Chí Hạo ở trong nhà trọ ngủ liên tục ba ngày, tỉnh dậy uống một cốc nước, ăn miếng bánh mì rồi lại tiếp tục ngủ, trời mới biết sao lại có cảm giác muốn ngủ như thế, tựa như vất vả mười thế rồi, thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, đưa cậu kéo về nhân thế.
Cậu đã sớm nghe được điện thoại đang kêu, chính là không muốn tiếp nhận, chính là người gọi điện kia thập phần quật cường, gọi mãi không ngừng, di động tắt đi rồi lại rung lên, rốt cục vẫn là Chí Hạo đầu hàng, mỏi mệt tiếp nhận:“Alô.”
“Em đã xem qua báo chí.” Phong Thanh, cô nói chuyện vĩnh viễn đều gọn gàng lanh lẹ như thế
Bất quá lần này cũng là Chí Hạo kinh ngạc:“Nga?”
“Heo chết bầm, nửa giờ sau em sẽ tới, nhớ ra mở cửa cho em.” Phong Thanh nổi trận lôi đình, Chí Hạo thậm chí có thể nghe được tiếng dậm chân ở đầu kia điện thoại, sau đó, ba một tiếng dập điện thoại.
Cô ấy nói, cô ấy muốn qua đây?
Chí Hạo đang cầm điện thoại ngây người tầm ba phút, rốt cục chậm rãi tỉnh táo lại, người ta một khi sa vào hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì phản ứng cũng rất nhanh, Chí Hạo lập tức ngửi thấy trên thân mình đang bốc mùi hôi, bất đắc dĩ cười khổ đi vào phòng tắm sửa sang lại. Lại có chuẩn bị trong lòng, nhìn thấy khuôn mặt phản chiếu trong kính rửa mặt, a, người kia là ai vậy?
Mặt sáp vàng, đôi mắt xanh đen buồn bực, còn có cằm lún phún râu, khuôn mặt như vầy nếu mà đi ra ngoài thật sự có thể trực tiếp khiến người ta khiếp đảm, hoàn toàn không cần hoá trang. Nếu muốn có hiệu quả hơn, chẳng bằng hiện tại chạy tới phòng khách uống nốt nửa chai rượu, sau đó chân nam đá chân siêu ngã lăn quay trên sofa, như vậy vô luận là ai nhìn thấy cũng đều cho cậu thêm một chút đồng tình. Nhưng, vấn đề là, cậu cần đồng tình làm cái gì? Chí Hạo cười khổ, lấy tay tấp nước lên mặt.
Giao thông Đài Bắc rất kém, nếu nói nửa giờ sẽ đến thì phải tầm hơn phút mới tới nơi, Chí Hạo sớm tắm rồi thay đổi quần áo, ngay cả tóc đều đã sấy khô.
Phong Thanh vừa bước vào cửa, vội vàng đánh giá cậu một hồi, bỗng nhiên thở nhẹ nhõm một hơi, nói:“Hoàn hảo.”
“Cái gì hoàn hảo.”
“Còn giống người.”
Chí Hạo cười khổ:“Sao thế, anh nên không giống người mới đúng sao?”
“Anh còn dám nói, điện thoại gọi nửa giờ mới tiếp, em còn nghĩ anh đã chết ở xó nào rồi, đang tính gọi cấp cứu.” Phong Thanh giận dữ, khóe mắt có điểm hồng hồng, có thể thấy được là cô thật sốt ruột.
Chí Hạo không phải kẻ không hiểu tốt xấu, lập tức nhuyễn xuống, vội không ngừng giải thích.
“Vậy là có chuyện gì?” Cô cũng lười hùa theo, từ trong túi rút ra một tệp báo.
Chí Hạo vừa thấy: Nhà thiết kế danh tiếng Cận Thần cùng bạn trai trợ lí chia tay …… Trong lòng nhất thời a một tiếng, nhanh như vậy!
Bất quá Cận Thần đối phương diện này luôn luôn rất thẳng thắn, có một là một, có hai là hai, trừ phi có người yêu cầu anh nói dối, nếu không thì cũng không thèm.
“Là thật sao?” Cô ngồi trước mặt cậu, trong mắt có sự xót thương sâu sắc.
“Ừ!” Chí Hạo cúi đầu.
“Sao lại thành như thế.” Cuối cùng coi như cô tiếc thương nhiều hơn chính cậu.
“Không tiếp tục được nữa, đành phải chia ra.”
“Ai, quên đi! Người kia cũng không đơn giản, nhìn quả thực giống như yêu nghiệt, bại bởi cô ta cũng không uổng.”
A, sao ai cũng thích nói lời thế này vậy?
Ai cũng nghĩ rằng thất tình là do bại bởi một người khác, bạn kém cô nàng, cho nên anh ta chọn cô nàng, kỳ thật, nào có đơn giản minh bạch như vậy.
“Không, không phải bởi vì cô ta.” Chí Hạo cười khổ.
“Nga? Đó là vì cái gì?” Phong Thanh kinh ngạc.
“Bởi vì anh mệt mỏi, mệt chết đi, chống đỡ không nổi nữa.”
“Em vẫn nghĩ rằng anh rất vui vẻ……” Phong Thanh lắp bắp.
“Vui vẻ mà phải dựa vào tất cả sức lực để chống đỡ, thì vui vẻ cũng không kéo dài được cả một đời.” Chí Hạo ngẩn ngơ xuất thần, mặt xanh trắng, mắt tối đen như mực, khóe miệng lại mỉm cười.
Phong Thanh bị hù đến kinh hãi hô:“Hạo, anh không sao chứ, anh không có việc gì thì đừng làm em sợ……”
Chí Hạo lung tung lấy tay sát mặt:“Vừa khóc sao? Thật sự là ngượng ngùng, mỗi lần đều bị em cười.”
“Không sao, có thể khóc ra, luôn tốt.” Phong Thanh dỗ cậu.
Chí Hạo sửng sốt, như là tâm sự bị nói trúng:“Đúng, có thể khóc ra, luôn tốt.”
“Hạo, chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua, làm người phải hướng về tương lai, chuyện đã qua không cần tiếc nhớ.”
“Không, anh không hối hận.” Chí Hạo mỉm cười.
“Nga?”
“Tựa như em tham gia một buổi vũ hội vậy, buổi sáng ngày hôm sau phát hiện gót chân nứt nẻ , toàn thân mỏi mệt, em sẽ hối hận sao? Không, anh sẽ không, bởi vì ngày hôm qua đã thực sự chói sáng”
Phong Thanh rất khiếp sợ:“Hạo, anh nguyên lai là người như thế.”
“Như bây giờ không tốt sao?” Chí Hạo hỏi lại.
“Có thể thông suốt là chuyện tốt,” Phong Thanh suy nghĩ một hồi cũng an tâm:“Chẳng lẽ em lại khuyên anh đừng thông suốt sao?”
“A Thanh, anh đói bụng!” Chí Hạo nhíu mày, thần sắc đáng thương.
Phong Thanh bất đắc dĩ liếc cậu một cái:“Anh hiện tại cũng học được cách làm nũng rồi đó.”
Chí Hạo cười yếu ớt, theo người nọ lâu như vậy, tuy không được hết cũng bắt chước được vài thứ bề ngoài.
Bất quá cậu đã không muốn dây dưa mãi ở cái chủ đề này nữa. Ba ngày, đủ để cậu ở lúc bán mộng bán tỉnh đem vấn đề nhìn thấu rõ ràng, đúng vậy, cậu quá mệt mỏi, cho tới nay đều tự ti, sợ hãi mất đi, ngụy trang trấn định, như vậy đã hao rất nhiều tâm sức của cậu.Lâm Ý Kết chẳng qua chỉ là một con lạc đà nhổ đi cọng cỏ cuối cùng trên sa mạc, kỳ thật không cần một nhân vật có trọng lượng như vậy, tùy tiện có một đối thủ khác xuất hiện cũng khiến cậu bị đánh bại.
Kì thật ngay từ đầu cậu vốn không quá tín nhiệm Cận Thần, cậu cũng chưa bao giờ tin tưởng bản thân, cậu cảm thấy mình tựa như một đứa bé đang cầm một chiếc xe cổ của lão cha đi khoe khoang, bên ngoài thật nở mày nở mặt, trong lòng lại sớm biết như vậy sẽ không dài lâu, thời điểm cậu lấy đi cũng sẽ tính đến lúc nào thì trả về.