Điêu Sơn Hỏa tự hiểu rằng mình không phải là đối thủ của Ấn Huyền nên sau khi ném thiệp mời ở lại đã nhanh chóng chuồn mất.
A Bảo vẻ mặt mạc danh kì diệu, “Tào Vi Dân là ai?”
(Mạc danh kì diệu: Không hiểu sao.)
Tào Dục chủ động chui ra từ tay áo Ấn Huyền, “Là cha tôi.”
A Bảo giật mình, “Cha anh đang ở trong tay Thượng Vũ?”
Sắc mặt Tào Dục so với A Bảo thì khó coi hơn nhiều. Dù sao người rơi vào tay địch thủ cũng là cha của hắn, đương nhiên, sắc mặt kia cũng một phần là do ba hồn bảy vía của hắn không đủ.
“Hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?” A Bảo hỏi.
Đây thực sự là vấn đề khó trả lời.
Không chỉ chuyện Tào lão tiên sinh làm mọi người nhọc lòng mà Khâu Cảnh Vân cũng khiến người ta lo lắng. Theo ý tứ kia của Điêu Sơn Hỏa, việc Thượng Vũ hoài nghi hắn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Mà lần này lại còn bị bắt quả tang nữa. Lần này trở về nếu có thể giải thích tốt thì không sao, nhưng nếu giải thích không rõ ràng thì....
Vẻ mặt Khâu Cảnh Vân vẫn bình tĩnh, không nói.
A Bảo biết đến lúc phải xuất đòn sát thủ, “Đồng Hoa Thuận.”
Đồng Hoa Thuận núp phía sau A Bảo, ánh mắt chuyển đến trên người Khâu Cảnh Vân.
Khâu Cảnh Vân nhìn qua, bốn mắt chạm nhau.
Đồng Hoa Thuận lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Khâu Cảnh Vân tựa như vừa hạ quyết tâm cái gì đó, nói, “Hi vọng tôi có thể hữu dụng với mọi người.”
A Bảo mặt mày hớn hở, “Đó là điều tất nhiên.”
Trong chiến đầu, phát triển thành viên trong nhóm mới chính là trọng yếu, nhất là cướp người trong tay quân địch. Chuyện này tương đương với mua bán có lời.
So với A Bảo đang lạc quan thì những người khác không được tốt như vậy.
Kỳ thúc hỏi, “Tào lão tiên sinh ở nơi nào?” Đinh gia mấy năm nay có phát triển ở thương giới nên việc hiểu rõ Tào thị không phải là chuyện lạ gì.
Ấn Huyền mở thiệp mời, “Độ Giả thôn”
A Bảo nói, “Hiện tại ta chỉ cần nghe thấy chữ thôn là đã đau đầu.”
Tứ Hỉ lo lắng, “Đại nhân, từ hồi ra khỏi Quỷ sát thôn, những nơi khiến ngài không đau đầu thì không nhiều lắm.”
A Bảo nói, “Hiện tại ta chỉ hi vọng Thượng Vũ cố định nơi đánh nhau hoặc là tạo ra ảo cảnh để đánh nhau để chúng ta có thể đến đúng nơi đúng giờ, đỡ phải lăn qua lăn lại.”
Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, sao không nói trực tiếp giải quyết hắn ta?”
A Bảo cười khổ nói, “Ta cảm thấy trong thời gian ngắn là không thể.” Những lời này nói thực sự vô cùng hàm súc. Cho dù có tính cả Ấn Huyền thì khả năng hạ được Thượng Vũ không cao. Người kia không phải là kẻ có thể dùng súng hay bất cứ vũ khí nào để giết được, hoặc là nói, hắn căn bản không phải là người.
Tứ Hỉ nói, “Không sao cả, đại nhân còn trẻ mà.”
Trong đầu A Bảo đột nhiên hiện lên hình ảnh mình tóc trắng, chống gậy đi theo Ấn Huyền cũng tóc trắng nhưng khuôn mặt còn trẻ, anh tuấn đi khắp nơi truy tung Thượng Vũ. Đây thực sự là một tình cảnh rất tệ.
“Cảm ơn em đã trấn an.” A Bảo bất đắc dĩ ngẩng mặt nhìn trời, “Nhưng mà em nói đúng. Chúng ta còn trẻ, ít nhất còn có thể thuê một chỗ để ở, ăn một bữa cơm rồi chậm rãi nghiên cứu vấn đề này.”
Vì cửa hàng cho thuê sách của Ấn Huyền chỉ có hai chiếc giường nên bọn họ không thể không nghỉ tại khách sạn.
Sau khi ăn xong cơm, A Bảo và Kỳ thúc mỗi người một giường mà ngủ.
Khâu Cảnh Vân và Ấn Huyền đành phải thuê một gian phòng khác.
A Bảo ngủ một giấc rất say, đến chiều tối mới tỉnh lại.
Kỳ thúc vẫn đang ngủ.
Tứ Hỉ sau khi rửa mặt xong, nói với A Bảo, “Tổ sư gia đại nhân và sư đệ của ngài đều ở phòng bên cạnh.”
A Bảo bị đói bụng vài lần đã có kinh nghiệm nên biết rằng hai người kia không cần ăn uống cũng không vấn đề gì cả nên đang chuẩn bị tự mình gọi bữa tối.
Nhưng trùng hợp là Ấn Huyền đã giúp cậu gọi đồ ăn trước rồi.
A Bảo cầm bánh sandwich cắn một miếng to, “Ngon quá.”
Ấn Huyền nói, “Nguội.”
A Bảo cười hì hì cầm cốc sữa, đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, “Sandwich nguội ăn cũng ngon.”
Khâu Cảnh Vân trầm mặc nghe hai người nói chuyện, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
A Bảo nói, “Sao anh lại xuất hiện ở bệnh viện?”
Khâu Cảnh Vân hoàn hồn, “Tôi nghe lén được họ nói muốn dùng ảo cảnh vây khốn Ấn Huyền nên muốn giúp đỡ một phen. Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ bọn họ cố ý cho tôi nghe được để thử tôi.”
A Bảo nói, “Bỏ gian tà theo chính nghĩa là việc tốt.” Nói như vậy nhưng nhìn sắc mặt của Ấn Huyền và Khâu Cảnh Vân có vẻ không hòa hợp lắm.
Khâu Cảnh Vân nói, “Đúng rồi, chuyện Tào lão tiên sinh là sao?”
A Bảo nói, “Anh ở bên Thượng Vũ lâu như vậy có biết hắn ta có liên hệ gì với một người tên là Tào Cảnh không?”
Khâu Cảnh Vân nhíu mày, “Tào Cảnh? Ai?”
A Bảo giải thích đơn giản những việc xảy ra gần đây. Nhưng khi nói đến Tào Cảnh, cậu cố tình giấu chuyện Tào Dục, nói đến Tào Dục thì giấu chuyện xảy ra ở thôn Nguyệt Quang. Tóm lại là cậu giấu tất cả những sự kiện quan trọng, chỉ kể lại những gì tiêu biểu nhất thôi.
Khâu Cảnh Vân nghe xong, sắc mặt ngưng trọng, “Cậu nói là Tang Hải Linh xuất hiện?”
A Bảo nói, “Anh biết ông ta?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Không biết.”
A Bảo thất vọng “Ừm” một tiếng. Cậu còn tưởng rằng sẽ có manh mối gì chứ.
Khâu Cảnh Vân nói, “Mọi người có nhận thấy sự kiện lần này xuất hiện nhiều người mà bình thường khó có thể gặp được không?”
A Bảo nói, “Anh nói là Tang Hải Linh?”
“Còn có Kỳ Lân thế gia, tỷ muội Trân Châu và San Hô.” Khâu Cảnh Vân nói, “Đó đều là những môn phái thế gia truyền thuyết, tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Là được mời ra hay là đã xảy ra chuyện hệ trọng gì khiến họ không thể không ra mặt?”
Lúc trước A Bảo cũng đã suy nghĩ đến việc này nhưng càng nghĩ càng không có đáp án cho nên cũng quên nó đi. Hiện tại nghe Khâu Cảnh Vân nhắc tới nên cũng phụ họa, “Tôi hiểu sự xuất hiện của bọn họ có điểm kỳ quái nhưng mỗi người đều có mục đích riêng. Aiz, nếu Phan chưởng môn có thể nói rõ hơn thì tốt rồi.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Ngàn cân treo sợi tóc cũng có thể ám chỉ mục đích của đối phương sắp bại lộ.”
A Bảo nói, “Đúng vậy. Nếu chúng ta có thể nắm được tiên cơ thì có lẽ phần thắng sẽ lớn thêm một chút.”
Ấn Huyền vốn đang ngồi yên lặng lắng nghe đột nhiên nói, “Vì sao Trân Châu và San Hô lại xuất hiện ở thôn Nguyệt Quang?”
A Bảo nói, “Hai người đó nói là đi tìm Phan Triết.....” Đang nói đột nhiên dừng lại.
Cậu và Ấn Huyền liếc nhau, trong nháy mắt đều biết đối phương nghĩ tới cái gì.
Khả năng lĩnh hội của Khâu Cảnh Vân cũng cực cao nên chỉ nghĩ một lát đã hiểu, “Khi nào thì Phan chưởng môn vào thôn?”
A Bảo nói, “Không rõ lắm nhưng tuyệt đối là vào sau sư phụ và sư thúc.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Vậy còn Trân Châu và San Hô?”
A Bảo nói, “Cái này hỏi Tào Dục là ra.”
Khi Tào Dục chui ra, Khâu Cảnh Vân kéo rèm xuống. Bình thường thì quỷ sử không sợ ánh sáng nhưng Tào Dục lại bị mất đi một hồn phách nên tạm thời bị hạn chế tiếp xúc ánh sáng.
“Hai người đó....” Tào Dục nói, “Là một trong những người đến sớm nhất.”
A Bảo vỗ bàn, “Cái này thì đúng rồi. Phan Triết chỉ đến sớm hơn chúng ta một chút, làm sao Trân Châu và San Hô biết được mà đã vào thôn Nguyệt Quang trước để ôm cây đợi thỏ? Nhưng mà vì sao hai người đó lại nói dối.”
Tào Dục là người biết rõ chân tướng nhất, nói, “Hai người đó nói là có bằng hữu giới thiệu.”
“Là ai vậy?”
Tào Dục nói, “Trâu Vân.”
A bảo nghĩ đến cái người kì dị kia thôi đã thấy đau đầu, “Náo loạn nửa ngày, Trân Vân là pháo hôi a. Mệt cho hai người đó sau khi giết xong còn phải tìm ra cái lý do hợp tình hợp lý.”
(pháo hôi: Kẻ chết thay.)
Khâu Cảnh Vân nói, “Nếu hợp lý hơn thì hẳn phái nói là....Diệt khẩu.”
A Bảo nói, “Tại sao phải diệt khẩu?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Không rõ. Nhưng nhất định hai người đó có bí mất. Khốn long giáp mà chỉ có chính giáp thì thật sự là chưa từng nghe nói.”
A Bảo nói, “Chúng ta vẫn nên nghĩ đến việc trước mắt trước đi đã. Chuyện Tang Hải Linh xuất hiện là sao?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Tôi có cảm giác Tang Hải Linh không phải hợp tác với Thượng Vũ.”
A Bảo nói, “Sao anh lại biết?”
“Cảm giác.”
“Muốn biết chân tướng rất đơn giản.” Ấn Huyền chậm rãi nói, “Đến nơi hẹn.”
Chuông cửa chợt vang lên.
A Bảo nhảy dựng lên, “Tìm tôi, là cơm trưa của tôi.”
Cửa mở ra, đứng bên ngoài không chỉ có người đưa hàng mà còn có cả Kỳ thúc.
Sau khi Kỳ thúc nghe xong kế hoạch của họ, trầm mặc một lúc lâu sau mới mở miệng, “Bảo thiếu gia không thể gặp nguy hiểm. Vì sự an toàn của thiếu gia, tôi hi vọng có thể sớm hộ tống cậu ấy về bổn gia.”