Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn đại quái đúng là một người rất kì lạ [ cái này rõ ràng là vô nghĩa ], tỷ như nói lão sẽ bỗng nhiên chiêu Chí Hạo trở về, để cậu nhận một chức nghiệp quản lí độc lập, thật cũng rất cổ quái.
Đơn giản mà nói, chính là Cận Thần chính thức trở nghệ sĩ tư nhân của Tiêu Chí Hạo trên danh nghĩa, cậu có thể sử dụng hệ thống nhân viên của Kiều thị nhưng phải tự chịu trách nhiệm lời lỗ, định kỳ giao lương. Cái này đối với Tôn đại kỳ thật không có nửa phần tổn thất, nhưng với Chí Hạo mà nói, bỗng nhiên cậu lập tức biến thành kẻ tự do. Tuy rằng cậu sớm đã tham dự hoạt động thường nhật của X, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là nhân viên tạm thời, danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng kể từ đây đột nhiên một chút chướng ngại cũng không có.
Chí Hạo vui mừng khôn xiết, xoay người một vòng đã lao tới chức quản lí công ty X, tiền lương của cậu gần đây tăng vọt, vững bước tiến vào cuộc sống của giai cấp tư sản. Đủ tiền rồi thì chuyện đầu tiên của cậu là mua nhà, cậu có bóng ma ám ảnh từ thời thơ ấu, trước kia vẫn luôn phải cùng mẹ chuyển nhà liên tục, cho nên giờ đây nhất định trên đầu phải có một mái nhà mới có thể yên tâm, cảm thấy an ổn. Chí Hạo cảm thấy cuộc đời nhiều rối rắm, nhớ ngày đó, cậu vì kiếm tiền kết hôn mà đâm đầu vào đầm rồng hang hổ của Cận Thần, không thể tưởng tượng được nhanh như vậy đã có đủ hết rồi, nhưng hôn lễ lại không thể có .
Không phải là không cảm khái, cũng không phải không có tiếc hận, nhưng còn hối hận, ít nhất hiện tại là không!
Cậu cũng không phải kẻ được ông trời thiên vị, hiểu được thiên đạo công bình, được một cái gì đó trước tiên sẽ phải mất đi một ít.
Cận Thần luôn luôn ôn hòa, trên mặt vĩnh viễn là sự tươi cười, chỉ cần mặt đạm xuống cũng đã là dấu hiệu của sự tức giận, vì thế khi một nhà thiết kế vội vàng đi lại đây, nói với Chí Hạo tổng giám tâm tình không tốt, không nói lời nào, không để ý tới người khác, cũng không chịu cười, cậu lập tức liền cảm thấy tình thế nghiêm trọng.
Do công việc sao? Chí Hạo dọc đường đi nghĩ ngợi, gần nhất đều thực thuận lợi a?
Tình cảm? Chẳng lẽ anh muốn chia tay? Cũng không đúng a, nếu thực như thế, chiếu theo tính cách của anh thì sẽ thẳng thắn trực tiếp ……
Cận Thần thích không gian làm việc rộng lớn, vài gian phòng được đả thông, trên mặt đất trải thảm sạch sẽ, quần áo vải vóc ném đầy trên đó.
Chí Hạo mới vừa đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Cận Thần ngồi dưới đất, bó chân, hai đầu gối ôm ở trước ngực, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng, xoay người kêu đám người đang đứng xung quanh rời đi.
“Làm sao vậy?” Chí Hạo ngồi xổm xuống trước mặt anh.
“Hắn, kết hôn.” Cận Thần ngẩng đầu, thần sắc có một tia hoảng hốt.
Hắn? Ai?
Chí Hạo nháy mắt hiểu được, còn ai vào đây!
Vừa được mời đi dự hôn lễ sao? Nhìn vào tấm thiệp được hé ra, người anh yêu phải kết hôn, chính là lúc này không thể tiêu sái như tình huống của Lâm Ý Kết, Chí Hạo không khỏi vì anh mà lòng chua xót.
“Nga, thực xin lỗi, em không thích nghe anh nhắc tới hắn.” ánh mắt Cận Thần đã thanh minh an tĩnh hơn trước.
“Sao có thể, em nói rồi: Chuyện của hắn, anh nguyện ý nói, em sẽ nghe.”
Có gì chứ? Cùng một người hư vô mờ ảo so đo, dù cho là thắng hắn đi nữa thì người này cũng không phải anh, Chí Hạo cảm thấy rất muốn nói, nhưng khi nói những lời này vẫn cần hơi sức rất lớn.
“Quên đi, không có ý nghĩa.” Cận Thần buông tha
“Còn có người khác biết anh thương hắn sao?”
Cận Thần lắc đầu.
“Vậy không nói cho em nghe, anh còn có thể nói cho ai nghe đây? Nói đi, em nghe.”
Cận Thần kinh ngạc nhìn cậu, lại cúi đầu:“Bọn anh rất ít khi liên lạc, một năm chỉ hai lần, lễ giáng sinh, còn có sinh nhật. Vừa rồi mẹ hắn gọi tới muốn nhờ anh bán hộ căn nhà cũ ở Đài Bắc, trong lúc nói chuyện mới biết được hắn đã kết hôn từ nửa năm trước.”
Rốt cuộc vẫn không cam lòng sao? Chí Hạo cảm thấy bất bình.
“Hắn không có mời, thậm chí cũng không nói cho anh một tiếng.” khóe mắt Cận Thần trong suốt, nhưng tươi cười rất dễ thân:“Hắn căn bản không biết là cần nói cho anh biết, có thể hay không một ngày kia anh chết, hắn cũng chỉ nhìn như nhìn vô số vong hồn trên báo, chỉ biết là có một cái tên tiêu thất, hoặc là ngay cả tên đều đã không nhớ rõ.”
Sai lầm rồi tất cả đều sai lầm rồi, Chí Hạo nhất thời tỉnh ngộ, anh để ý không phải chuyện hắn kết hôn, anh thương tâm là bởi vì bỗng nhiên phát hiện, nguyên lai trong lòng người kia mình không đáng một chút gì..
Chuyện này đích thật rất đáng buồn, Chí Hạo cũng cảm thấy bản thân mình đáng thương, vì thế càng cảm thấy nặng nề.
“Nếu có một ngày, anh phải kết hôn, anh sẽ báo cho Lâm Ý Kết sao? Hay là John, Joanna, Dương Di Giai…… Anh có thể mời hết một đám đến không?.”
“Anh không ngại bọn họ xuất hiện, nhưng chỉ sợ bọn họ sẽ không đến……”
“Có thể hắn cũng không để ý chuyện anh xuất hiện, hắn chỉ là sợ anh sẽ không đến.”
Cận Thần ngẩn ra.
“Hoặc là hắn không cố ý muốn xem nhẹ anh, hắn chỉ thật sự không nhớ rõ.” Chí Hạo nhẹ giọng nói. Tựa như, anh cũng không cố ý ở trước mặt Lâm Ý Kết bày ra phong độ, anh thật sự không cần; Cũng giống như, anh cũng không cố ý xem nhẹ cảm thụ của em, anh chỉ là không nghĩ tới mà thôi.
Chí Hạo không phải người đặc biệt thông minh lanh lợi, nhưng có rất nhiều chuyện đau lòng lại dễ dàng nói trúng tim đen.
“Em nói rất đúng,” Cận Thần cười khẽ:“Tựa như anh không nhớ rõ rất nhiều người, đích xác như thế, chính là như vậy, thế giới này mới công bình……”
“Nhưng mà anh khổ sở……” Cận Thần nhẹ nhàng cúi đầu, trong mắt vẫn có ánh quang chợt hiện, nhưng lại không chảy xuống:“Anh cảm thấy rất khổ sở.”
Anh khẽ hát một bài hát nào đó, làn điệu hòa hoãn mà mềm mại, Chí Hạo chỉ cảm thấy cực quen thuộc nhưng lại vẫn không thể biết là bài gì.
“Khổ sở có ích lợi gì? Một người khổ sở thì có thể làm cho người không thương mình quay đầu lại, làm cho hắn đau lòng mới cảm thấy hài lòng sao?” Chí Hạo nhẹ giọng chậm ngữ, đem lời vốn từ trong miệng anh nói ra trả về cho anh:“ Đau lòng là hành động tối nhàm chán, cuộc đời ngắn biết bao nhiêu, càng đau, càng phải làm chuyện vui vẻ..”
“A Hạo……” Cận Thần vươn tay:“Mang anh đi ta ngoài chơi đi.” Chí Hạo sửng sốt:“Anh muốn đi đâu chơi?”
“Tùy tiện, anh nghe theo em.”
“Em đâu am hiểu mấy thứ này……” Chí Hạo bỗng nhiên áy náy, nếu đổi lại là những tình nhân thiên tinh bách quai của Cận Thần trước kia, chỉ sợ sẽ lập tức có phương án phụ rồi
“Mối tình đầu của em, lần đầu tiên cùng đi hẹn hò, nơi mà em hẹn hò đó.”
“Mối tình đầu sao?” Chí Hạo cố gắng nhớ lại:“Công viên trò chơi.”
“Được rồi, chúng ta đi công viên trò chơi.” Cận Thần đứng dậy, lộ ra vẻ tươi cười cực kì nhạt nhẽo, Chí Hạo chưa bao giờ không muốn nhìn anh cười như giờ phút này, một người luôn tươi cười cũng có lúc sẽ cảm thấy khổ sở.
Ai từng tiếp xúc qua cậu cũng biết: Chí Hạo không bao giờ sống phóng túng, chưa từng quá chú ý vào bất cứ thứ gì, công viên trò chơi đại khái là thứ mà chưa bao giờ xuất hiện trên bản đồ trong xe của cậu, cũng may hiện giờ có vệ tinh hướng dẫn nên cuối cùng vẫn thuận lợi tìm được.
Cận Thần phục hồi năng lực cực nhanh, dọc đường đi, ngồi trên xe đều có thể tươi cười, Chí Hạo thì một chút cũng không thấy thỏa mái.
Có câu cửa miệng nói rằng: Một kẻ biến thái có vô số phương diện biến thái [ chú: Gặp quỷ, có câu cửa miệng như vậy sao? Kết: Ta nói có là có.]
Chí Hạo hoài nghi Cận Thần không biết có phải hỏa tinh lai khách, tiếu ngạo phi ưng hay không, khi tốc độ tới km/h mà anh vẫn có thể ngồi thỏa mái trên ghế , lại còn đi thêm lần nữa, thần sắc tự nhiên, trong khi Chí Hạo chỉ đứng ở dưới xem đã muốn trắng bệch mặt.
“Đến đến, chúng ta đi thuyền hải tặc.” Anh nhiệt tình kêu gọi, đã hoàn toàn dung nhập hoàn cảnh, giống như bạn nhỏ đi dạo chơi.
Chí Hạo trời sinh hai tai đã có vấn đề, ở chỗ này chuyển qua chuyển lại đã thấy choáng váng, mà khi rơi xuống thì chỉ đành liều mình bồi quân tử, nghiến răng nghiến lợi ngồi ở bên cạnh anh. Bất quá cũng hoàn hảo, thuyền hải tặc rốt cuộc cũng dừng lại, tuy rằng mạo hiểm kích thích nhưng khi đi xuống dưới cũng chỉ cảm thấy chân nhũn ra chứ không có choáng váng đầu. Chí Hạo cảm thấy nhẹ cả lòng, lá gan cũng lớn thêm đôi chút.
Cận Thần hoàn toàn ở cái dạng mà người ta nhìn sẽ liên tưởng tới là một tay chơi ở công viên trò chơi, tất cả mọi trò đều muốn chơi, cũng không chùn tay nhũn chân, còn hưng phấn thét chói tai, hơn nữa cố tình ở loại trò chơi mạo hiểm đầy nguy cơ này anh còn muốn thưởng thức sự li kì, Chí Hạo bị chỉnh đến khổ, tự trách tại sao lúc trước mình lại mời người tình đầu tới công viên trò chơi, uống trà, ăn cơm, xem chiếu bóng, cái nào cũng nhẹ nhàng hơn những trò này chứ.[ kỳ thật tiểu Chí Hạo cũng thực vô tội, bởi vì lúc ấy nơi này cũng không có gì nhiều.]
“YO! Roller coaster!” Cận Thần chớp mắt, lại nhìn thấy một thứ chơi đến là vui vẻ.
“Không thể nào!” Chí Hạo chỉ cảm thấy giống như ngũ lôi oanh đỉnh –
———- ——————————— ———————————
Roller coaster – Tàu lượn siêu tốc: Có lẽ ai cũng biết. Trò này a … Ở VN thì không hoành tráng như trong ảnh ….Trò này là trò duy nhất bạn Nguyệt không dám chơi =)). Cái này lại chả ai biết. Hí Hí.