong mở miệng, A Bảo đã nói trước.
Đàm Mộc Ân nói, “Chúng ta nhận ủy thác. Đối với những sự kiện quỷ dị thế này, cảnh sát không phải là hoàn toàn không biết, ngẫu nhiên cũng có thể nhờ chúng ta trợ giúp.”
A Bảo nói, “Quả nhiên là quan hệ rộng, đi tới đâu cũng gặp.”
Đàm Mộc Ân nói, “Cậu còn có tâm tình đùa, xem ra một chút cũng không lo lắng.”
A Bảo nói, “Không phải là đã có hai người sao? Nói cho cùng thì người cũng không phải tôi giết. Camera không phải quay lại có cả Tang Hải Linh sao? Sao lại chỉ hoài nghi tôi?”
Đàm Mộc Ân nói, “Không có.”
“A?”
“Video không có Tang Hải Linh. Trên thực tế đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cái tên này.” Đàm Mộc Ân dừng lại một chút, nỉ non, “Hóa ra Quỷ Thuật tông cũng có truyền nhân ra ngoài hành tẩu.”
A Bảo nói, “Rốt cuộc là tại video hai người thấy gì?”
Đàm Mộc Ân nói, “Cậu, Ấn Huyền và Tào Dục, sau đó liền biến mất. Kỳ thật hẳn là còn nhìn thấy cả Tam Nguyên và Tứ Hỉ nhưng mơ hồ quá, không có nhìn rõ mặt.”
A Bảo hồi tưởng lại lúc đó. Tam Nguyên và Tứ Hỉ tuy hiện thực thể để chắn thủy tinh nhưng đó chỉ là bán thực thể. “Không thấy Tang Hải Linh và cương thi?!”
“Không có.”
“Không đúng, video này đã qua xử lý rồi.”
Đàm Mộc Ân nói, “Sao lại nói thế?”
A Bảo nói, “Còn hỏi gì nữa? Đương nhiên là hãm hại tôi. Tên hỗn đản Tào Cảnh.”
Đàm Mộc Ân nói, “Cậu nói, người đứng sau là Tào Cảnh?”
A Bảo nói, “Không phải anh ta thì còn là ai nữa? Trước đó tại nhà hàng còn đụng độ cơ mà. À mà cũng không tính là đụng độ, chỉ là nói chuyện qua loa. Anh ta không phải là người, thậm chí còn đem nhốt Tào Dục vào bình thủy tinh, khiến anh ta thiếu chút nữa....” Nói đến đây thì đột nhiên dừng lại. Nếu còn nói nữa thì bí mật Tào Dục đã chết sẽ bị phơi bày.
Nhưng Đàm Mộc Ân hiển nhiên không muốn bỏ qua, “Nhốt vào bình thủy tinh thì sao?”
“Chính là....không thể thở được nha!” A Bảo xoay chuyển lời nói.
Liên Tĩnh Phong nói, “Cái kẻ chết ở nhà hàng kia.....Là người hay là yêu quái?”
A Bảo nói, “Anh hỏi lão chuột gì? Cái này tôi cũng không rõ lão ta là người, là yêu hay là cương thi. Nhắc tới lão ta là một đoạn cố sự dài. Tóm lại, lão ban đầu là người nhưng lại muốn thành cương thi, cuối cùng thì biển thành nửa người nửa cương thi như vậy đó.”
“Lão chết thế nào?” Đàm Mộc Ân hỏi.
A Bảo nói, “Hẳn là....ngoài ý muốn.”
Liên Tĩnh Phong nói, “Là Ấn Huyền?”
A Bảo nói, “Kỳ thực lúc đó tôi cũng không thấy rõ nữa. Sau khi lão chuột gì thả khói độc, tôi chẳng nhìn rõ cài gì nữa. Dù sao thì sau khi khí độc lui đi thì lão đã chết rồi.” Cậu thấy Liên Tĩnh Phong và Đàm Mộc Ân trầm mặc vội nói, “Hai người muốn biết thì tôi đã nói. Vậy hai người tính sao?”
Đàm Mộc Ân nói, “Hẳn là nên hỏi cậu chứ.”
A Bảo ngẩn ra, “Có thể chọn sao? Đương nhiên là tôi muốn rời khỏi đây.”
Đàm Mộc Ân lắc đầu, “Rất khó.”
“Vì sao?”
“Bởi vì còn rất nhiều điểm đáng ngờ. Vì sao Tang Hải Linh lại xuất hiện tại Tào Thị lúc nửa đêm? Cương thi ở Tào thị là sao? Nếu Tào Dục bị cảnh sát mang đi thì sao có thể xuất hiện tại nhà hàng? Tào Cảnh đã bắt được Tào Dục, vì sao lại muốn đối phó với cậu?”
Đàm Mộc Ân phóng ra một mớ vẫn đề khiến A Bảo không trả lời được, ngơ ngác suy nghĩ rồi nói, “Làm sao tôi biết chứ?’
Đàm Mộc Ân nói, “Nếu mấy vấn đề này không giải quyết được thì cậu vẫn bị hiềm nghi.”
A Bảo bất đắc dĩ che mặt, “Cho tôi một luật sư, tôi cần một luật sư.”
Cậu vừa dứt lời thì cửa đã mở ra, một cảnh sát thò đầu vào, “Có người nộp tiền bảo lãnh cậu.”
Có người nộp tiền bảo lãnh hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của A Bảo.
“Kỳ thúc.” A Bảo gọi.
Người được gọi là Kỳ thúc năm nay đã năm mươi tuổi. Đứng ở bên cạnh hắn là một nam nhân tuổi tác tương tự. Kỳ thúc giới thiệu nam nhân mặt chữ điền bên cạnh, “Bảo thiếu gia, vị này là Hứa Lập Kiệt tiên sinh. Ông ấy đến nộp tiền bảo lãnh cho cậu.”
Tròng mắt A Bảo đảo đảo. Ba chữ Hứa Lập Kiệt.....Nghe thực quen nha.