Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thực xin lỗi.” Chí Hạo nột nột.
“Không phải em sai.”
“Sao lại sợ thành như vậy……” Cậu khó hiểu.
“A, anh cũng không nghĩ tới…… Sẽ sợ thành như vậy……”
“Sao lại……”
Cận Thần quay đầu đi, dựa vào trên bờ vai cậu:“Kỳ thật hồi nhỏ anh cũng thích ngồi máy nhảy.”
“Nga.”
“Hồi nhỏ anh thực nghịch ngợm, ham chơi thích nháo, nhưng là do anh trai đều nhường nhịn anh, ba má cũng cưng. Khi đó công việc của bọn họ bề bộn nhiều việc, thường thường tầm tám giờ sáng đã bay tới Nhật Bản, tám giờ tối lại bay trở về nhà, lúc ấy cả nhà hay gọi đùa đó là đánh bay.”
Chí Hạo có chút kỳ quái, chuyện cũ này rõ ràng rất vui vẻ, vì sao không nghe được một thanh âm vui sướng trong đó?
“Năm ấy là sinh nhật mười ba tuổi của anh, vừa vặn là cuối tuần, anh đang ở câu lạc bộ đá bóng, bỗng nhiên huấn luyện viên nói anh không cần đá nữa rồi để cho anh về nhà. Gia đình đối với sinh nhật mỗi người trong nhà đều thực quan tâm, sẽ chuẩn bị một tiết mục đặc biệt bất ngờ, anh liền nghĩ rằng là do ba má chuẩn bị, thực vui vẻ, thay quần áo rồi chạy về nhà. Về đến nhà mới phát hiện đã có rất nhiều người đang ở đó, đồng nghiệp ở công ty ba mẹ, bạn bè, còn có luật sư. Anh nghĩ mãi không hiểu, không phải chỉ là sinh nhật thôi sao, cần chi mời nhiều người đến thế ……”
Chí Hạo càng nghe càng thấy không đúng, tổng cảm thấy đây là điềm báo trước.
“Bọn họ thấy anh tiến vào, mặt mũi ai cũng hiện ra vẻ khó xử, sau đó luật sư đi tới……” Cận Thần nhắm mắt lại:“Bà ấy nói, có một việc đã xảy ra, thật sự không có cách nào đành phải nói cho anh biết. Bà nói rằng tầm lúc bốn giờ kém buổi chiều hôm đó, có một máy bay từ Nhật Bản về Đài Loan đã bị cháy động cơ, rơi xuống biển.”
Không thể nào! Chí Hạo đáy lòng chợt lạnh.
“Phi thường trùng hợp, ba má anh, còn có anh trai, tất cả đều ở trên đó……”
Sao có thể…… Không không không, không có khả năng.
Cận Thần tính cách luôn luôn phóng khoáng, số phận trớ trêu như vậy lại không ai biết tới nửa điểm, phần tư liệu này không hề xuất hiện trên hồ sơ của anh, Chí Hạo chưa bao giờ lưu tâm cha mẹ cùng người nhà của anh, cậu vẫn nghĩ rằng Cận Thần giống như tất cả những đứa bé sinh ra trong gia đình thượng lưu khác, gia đình ưu việt, ba mẹ như khách trọ, khách khí mà xa cách.
Tại sao có thể như vậy, trải qua sự việc như vậy, phải thừa nhận như thế nào?
Chí Hạo vừa sinh ra đã là đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ, cuộc sống gian khó, cực khổ chịu đựng sống qua ngày, ngược lại sẽ dễ dàng thành thói quen, nếu giống như Cận Thần, đột nhiên mất đi tất cả, chỉ trong một ngày mà thôi, ai bất hạnh hơn? Cậu không thể nào đánh giá.
“Bởi vì công việc kinh doanh, sự tình vội vã mà đến cuối tuần cũng chưa làm hết, đành gọi anh trai tới phụ giúp, nhưng vẫn không quên đặt quà tặng cho đứa em trai nhỏ ở cửa hàng bách hóa. Vì buổi tối sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho anh nên họ đều cùng đi một chuyến bay…… Thật sự là đúng dịp.” Cận Thần cười đến vô lực:“Rất kỳ quái, lúc ấy nghe bà luật sư nói xong, anh hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không cảm thấy khổ sở, còn hỏi bà ấy rằng bà có muốn lưu lại ăn bánh ngọt hay không. Sau đó chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, là người giao hàng của cửa hàng bánh ngọt, anh thật cao hứng tiếp nhận, mở ra, mặt trên dùng mứt hoa quả viết: Chúc Cận Thần khoái hoạt mỗi ngày, chúng ta vĩnh viễn yêu con!”
Chí Hạo nhịn không được, sớm đã rơi lệ đầy mặt, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ôm chặt vai Cận Thần.
“Các người đều thích nói vĩnh viễn, có cái gì gọi là vĩnh viễn, nói rằng vĩnh viễn yêu, vậy mà, chỉ chớp mắt một cái, vĩnh viễn cũng không bao giờ đến.”
“Anh có ông không?” Mới mười ba tuổi, một mình sao gánh vác được cuộc sống đây?
“Có bà nội, bởi vì chịu không nổi đả kích như vậy, ba tháng sau cũng bệnh không dậy nổi.” Cận Thần trong mắt có đọng hơi nước, nhưng vẫn mỉm cười:“Anh giống khắc tinh không? Phạm phải cái loại thiên sát này.”
“Vì cái gì anh không khóc?” Chí Hạo kinh ngạc, chuyện rõ ràng thương tâm như vậy, mỗi một tiếng, mỗi một chữ, mỗi một ánh mắt của anh đều là bi thương như thế, nhưng, vì sao còn muốn cười, vì sao không khóc?
“Không biết.” Cận Thần lắc đầu, trong mắt tất cả đều là mỏi mệt:“Nước mắt chảy không được. Càng muốn khóc lại càng khóc không ra, đến cuối cùng chỉ cảm thấy đôi mắt thật ẩm ướt, a, lần này thật sự có thể khóc ra sao? Có cố gắng đến đâu thì nước mắt cũng chảy ngược trở lại. Từ sau năm đó, anh thường mơ thấy lúc ấy anh cùng họ ở cùng nhau, từ bầu trời rơi xuống, không trọng lượng, thân thể bị xé nát.”
Trái tim Chí Hạo đau đớn, lẩm bẩm nói:“Đều là em không tốt.”
“Không liên quan tới em, là anh tự mình hiếu kì, anh cũng muốn biết đã nhiều năm như vậy, có phải đã có thể quên rồi không, chỉ là trong nháy mắt kia, anh thấy khuôn mặt của má, đầy người là huyết. Thật sự là mệnh khổ, xem ra đời này cũng không thể chơi trò ấy nữa rồi.”
Cận Thần nhắm mắt lại, lại hát một khúc ca vừa xa lạ mà lại vừa quen thuộc.
“Thực xin lỗi!” Chí Hạo hối hận đầy bụng, vừa khổ vừa khó nói nên lời, một chữ an ủi cũng nói không nên lời.
“Đừng khóc ” Cận Thần ngoảnh đầu lại nhìn cậu:“Em khóc thương tâm như vậy, để người khác thấy lại tưởng anh bắt nạt em.”
“Thực xin lỗi……” Thật sự không biết nên nói gì, Tiêu Chí Hạo chân tay luống cuống, trong đầu chỉ còn lại có ba chữ.
“Tốt lắm, anh không giận.”
“Thực xin lỗi!” Chí Hạo quýnh lên, nước mắt cũng muốn rơi xuống.
Trời sắp vào đông nên đêm đen rất nhanh ập xuống, vòng đu quay xa xa tản ra đầy ánh sáng, ánh sáng lung linh tràn ngập, Cận Thần giật mình:“Muốn chuộc tội như thế, vậy mời anh đi chơi vòng đu quay đi?”
“Hảo!” Chí Hạo đáp ứng, nói như đùa, đừng nói là đi vòng đu quay, cho dù lúc này bắt cậu đi mười lần tàu lượn siêu tốc cậu cũng chịu.
————————————
Vòng đu quay. Cái nì k lạ nhé