Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm

chương 5: kình địch đối đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiếc xe ngựa được kết cấu thật tiện lợi, bên trong như một chiếc giường, có thể nằm nghỉ rất thoải mái.

Lục Hương Xuyên đi trên chiếc xe ngựa này suốt mấy trăm dặm cũng như nằm nghỉ ở nhà không chút mệt mỏi.

Lão Bá dành cho Lục Hương Xuyên sự chăm sóc đặc biệt đó để y có thể dồn tâm trí cho việc đối phó với Vạn Bằng Vương.

Chỉ chừng đó cũng đủ biết nhiệm vụ sắp tới của y quan trọng đến mức nào.

Chắc rằng nhiều người không hiểu vì lẽ gì mà Lão Bá chỉ do chiều lòng một vị bằng hữu lại mạo hiểm cả cơ nghiệp của mình, hơn nữa chung quy chỉ vì lòng si mê của một nam nhân với nữ nhi.

Lão Bá thường nói rằng một nam nhân vì ái tình mà mê muội là không đáng được trọng thị, thế mà nay nhi tử của Vũ Lão Đao không lấy được một thiếu nữ tên là Mặc Mặc cũng sinh trọng bệnh, ông lại không ngần ngại can thiệp vào một thế lực lớn như Vạn Bằng Vương, há chẳng mâu thuẫn?

Nhưng hơn ai hết, Lục Hương Xuyên hiểu tâm ý của Lão Bá trong việc này.

Vạn Bằng Vương từ lâu đã là đối tượng của Lão Bá.

Thập Nhị Phi Bằng bang là môn phái lớn bậc nhất của võ lâm ở vùng Giang Hoài, chỉ xem biểu hiện bề ngoài thì hùng hậu gấp trăm lần thế lực của Lão Bá.

Chỉ một số ít người sành sõi mới biết, rằng trên thực tế thế lực của Lão Bá không hề thua kém Thập Nhị Phi Bằng bang.

Cũng như một rừng không thể tồn tại hai chúa sơn lâm, hai thế lực hùng hậu như vậy không hùng bá suốt vùng Giang Hoài rộng lớn, bởi thế trước sau gì cũng phải biểu hiện thái độ.

Lần này nếu Vạn Bằng Vương chịu trả lại vị cô nương cho Vũ Lão Đao là song phương sẽ trở thành bằng hữu của nhau và hai thế lực sẽ tồn tại trong tình hữu hảo.

Nếu trái lại, Thập Nhị Phi Bằng bang sẽ là thù địch của Lão Bá.

Về quan niệm này Lão Bá có thái độ vô cùng dứt khoát. Nếu không phải bằng hữu tức địch nhân chứ không còn con đường nào khác.

Trên thực tế người ta không có nhiều cơ hội để lựa chọn, vì nếu tự coi mình là địch nhân của Lão Bá cũng có nghĩa là sẵn sàng chấp nhận cái chết.

Nhưng vấn đề ở đây không đơn giản vì Vạn Bằng Vương không phải là người dễ chấp nhận thiện chí của người khác. Thậm chí lão sẵn sàng coi những ai không tuân thủ mình là kẻ thù, cho dù kẻ đó là Lão Bá đi nữa.

Trong trường hợp cả hai bên đều kiên trì lập trường cứng rắn của mình thì cuộc huyết chiến sẽ lập tức nổ ra.

Với thế lực như vậy, cho dù bên nào thắng cuộc thì cái giá phải trả cũng hết sức nghiêm trọng.

Lục Hương Xuyên hành sự vốn rất thận trọng và chu đáo. Y đã nắm rất kỹ tính cách của Vạn Bằng Vương.

Vạn Bằng Vương không phải họ Vạn, cũng không phải họ Vương.

Người ta đồn rằng lão vốn là con riêng không được thừa nhận của một nhân vật rất có địa vị trên võ lâm, nhưng đó chỉ là lời đồn không có căn cứ xác thực.

Không một người nào biết lai lịch của nhân vật đó trước mười bảy tuổi.

Chỉ biết rằng năm mười bảy tuổi, Vạn Bằng Vương đầu làm tiêu sư cho một tiêu cục, nửa năm sau được thăng làm tiêu đầu.

Năm mười chín tuổi, Vạn Bằng Vương giết chết chủ nhân của tiêu cục này rồi độc chiếm làm sở hữu của mình. Nhưng chỉ sau đó một năm hắn đem bán toàn bộ tiêu cục rồi sung làm chức bổ đầu ở địa phương.

Trong ba năm làm quan bổ đầu, Vạn Bằng Vương bắt được hai mươi chín tên đại cường đạo hung ác, giết đi tám tên nhưng lại tha bổng cho hai mươi mốt tên khác.

Hiển nhiên cả hai mươi mốt tên này ra sức khuyển mã để báo đáp ân huệ của Vạn Bằng Vương.

Và cũng từ đó danh tiếng của vị bổ đầu họ Vạn ở Giang Nam có võ công cực cao và nghĩa khí ngất trời vang khắp giang hồ.

Mới hai mươi bốn tuổi, Vạn Bằng Vương từ chức bổ đầu và bắt đầu tổ chức Đại Bằng bang, uy danh ngày một lớn, chẳng bao lâu trở thành bang phái hùng mạnh nhất nhì trên võ lâm và sau đổi thành Thập Nhị Phi Bằng bang.

Thập Nhị Phi Bằng bang có mười hai Phân đàn ở khắp những trấn thành của Giang Nam, dưới mỗi Phân đàn có bốn Phân đường và dưới mỗi Phân đường lại có tới bốn Phân đà nữa.

Với thế lực hùng hậu đó, đến cả Cái bang hàng trăm năm nay vẫn được coi là Đại bang đệ nhất võ lâm cũng phải nhường nhịn vài phần.

Còn Vạn Bằng Vương chỉ mấy năm trước chỉ là tên tiêu sư vô danh tiểu tốt không chút quyền hành nay đã trở thành kẻ đứng đầu bang phái lớn nhất nhì võ lâm, thủ hạ lên tới mười mấy nghìn người, tài sản không sao kể xiết.

Trước đây tiếng nói của tên tiêu sư không được ai đếm xỉa, nay Vạn Bằng Vương chỉ ra lệnh một tiếng là có hàng vạn người răm rắp tuân theo.

Cơ nghiệp đồ sộ đó không phải trên trời rơi xuống, cũng không nhờ hạnh vận mà có được.

Người ta nói rằng trên mình Vạn Bằng Vương có tới hơn bốn chục vết thương lớn nhỏ.

Một người bản tính thiện lương bao nhiêu qua chừng ấy trận chiến sinh tử cũng trở nên đáng sợ, huống chi Vạn Bằng Vương từ khi mới mười bảy tuổi bản tính đã là đáng sợ, không chút ngần ngại giết chủ nhân của mình để chiếm hữu cơ nghiệp.

Trong Thập Nhị Phi Bằng bang có mặt hầu hết hai mươi mốt tên đại cường đạo năm xưa được Vạn Bằng Vương phóng thích, đặc biệt có hai nhân vật hắc đạo khét tiếng, một tên có biệt danh Hung Tăng là phản đồ của Thiếu Lâm tự và một tên là Hoạt Cương Thi bá đạo của các băng cướp vùng Thần Châu.

Mấy năm gần đây giang hồ truyền ngôn rằng Vạn Bằng Vương đoạt được một pho bí kíp võ học gọi là Thất Cầm chưởng của một vị Thiên Sơn đại hiệp Địch Điệp Công danh chấn thiên hạ năm xưa kết hợp với võ học từ lâu thất truyền của vị Thần Châu Quái Tẩu mà luyện thành một loại chưởng pháp không tiền khoáng hậu gọi là Vạn Phi Bằng tứ thập cửu thức uy lực không gì địch nổi.

Bởi thế ai cũng nghĩ đến chuyện đối địch với Vạn Bằng Vương là chẳng khác gì tự sát.

Lục Hương Xuyên ý thức được nhiệm vụ của mình trọng đại đến mức nào.

Lão Bá có thực hiện được lời hứa cứu giúp Vũ Lão Đao chuộc lại nữ hữu cho nhi tử ông ta, đồng thời tránh xảy ra xung đột với Vạn Bằng Vương hay không là tùy thuộc vào sự cân nhắc xử lý của Lục Hương Xuyên có chính xác phù hợp hay không?

Tuy đây là việc nhỏ nhưng có thể dẫn đến hậu quả vô cùng to lớn ảnh hưởng đến cục diện toàn võ lâm.

Mọi việc đều đã được cân nhắc cẩn thận vì thế trước khi đến gặp Vạn Bằng Vương, Lục Hương Xuyên đã có kế hoạch vẹn toàn.

Nhưng người xưa đã nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”.

Ai biết được kế hoạch sẽ được thực hiện hay không, cho dù mọi việc đều đã được cất nhắc cẩn thận?

Lục Hương Xuyên chỉ tâm niệm một điều rằng nếu không gặp phải trường hợp vạn bất đắc dĩ không nên động đến can qua.

Lão Bá và Vạn Bằng Vương chưa từng có mối quan hệ giao hảo, nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng, vì Lục Hương Xuyên đã có người tiến dẫn đáng tin cậy, đó là Nam Cung Viễn.

Nam Cung Viễn là đại biểu cuối cùng của Nam Cung Thế Gia đời nào cũng có nhân vật lừng danh giữ nhiều trọng trách trong triều kể cả hai ban văn võ.

Nhưng dòng họ Nam Cung đầy hiển hách nay còn xót lại một mình Nam Cung Viễn, tuy vẫn giữ nét hào hoa của một dòng họ đã từng nhiều đời công hầu vương tước nhưng ngoài nét hào nhoáng bên ngoài là sự tàn tạ về mọi phương diện, bởi vì không những mọi cung điện cơ nghiệp xưa của dòng họ Nam Cung đã bị cầm cố mà cả hậu nhân đáng kính của dòng họ đó là Nam Cung Viễn muốn tồn tại được cũng phải nhờ đến sự chu cấp của người khác.

Người bỏ ra phần lớn bố thí cho Nam Cung Viễn giữ nét hào hoa của tiên tổ là Lão Bá.

Lục Hương Xuyên không hiểu nhiều về mối quan hệ này, nhưng biết trong trường hợp cần thiết thì có thể nhờ cậy Nam Cung Viễn.

Nam Cung Viễn có quan hệ với Vạn Bằng Vương, nhưng cần những món chi tiêu theo kiểu vương giả đều được Lão Bá chu cấp.

Lục Hương Xuyên không tin rằng một người như Nam Cung Viễn lại dám cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của Lão Bá.

Chiếc xe ngựa dừng ở bìa rừng.

Trong rừng, một trung niên thư sinh đứng khoanh tay, dáng vẻ rất thanh thoát.

Trên bãi cỏ có một bầu rượu, còn có một tiểu đồng đứng bên hầu rượu, tay nâng chiếc đàn cổ.

Lục Hương Xuyên xuống xe đi thẳng đến trước trung niên thư sinh.

Thay cho lời chào, y sốt ruột hỏi:

- Nam Cung huynh, thế nào?

Ánh mắt trung niên thư sinh lộ nết u uẩn:

- Lục huynh đấy ư? Chỉ sợ...

Lục Hương Xuyên cau mày hỏi:

- Thế nào? Hắn không chịu để huynh đệ tiếp kiến?

Trung niên thư sinh gật đầu:

- Chính thế. Hắn không muốn gặp Lục huynh.

Lục Hương Xuyên hỏi:

- Chẳng lẽ Nam Cung huynh không nói tới Lão Bá.

Nam Cung Viễn đáp:

-Vạn Bằng Vương nói rằng xưa nay không có quan hệ gì với Lão Bá...

Hắn ngập ngừng một lúc rồi mới nói thêm:

- Lão còn nói rằng... không muốn quan hệ.

Lục Hương Xuyên buột miệng:

- Nam Cung huynh không thể làm hắn thay đổi thái độ hay sao?

Nam Cung Viễn trả lời ngay:

- Xưa nay chưa từng có ai làm Vạn Bằng Vương thay đổi thái độ, kể cả Hoàng đế!

Lục Hương Xuyên gật đầu.

Y biết câu đó của đối phương là chính xác và thầm tự hiểu câu hỏi của mình là thừa.

Nhưng dù thế nào đi nữa, y cũng phải tìm cách kiến diện cho bằng được Vạn Bằng Vương, nếu không Lão Bá phái y tới đây làm gì?

Chuyến đi này chỉ có thể thành công mà không được phép thất bại, vì thế phải biết tạo ra những cơ hội kể cả trường hợp tưởng chừng vô vọng.

Nam Cung Viễn chợt nói:

- Còn chưa mất hết cơ hội. Cứ vào ngày đầu tháng. Vạn Bằng Vương lại tổ chức tuyển chọn người quản lý...

Trong đầu Lục Hương Xuyên lập tức nảy ngay ra một ý, liền nói:

- Sút nữa thì quên mất chi tiết này, vừa khéo ngày mai đúng là ngày mồng một!

Nam Cung Viễn gật đầu thở dài một hơi lại nói:

- Cứ cho rằng đó là một hy vọng nhưng chỉ e rằng khó nói trước là sẽ đạt kết quả hay không vì Vạn Bằng Vương là nhân vật chưa bao giờ thay đổi ý định, lại đối với Lão Bá kiên quyết như vậy...

Lục Hương Xuyên trầm ngâm nói:

- Cho dù là thế nào cũng phải tận dụng thời cơ này...

Rồi lấy trong túi ra một phong thư đưa cho Nam Cung Viễn:

- Đây là tín phiếu có giá trị một nghìn lượng bạc, là chút thành ý của Lão Bá đối với Nam Cung huynh.

Nam Cung Viễn không chút khách khí nhận lấy phong tín phiếu cười nói:

- Thật không biết lấy gì cảm tạ mối thịnh tình của Lão Bá...

Lục Hương Xuyên thấy không còn việc gì nữa, từ biệt Nam Cung Viễn quay lại xe ra lệnh cho xà ích:

- Đến Cổ Hoa viên!

Ngày mồng một đầu tháng.

Ngay từ sáng sớm, hàng trăm thương gia, quản lý từ mấy chục trấn thành lớn nhỏ trong khu vực cả nghìn dặm vuông đổ dồn về Thập Nhị Phi Bằng bang để tuyển chọn các chức vụ quản lý trong bang phái lớn vào bậc nhất của vùng Giang Hoài này.

Người được tuyển vào các chức quản trị sẽ có quyền hành rất lớn, nắm giữ tài chính của một Phân đàn không kém gì tổng quản của nhiều bang phái khác.

Hiển nhiên là Vạn Bằng Vương là người chủ trì cuộc hội tuyển quan trọng này.

Người được chọn vào chức vụ quản trị sẽ là những thương gia hoặc quản lý tài năng, có kinh nghiệm và võ công cao cường, giỏi ứng xử để thay thế cho các Phân đàn chủ chỉ huy hàng trăm thủ hạ trong những trường hợp cần thiết.

Điều đặc biệt là những người tham gia dự tuyển không chỉ là những viên quản lý cũ của Thập Nhị Phi Bằng bang mà còn có những người khác không phải thủ hạ của bang phái này.

Tuy nhiên người tham gia dự tuyển chủ yếu là quản lý hoặc thuộc hạ cũ của Thập Nhị Phi Bằng bang nên hầu như chỉ thấy những gương mặt quen thuộc.

Hàng trăm người tụ họp trong đại sảnh rộng mênh mông, nhưng chỉ cần lướt mắt nhìn qua, Vạn Bằng Vương đã nhận ra một vài người không phải là thuộc hạ của mình.

Hiển nhiên trong số ít ỏi đó có Lục Hương Xuyên, và y tới đây không nhằm mục đích dự tuyển.

Đây là lần đầu tiên Lục Hương Xuyên được kiến diện vị Bang chủ danh chấn giang hồ này.

Vạn Bằng Vương có tầm vóc to lớn dị thường, ngồi trên chiếc ghế thái sư ỷ nhưng không thấp hơn mấy tên thủ hạ đứng hầu phía sau lão.

Người ta nói rằng người có vóc dáng to lớn thường hạn chế về trí lực.

Đương nhiên Vạn Bằng Vương là người ngoại lệ.

Chỉ cần nhìn ánh mắt sáng quắc rất linh động và vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng cũng đủ biết nhân vật này cơ trí hơn người và ý chí vô cùng kiên định, không khuất phục trước bất cứ lực lượng nào.

Hai bàn tay đồ sộ của lão đặt trên lưng ghế, tưởng chừng như mỗi lúc đều có thể giáng vào bất cứ ai dám trái lệnh mình.

Chỉ cần nhìn qua, Lục Hương Xuyên đủ rợn người trước nhân vật đáng sợ đó.

Ánh mắt sáng như điện dừng lại hồi lâu trên mặt Lục Hương Xuyên như bóc trần mọi ý nghĩ của y, cuối cùng Vạn Bằng Vương mới chậm rãi cất tiếng hỏi:

- Ngươi là người của Cổ Hoa Viên phái đến?

Lục Hương Xuyên lắc đầu:

- Không phải.

Y hiểu rằng đối với nhân vật đáng sợ này không được có bất cứ lời dối trá nào.

Vạn Bằng Vương chợt cười to nói:

- Rất tốt! Ngươi là kẻ không đơn giản chút nào. Hẳn là chủ nhân của ngươi là nhân vật rất khác thường.

Lão đột ngột dứt tiếng cười, nhìn chằm chặp vào mặt Lục Hương Xuyên lúc nữa mới hỏi tiếp:

- Người đó tất là Tôn Ngọc Bá, đúng không?

Lục Hương Xuyên bỗng thấy sợ hãi, đồng thời nổi lên lòng cung kính đối với kẻ mà mình cần phải đối phó này.

Y đứng lên, từ từ bước đến gần bàn lấy ra mấy thứ lễ vật đặt vào chiếc mâm để sẵn trên đó, cung kính nói:

- Đây là chút lễ mọn biểu thị cung ý của Lão Bá đối với Bang chủ. Mong Bang chủ không chê mà thu nhận lấy.

Xưa nay mỗi khi Lão Bá cầu việc gì đều dâng lễ vật trước, cho dù hậu quả có thế nào chăng nữa.

Đó là quan điểm tiên lễ hậu binh, nếu không kể sự việc được giải quyết êm đẹp.

Thế nhưng lần này chủ ý không phải là của Lão Bá mà do Lục Hương Xuyên tự nghĩ ra.

Y hy vọng công việc sẽ được giải quyết một cách hòa bình.

Vạn Bằng Vương tuy mắt nhìn vào mâm lễ vật nhưng trong đầu lại trầm tư suy nghĩ.

Hồi lâu lão mới đanh giọng hỏi:

- Ngươi đến đây vì chuyện của Vũ Lão Đao, đúng không?

Lục Hương Xuyên đành gật đầu ấp úng trả lời:

- Chính thế...

Vạn Bằng Vương ngắt lời hỏi tiếp:

- Ta nghe nói Vũ Lão Đao từ Quan ngoại lưu lãng vào Trung Nguyên, hai mươi năm trước mới định cư ở Giang Nam này. Cả Tôn Ngọc Bá cũng thế?

Lục Hương Xuyên gật đầu:

- Lão Bá với Vũ Lão Đao vốn là người cùng làng, và cũng đồng thời rời quan ngoại vào Trung Nguyên đây.

Vạn Bằng Vương trầm giọng:

- Tôn Ngọc Bá sai ngươi tới đây cầu xin cho nhi tử của Vũ Lão Đao chứ gì?

Lục Hương Xuyên biết không thể giấu diếm được con người này, và việc đã thế cũng không cần phải giấu diếm liền nói:

- Lão Bá vốn là cho rằng một nam nhi chỉ vì hạng nữ lưu mà mất bản lĩnh ý chí đến mức cầu xin kẻ khác là hạng hèn hạ. Nhưng nói gì Vũ Lão Đao cũng là bằng hữu vong niên lại là người cùng quê bôn ba đất khách, hơn nữa ông ta chỉ có một nhi tử độc nhất. Lão Bá thấy rằng tiểu cô nương kia bất quá chỉ là một tỳ nữ vô danh trong quý bang...

Lời lẽ của y mặc dù nhẹ nhàng nhưng hợp tình hợp lý và có trọng lượng.

Chỉ vì một tên tỳ nữ mới đưa về mà xảy ra mối bất hòa giữa hai thế lực lớn thì có đáng không?

Nào ngờ Vạn Bằng Vương sầm mặt nói:

- Đây không phải chỉ là sự tư tình của nhi nữ mà đã trở thành quy củ của bổn bang. Không một người nào có thể nhúng tay can thiệp vào sự vụ của bổn bang được...

Nghe lời lẽ căng thẳng đầy ngạo mạn của đối phương. Lục Hương Xuyên hiểu rằng hy vọng thành công rất ít. Nhưng nếu sự việc chưa phải hoàn toàn tuyệt vọng thì vẫn phải gắng sức.

Y thử thăm dò:

- Lão Bá xưa nay thích kết giao bằng hữu. Với Bang chủ, lão nhân gia vốn sớm có ý định...

Vạn Bằng Vương xua tay, chợt đứng lên nói:

- Ngươi hãy đi theo ta!

Rồi nhìn sang bên nói với một trung niên hán tử ngồi cạnh:

- Ngươi hãy tạm thay ta chủ trì việc ở đây!

Sau đó ra hiệu cho Lục Hương Xuyên theo mình đi vào hậu sảnh.

Tuy Lục Hương Xuyên chưa biết Vạn Bằng Vương có định gì nhưng vẫn can đảm đi theo.

Nếu đối phương muốn lấy mạng thì kể từ khi bước chân vào đại sảnh, y đã biết rõ tính mạng mình đã nằm trong tay Vạn Bằng Vương ròi, muốn phản kháng cũng vô ích.

Ra khỏi sảnh, xuyên qua mấy hành lang, lúc này Lục Hương Xuyên mới nhận ra quy mô của cổ bảo to lớn đến mức nào.

Vô số những thành trong thành ngoài do năm tháng mà biến thành rêu phong như các thành quách cổ xưa và cũng chính vì thế mà làm tăng thêm sự uy nghiêm của cổ bảo.

Vượt qua rất nhiều hành lang và đình viện, lầu các vẫn không thấy đội tuần phòng hoặc trạm canh nào, yên tĩnh đến mức người ta có cảm giác cả khu cổ bảo đồ sộ này hoàn toàn không có sự giới bị.

Nhưng hơn ai hết, Lục Hương Xuyên biết rõ trong sự yên ắng đó, nhất cử nhất động của y đều bị giám sát chặt chẽ.

Người giỏi dụng binh đâu cần ba bước đặt một trạm canh, năm bước bố trí đội tuần phòng mới đảm bảo sự an toàn?

Đó cũng là chỗ đáng sợ của Vạn Bằng Vương.

Ngay cả Lão Bá cũng vậy.

Lão Bá từng nói rằng: “Tốt nhất cứ để địch nhân đánh giá thấp lực lượng của mình, như vậy càng dễ đối địch. Chỉ có hạng người ở thôn quê mới bày tất cả tài sản của mình ra trước mắt người khác”.

Đi qua không biết bao nhiêu phòng ốc nhưng vẫn không gặp người nào, Vạn Bằng Vương dừng lại trước một thất phòng.

Cửa phòng vừa được mở ra, Lục Hương Xuyên lóa mắt trước hàng đống cổ vật châu báu, có lẽ kho báu ở hàng cung cũng chỉ đến thế là cùng.

Vạn Bằng Vương hay tay chắp sau lưng, dẫn Lục Hương Xuyên đi hết phòng này đến phòng khác với cơ man là châu báu ngọc ngà và các thứ cổ vật nhìn hoa cả mắt.

Cuối cùng lão dừng lại, nhìn Lục Hương Xuyên nói:

- Ngươi cứ tùy ý chọn lấy hai thứ đồ vật, coi đó là sự đáp lễ của ta!

Lục Hương Xuyên không từ chối, chọn lấy hai bảo vật, một viên ngọc bích và một chiếc chủy đao có chuôi nạm ngọc rất đẹp, giá trị gần như tương đương với lễ vật mà y mua tặng cho Vạn Bằng Vương.

Y biết rằng nếu lúc này nếu từ chối chẳng những vô ích mà còn có thể coi là ngây ngô đáng cười nữa.

Chọn lấy hai đồ vật đó, Lục Hương Xuyên tỏ ra rất biết giá trị của các loại bảo vật.

Bởi nếu chọn vật khác đắt tiền hơn hay có giá trị kém hơn đều thiếu tế nhị.

Vạn Bằng Vương cười nói:

- Bất cứ lúc nào, nếu ngươi không được Tôn Ngọc Bá tin dùng hoặc tự ngươi muốn rời bỏ hắn thì cứ tới đây, ta sẽ không làm ngươi phải thất vọng.

Lục Hương Xuyên chắp tay đáp:

- Xin đa tạ Bang chủ!

Được Vạn Bằng Vương đánh giá cao như vậy, trong lòng Lục Hương Xuyên không khỏi đắc ý thầm.

Tuy vậy vẻ mặt của y không lộ ra chút biểu cảm nào.

Y biết rõ hành động đó của Vạn Bằng Vương là hết sức nghiêm trọng, nghĩa là mục đích y tới đây đã hoàn toàn tuyệt vọng. Vạn Bằng Vương không để cho y có cơ hội nào để thương lượng nữa.

Hai người lặng lẽ quay lại đại sảnh nhưng lại theo lối đi khác.

Được một quãng không xa, Vạn Bằng Vương chợt dừng lại hỏi:

- Ngươi có muốn xem chuồng ngựa của ta không?

Lục Hương Xuyên không hiểu ý tứ đối phương thế nào, ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu.

Trong trường hợp này, từ chối là khiếm nhã. Và biết đâu lỡ ra phát sinh cơ hội nào đó?

Những dãy chuồng ngựa rất tề chỉnh và ngăn nắp, ngựa đều thuộc loại thượng phẩm.

Lục Hương Xuyên để ý đến con ngựa nhốt riêng trong một chuồng, lông mượt như nhung, không thể dùng hai chữ ngựa quý để hình dung mà phải nói là thứ ngựa vương giả.

Lục Hương Xuyên buột miệng khen:

- Thật là thần mã! Chẳng hay đây có phải giống Hãn Huyết Đại Uyển không?

Vạn Bằng Vương không giấu được vẻ đắc ý:

- Ngươi cũng là kẻ sành sõi về ngựa đấy!

Lần đầu tiên Lục Hương Xuyên thấy được sự phấn khích vui vẻ như thế trên mặt Vạn Bằng Vương, ngay cả đứng trong kho vàng bạc châu báu chẳng kém ở hoàng cung, lão cũng chưa có vẻ mặt tự mãn đến thế.

Lục Hương Xuyên chợt thấy trong lòng trào lên hy vọng. Y bỗng nảy ra một cách để làm cho Vạn Bằng Vương phải khuất phục.

Lúc này y vẫn chưa hình dung cách đó có thể đạt được mục đích hay không, nhưng chỉ biết rằng đó là cách duy nhất có thể thử.

Hiển nhiên với con người cơ trí như Lục Hương Xuyên, y chẳng thể nào không nghĩ tới hậu quả.

Nhưng có thật y đã tính toán kỹ lưỡng Lão Bá sẽ phải gánh chịu những hậu quả thế nào đối với hành động mà y dự định sẽ làm?

Đêm đã khuya lắm.

Đó là một con phố náo nhiệt bậc nhất trấn thành, thế mà lúc này không còn lấy một ánh lửa, cũng không nghe lấy một âm thanh nào.

Vũ Lão Đao theo Lục Hương Xuyên đi trên phố tối om, không biết đối phương có dự định gì, nhưng không dám hỏi.

Mặc dù Lục Hương Xuyên còn trẻ tuổi và có vẻ ngoài như một thư sinh yếu nhược nhưng với con mắt từn trải, Vũ Lão Đao nhận ra con người này có bản lĩnh hết sức khác thường.

Y không có vẻ ngoài oai phong như Lão Bá thời trẻ nhưng lại có sự thâm trầm rất đáng sợ, mỗi lần nói ra câu gì đều có tính quyết đoán không mấy ai dám phản kháng.

Nhân vật này về sau nhất định sự nghiệp không thua gì Lão Bá.

Qua mấy lần gặp mặt, Vũ Lão Đao tự nhiên thấy đặc biệt nể sợ thiếu niên này.

Tòa tửu lâu lớn nhất trên phố náo nhiệt này có tên là Bát Tiên Lâu, thế mà lúc đó nhìn vào các ô cửa sổ cũng thấy tối om, mọi người đang chìm vào giấc ngủ.

Lục Hương Xuyên dẫn Vũ Lão Đao vào phòng trọ của mình.

Thì ra trong phòng vẫn còn sáng đèn, chỉ vì cửa lớn và cửa sổ quá kín nên không một tia sáng nào lọt được ra ngoài.

Không những trong phòng có đèn sáng mà còn có người.

Mười bốn mười lăm người ngồi im lặng trong phòng không ai nói một tiếng. Nhìn vào trang phục, đám người kia mỗi người ăn vận theo cách hoàn toàn khác nhau, thậm chí nhiều người không quen biết nhau.

Chỉ có một chỗ tương đồng là ai nấy rất trầm tĩnh, nét mặt biểu lộ sự căng thẳng nhưng kiên quyết.

Thấy Lục Hương Xuyên bước vào phòng, tất cả vội vàng đứng dậy chắp tay cung kính hành lễ.

Nhìn cảnh tượng đó, Vũ Lão Đao càng hiểu thêm thế lực của Lão Bá hùng mạnh và phong phú đến mức nào.

Căn cứ vào trang phục, những nhân vật này có cả người trong giang hồ, thương gia, nho sĩ, có cả quan lại, nông phu. Vũ Lão Đao sống ở trong trấn hơn hai chục năm mà hầu như không biết ai trong số họ, đủ biết lực lượng của Lão Bá bí mật đến mức nào.

Điều đáng ngạc nhiên nhất là có cả lão chủ nhân Bát Tiên lâu là Dư Bách Lạc trong đám người này, cũng là người đầu tiên bước ra nghênh tiếp Lục Hương Xuyên.

Vũ Lão Đao có quan hệ khá thân mật với Dư Bách Lạc hơn hai chục năm nhưng không ngờ vị lâu chủ này cũng là thủ hạ của Lão Bá.

Dư Bách Lạc cung kính nhìn Lục Hương Xuyên nói:

- Trừ một số người bận công chuyện ở ngoài, tất cả đều có mặt theo mệnh lệnh, xin hãy sai bảo!

Lục Hương Xuyên gật đầu cười đáp:

- Xin các vị ngồi xuống cho! Lão Bá chuyển lời qua tại hạ hỏi thăm sức khỏe chư vị!

Mọi người đồng thanh:

- Không dám! Bọn thuộc hạ lúc nào cũng hoài vọng Lão Bá, cầu chúc cho lão nhân gia luôn được an khang.

Lục Hương Xuyên cười đáp:

- Lão nhân gia là người thần. Các vị là bằng hữu nhiều năm của Lão Bá tất biết rõ hơn tại hạ, chỉ e ôn thần có gặp Lão Bá cũng phải sợ mà tránh xa!

Mọi người cùng cười, do câu nói đùa mà không khí căng thẳng nhẹ bớt đi nhiều.

Lục Hương Xuyên nói tiếp:

- Hôm nay tại hạ cùng chư vị kiến diện lần đầu, lẽ ra nên cùng chư vị vài chén rượu nhưng chỉ sợ Dư lâu chủ xót ruột vì tiếc của!

Mọi người lại cười vang.

Chờ tiếng cười lắng xuống, Lục Hương Xuyên lấy lại vẻ nghiêm nghị nói:

- Không giấu gì các vị, hôm nay tại hạ tới đây mang nhiệm vụ hết sức trọng đại. Nếu việc này không hoàn thành, tại hạ không còn mặt mũi nào trở về gặp lại Lão Bá nữa. Vậy nên các vị thử nghĩ xem tại hạ còn lòng dạ nào mà uống nữa?

Có người nói:

- Nếu Lục tiên sinh thấy có gặp điều gì khó khăn, vô luận về mặt tiền bạc hay nhân lực thì cứ việc sai bảo một tiếng, chúng tôi sẽ lập tức đáp ứng.

Lục Hương Xuyên gật đầu:

- Xin đa tạ!

Y ra hiệu cho mọi người trật tự mới nghiêm giọng nói:

- Bây giờ tại hạ có việc này muốn nhờ đến lực lượng của các vị, đó là cho người đột nhập vào khu chuồng ngựa của Tổng đà Thập Nhị Phi Bằng bang!

Sang canh tư, Vũ Lão Đao mới cùng Lục Hương Xuyên quay về tiêu cục.

Lúc này sự tôn trọng của Vũ Lão Đao đối với Lục Hương Xuyên càng tăng.

Chỉ cần một lần thấy thiếu niên sắp xếp công việc, thuyết phục mọi người với thái độ nhã nhặn nhưng không giảm uy lực chứng tỏ khả năng lãnh tổ chức lãnh đạo của Lục Hương Xuyên không kém gì Lão Bá.

Với kinh nghiệm nhiều năm từng trải trên giang hồ, lão biết để làm cho người mới gặp lần đầu tiên phải phục tùng ý chí của mình một cách tự nguyện hoàn toàn không chút gượng ép là việc khó khăn thế nào.

Đồng thời Lục Hương Xuyên cũng biết cách đề cao địa vị của Lão Bá trước mọi người.

Lục Hương Xuyên chợt dừng lại hỏi:

- Hình như tiêu đầu có điều gì muốn hỏi tại hạ?

Quả thật Vũ Lão Đao có điều băn khoăn, được mở lời liền nói:

- Tôi thật không hiểu tiên sinh cần con ngựa đó làm gì?

Lục Hương Xuyên đáp:

- Đương nhiên phải có mục đích!

Vũ Lão Đao băn khoăn nói:

- Cổ bảo của Thập Nhị Phi Bằng bang được giới bị vô cùng nghiêm mật. Còn Vạn Bằng Vương quý ngựa như mệnh, bởi thế chuồng ngựa là nơi được canh giữ càng cẩn mật. Bởi thế muốn đưa được con ngựa quý đó sống sờ sờ ra khỏi chuồng, chỉ sợ không phải việc dễ dàng, cho dù trong số mã phu có người của Lão Bá chăng nữa...

Lục Hương Xuyên gật đầu:

- Chẳng những không dễ dàng mà có thể nói là việc này không thể làm được...

Y dừng một lát rồi cười nói thêm:

-... Nhưng tại hạ không yêu cầu phải đưa nguyên cả con ngựa sống ra khỏi chuồng!

Vũ Lão Đao biến sắc hỏi:

- Nói vậy Lục tiên sinh chỉ cần đưa nó ra, bất kể còn sống hay đã chết?

Lục Hương Xuyên đáp:

- Quả là tại hạ có ý đó!

Vũ Lão Đao ngẩn mặt nhìn đối phương hồi lâu rồi thấp giọng nói:

- Con ngựa đó Vạn Bằng Vương quý như chính sinh mệnh mình. Nếu giết nó đi, hậu quả sẽ hết sức nghiêm trọng.

Lục Hương Xuyên thản nhiên đáp:

- Dù không giết thì hậu quả cũng đã nghiêm trọng rồi!

- Vì sao chứ?

- Tiêu đầu cũng biết rằng Lão Bá xưa nay không muốn bị bất cứ ai cự tuyệt yêu cầu của mình. Lần này Lão Bá đã chỉ thị cho tại hạ phải làm cho Vạn Bằng Vương thả tình nương của lệnh lang, bất chấp mọi hậu quả.

Vũ Lão Đao thất kinh la lên một tiếng, không ngờ chỉ một việc nhỏ của nhi tử mình mà phải làm cho Lão Bá đi đến một quyết định nghiêm trọng đến thế.

Lục Hương Xuyên vỗ nhẹ vai Vũ Lão Đao ân cần nói:

- Bằng hữu của Lão Bá tuy nhiều nhưng thân thiết từ thủa nhỏ như tiêu đầu lại không có bao nhiêu. Lão Bá sẵn sàng hy sinh tất cả nhưng không để tiêu đầu phải thất vọng.

Vũ Lão Đao chợt thấy cổ họng mình nghẹn lại, cố hết sức ghìm nỗi xúc động, run giọng hỏi:

- Chẳng lẽ vì tôi mà Lão Bá không sợ gây nên một cuộc chiến sinh tử với Thập Nhị Phi Bằng bang?

Lục Hương Xuyên cười ôn tồn đáp:

- Chúng ta đã có sự chuẩn bị cả rồi!

Tuy Lục Hương Xuyên nói bằng giọng điềm đạm nhưng Vũ Lão Đao nghe được sự căng thẳng đầy chết chóc trong câu nói.

Nghĩ đến người bằng hữu vì mình mà sẵn sàng hy sinh không quản đến sự nghiệp của mình đối đầu với thế lực đáng sợ như thế, hai dòng lệ bất giác trào ra.

Lục Hương Xuyên tiếp lời:

- Tại hạ làm việc này với một hy vọng rất mong manh là có thể tránh được cuộc chiến.

Vũ Lão Đao buột miệng:

- Chỉ sợ việc này khiến cuộc chiến không sao tránh được...

Lục Hương Xuyên không nói gì.

Hai người im lặng bước đi.

Vũ Lão Đao chợt thấy mình vừa lỡ lời.

Lục Hương Xuyên tin rằng với biện pháp mà y vừa sắp xếp có thể ngăn được cuộc chiến, tức có nguyên do của nó, vậy thì lão đâu có quyền nghi ngờ?

Mặc dù việc này không được sự chỉ thị trực tiếp của Lão Bá, nhưng một người được Lão Bá tín nhiệm nhất, khi đã quyết định việc gì cũng như đích thân Lão Bá quyết định.

Lẽ nào nhân vật cơ trí như Lục Hương Xuyên lại không lường được trước mọi hậu quả?

Hồi lâu, Lục Hương Xuyên mới nói:

- Tại hạ chọn cách này chỉ vì bất đắc dĩ. Trong trường hợp chưa thật cần thiết thì không nên làm hại đến mạng người. Hơn nữa việc giết một con ngựa mà có thể răn đe được Vạn Bằng Vương thì rất đáng làm.

Vũ Lão Đao định nói rằng với Vạn Bằng Vương, con ngựa đó khiến hắn nổi khùng hơn giết bất cứ người nào khác, nhưng vì trước đã trót lỡ lời nên đành im lặng.

Ngoài ra, chẳng lẽ một người như Lục Hương Xuyên lại không hiểu điều này?

Chắc hẳn phải có một lý do nào đó...

Lão chỉ nói một câu như nhận xét:

- Chỉ sợ rằng một người như Vạn Bằng Vương quyết không cúi đầu trước hành động đe dọa nào.

Lục Hương Xuyên trấn an:

- Tại hạ từng nói, chúng ta đã chuẩn bị trước cho mọi tình huống, tiêu đầu chớ nên lo lắng nhiều.

Vũ Lão Đao cắm cúi bước đi, tuy không nói gì thêm nhưng trong đầu chồng chất bao ý tưởng.

Lão đương nhiên không thể nào ngờ trước hành động của Lục Hương Xuyên thúc đẩy cuộc chiến giữa hai thế lực đáng sợ nhất trên võ lâm phát sinh, và chính lão sẽ là người trước tiên phải gánh chịu hậu quả của nó.

Chẳng lẽ đó là ý đồ của Lão Bá?

Vạn Bằng Vương mỗi sáng thức dậy tâm trạng đều bực bội, chỉ cần gặp người đầu tiên đều quát tháo để trút cơn bực dọc của mình sau giấc ngủ, cũng như trẻ con thường khóc một hồi trước khi dậy khỏi giường.

Vì thế các tì nữ đều tìm cách lảng tránh đừng để chủ nhân thức dậy đã thấy mặt mình.

Cho đến khi ăn sáng xong, tâm tính Vạn Bằng Vương mới thư thái phần nào.

Vạn Bằng Vương ăn sáng rất nhiều, thường là một tô cơm lớn với nguyên một con vịt hoặc gà quay và bốn năm quả trứng rán, một tô lớn giò hầm.

Người mang thức điểm tâm đến cho Bang chủ phải đích thân là tên bếp trưởng, chức vị chẳng kém tên tổng quản Thập Nhị Phi Bằng bang là mấy.

Chỉ tên này mới ít bị Vạn Bằng Vương quát mắng lúc cau có sau giấc ngủ, đồng thời biết cách thay đổi món ăn phù hợp khi chủ nhân thấy không ngon miệng.

Thông thường tên bếp trưởng mang bữa điểm tâm đến chờ chủ nhân có sai bảo điều gì mới len lén cáo lui.

Nhưng hôm nay tình hình lại khác hẳn.

Trong phòng ăn không có người nào, chỉ thấy một chiếc nồi lớn bằng bạc bốc hơi nghi ngút và vài thứ thức ăn để sẵn trên mâm.

Hiển nhiên Vạn Bằng Vương cũng cảm thấy sự khác thường, nhưng vẫn bước đến ngồi vào bàn.

Vừa mở nắp chiếc nồi lớn bằng bạc mặt Vạn Bằng Vương đã tái xanh.

Bên trong chẳng phải chân giò hầm mà nguyên cả chiếc đầu ngựa.

Hiển nhiên Vạn Bằng Vương nhận ngay được đó là đầu con ngựa yêu quý nhất của mình.

Giống như bị ai giáng mạnh một chưởng vào đầu, Vạn Bằng Vương thấy trước mắt tối sầm, toàn thân co giật liên hồi.

Lúc sau lão chồm lên, nhưng tới cửa phòng thì dừng phắt lại.

Giả như người khác, chỉ cần xông ra khỏi phòng gặp người đầu tiên tất sẽ trút cơn thịnh nộ lên đầu người đó, sẵn sàng băm nát thành trăm ngàn mảnh.

Nhưng mới tới cửa phòng, Vạn Bằng Vương đã ghìm được cơn thịnh nộ.

Đó là tính cách hiếm có đáng khâm phục của một vị đầu lĩnh lớn, biết chi phối tình cảm của mình cho dù gặp phải sự cố nghiêm trọng nhất.

Lão biết rõ những người không biết chi phối tình cảm nhất thời của mình thì sớm muộn cũng gặp thất bại.

Hơn nữa cho dù có trút cơn thịnh nộ vào một người nào trước tiên gặp phải thì chẳng những không giải quyết được việc gì mà còn dễ làm hỏng sự.

Vạn Bằng Vương chậm rãi quay trở lại bàn ngồi, chẳng cần mất nhiều thời gian suy nghĩ, lão cũng biết ai đã làm chuyện đó.

Nhất định là sau khi bị cự tuyệt, Lão Bá sẽ có phản ứng, nhưng Vạn Bằng Vương không ngờ phản ứng lại sớm như vậy.

Chính Lục Hương Xuyên quyết định hành động phàm tốc như thế để dồn đối phương đến chỗ bị phủ đầu bất ngờ.

Lão Bá từng giáo huấn rắng: “Khi muốn đánh phủ đầu một người nào thì phải tranh thủ cơ hội sớm nhất khiến hắn không kịp trở tay. Nếu qua thời điểm đó, để đối phương có kế hoạch đối phó thì hành động sẽ trở nên vô ích, thậm chí bất lợi cho mình nữa”.

Lục Hương Xuyên đã thực hiện lời giáo huấn này, hành động ngay khiến đối phương không kịp phòng bị.

Đương nhiên trước khi hành động, y đã nắm chắc mọi thói quen và nếp sinh hoạt của Vạn Bằng Vương.

Chỉ có việc giết tên đầu bếp là phức tạp một chút, nhưng với lực lượng ở sẵn, việc thủ tiêu một tên đầu bếp trong trường hợp đã có sẵn nội gián cũng dễ dàng trót lọt.

Lão Bá đúng là đối thủ đáng sợ, đáng sợ hơn nhiều lần sự suy đoán của Vạn Bằng Vương.

Chẳng biết trong tay Lão Bá có bao nhiêu nhân vật như Lục Hương Xuyên?

Vạn Bằng Vương thu xếp lại bàn ăn, lúc đi ra khỏi phòng thì vẻ mặt đã trở lại hoàn toàn bình thản.

Lão chỉ gọi một tên tổng quản đến ngắn gọn ra lệnh một câu:

- Lập tức đưa nha đầu Mặc Mặc đến đưa cho Vũ Lão Đao ở Vũ tiêu cục.

Mệnh lệnh liền được thi hành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio