"Ngươi thật sự là một luyện kim thuật sĩ?" Có người đưa ra hoài nghi, "Ừ!" Diệp Lãng gật đẩu nói có điều không bao nhiêu người tin tưởng.
"Có thể cho ta nhìn xem bảng báo danh của ngươi không?" Ước Hàn Ni vươn tay, hỏi mượn bảng báo danh của Diệp Lãng, tuy rằng chính Diệp Lãng điền vào, nhưng dù sao cũng là viết từ trước, lúc đó có lẽ hắn không thể tưởng được mình phải sử dụng luyện kim vũ khí.
"Cho ngươi!" Diệp Lãng hào phóng đưa cho Ước Hàn Ni.
"Bại gia tử?" Tuy rằng Ước Hàn Ni đã biết trước có thể không có kết quả gì, dù sao thái độ của Diệp Lãng vẫn như vậy mà, nhưng hắn lại không thể tưởng tượng được có một cái chức nghiệp như vậy.
"Ừ, chức nghiệp chính là bại gia tử, phó chức luyện kim thuật sĩ." Diệp Lãng gật đầu, luyện kim thuật sĩ vẻn vẹn chỉ là phó chức mà thôi.
"…"
"Đừng nói nhiều như vậy, nhanh gọi người tới, ta muốn sớm giải quyét chuyện này." Diệp Lãng có điểm không kiên nhẫn nói hắn không thích chờ đợi.
"Ta qua, lúc này ngươi sẽ không có cơ hội thực hiện được nữa." Lại một người nhảy ra.
"Chỉ bằng ngươi? Hay là đổi người a, ngươi không đủ xem, ngươi, chính là ngươi, tới đây." Diệp Lãng không thèm nhìn người này, đơn giản là hắn cảm thấy thực lực của người này hẳn là dưới Ái Đức Hoa, để lại cho Ái Đức Hoa xử lý, hắn phải chọn những người cao hơn Ái Đức Hoa rất nhiều.
Mà ở tràng, ngoài hai tên vừa rồi, tựa hồ cũng chỉ còn lại hai cái, một là Ước Hàn Ni, tên còn lại thì không biết tên.
Nói như thế nào Ước Hàn Ni cũng đã nói chuyện qua mấy câu, để cho hắn đứng thêm một chút, cơ hội cuối cùng sẽ dành cho hắn.
Mà lúc này, Ước Hàn Ni nhíu chặt mày lại, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì…
"Họ Diệp, ngươi đang khinh thường ta sao?" Người kia cả giận nói. "Ừ!" Diệp Lãng gật gật đầu, hắn rất thành thực, trước đến giờ loại chuyện như vậy hắn vẫn không bao giờ nói dối, cho dù sẽ thực kích thích đối phương.
"Nếu Diệp công tử coi trọng tại hạ, vậy thì tại hạ cũng chỉ có thể phụng bồi." Người bị Diệp Lãng điểm danh xuất hiện giữa sân, lúc này hắn cũng không muốn lui bước, hắn phải biểu hiện cho Tạp Toa tiểu thư thấy.
"Khoan khoan, trước mắt ngươi là người cao nhất ở đây phải không, ta có chuyện muốn hỏi một chút." Diệp Lãng đột nhiên hỏi thành chủ đại nhân đang đứng một bên.
"Chuyện gì?" Thành chủ đại nhân theo bản năng đáp.
"Ta có thể bảo Lý Thập Bất giúp ta đánh không? Ta cho hắn 1 vạn kim tệ." Diệp Lãng
hỏi.
"… không được." Mặt thành chủ đại nhân trầm xuống.
Lúc này cơ hồ trên mặt mọi người đều xuất hiện hắc tuyến, đều muốn xử lý tên Diệp Lãng đáng giận này…
"Ai, nếu có thể, Lý Thập Bất nhất định có thể giải quyết các ngươi, ta là một cái luyện kim thuật sĩ nhỏ yếu, thật sự không muốn đánh nhau với đám Vũ Giả các ngươi…" Diệp Lãng lắc lắc đầu tiếc hận nói.
Nhỏ yếu? Ta thấy đê tiện mới đúng a.
Cơ hồ trong lòng mọi người đều toát ra một ý nghĩ như vậy…
"Được rồi, đến đây đi, ta phải sử dụng vũ khí bí mật rồi." Diệp Lãng nói với cao thủ kia.
Cao thủ kia rút kiếm ra, hình như quý tộc đều thích sử dụng kiếm, tựa hồ có chút tao nhã.
Nhưng mà, ngay khi cao thủ kia chuẩn bị công kích, Diệp Lãng đột nhiên nhấc tay, hô: "Khoan khoan."
"Ngươi còn chuyện gì?" Cao thủ kia đình trệ lại.
"Ta muốn hỏi một chút, ngươi không nói ra thực lực của ngươi sao?" "Không nói," cao thủ kia vừa dứt lời, sau đó liền vọt lên, hắn rất cẩn thận nhìn chằm chằm vào Diệp Lãng, sợ Diệp Lãng làm trò gì đấy.
Chiến đấu với luyện kim thuật sĩ là chuyện mà Vũ Giả, nhất là Ma Pháp Sư đau đẩu nhất, bọn họ không biết luyện kim thuật sĩ sẽ ra chiêu thức gì, bất quá may mà luyện kim thuật sĩ có thể chiến đấu cũng không phải nhiều.
" Phong Hỏa Thủy Thổ, tứ hệ toàn bộ khai hỏa..." Sau khi Diệp Lãng ném ra vài cái luyện kim địa lôi, liền khai hỏa luyện kim đại pháo mức độ cao nhất, oanh kích cao thủ kia.
Chẳng qua, lúc này cao thủ kia đã biết trước chỉêu số của Diệp Lãng nên đã sớm phòng bị rồi.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất tránh đạo ánh sáng kia.
"Oanh!" Luyện kim đại pháo bẳn trúng một góc tòa thành, sau đó góc thành kia bắt đầu sụp đổ...
"Ta xxx tiểu tử nhà ngươi, ngươi đang dỡ nhà lão tử à!" Thành chủ đại nhân sau khi ngây người ra một lúc liền bật người giận dữ thét lên.
"Đừng làm ồn, ta sẽ đền cho ngươi, còn ồn nữa ta liền dỡ sạch cho ngươi xem." Diệp Lãng thu hồi luyện kim đại pháo lại, sau đó lại ném ra vài cái lựu đạn, đồng thời không thèm để ý nói.
Cái hắn có là tiền, cho dù hủy sạch cũng đền được, sẽ không ai hoài nghi điều này. Tất nhiên vẻn vẹn là những người biết hắn mà thôi không phải người ở đây, "Ngươi đền nổi sao? Đây lại là... Ý, cái gì đây..."
"Ti ti..." Khi thành chủ đại nhân còn đang kêu gào, trên bầu trời bay đến một vật thể màu đen, hình như là luyện kim bom của Diệp Lãng thì phải. Đọc Truyện Online Tại
"Ta ***, bom kìa, mọi người mau tránh ra."
Những người gần thành chủ đại nhân bắt đầu tránh né, trong đó còn có đám người Tạp Toa tiểu thư nữa.
Tiểu tử này vậy cũng dám làm, ném bom về phía Tạp Toa tiểu thư, người mà hắn phải theo đuổi còn có phụ thân của nàng nữa, hắn thật sự đến kết thân sao? "Xin lỗi, trượt tay một chút, ném sai rồi." Diệp Lãng rất thành khẩn nói.
"Ngươi tuyệt đối là cố ý." Thành chủ đại nhân còn chưa kêu, cô gái Phi Phi đã hô lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Lãng, hận không thể nhai hắn.
"Thực sự không phải cố ý mà, không nói với các ngươi nữa, ta muốn xử lý người này, ê, ngươi mệt thì nằm xuống cho rồi!" Diệp Lãng hô với cao thủ kia.
Lúc này, cao thủ kia đang buồn rầu, hắn bị bom của Diệp Lãng ném đến mệt bã cả người, mà trên mặt đất đâu đâu cũng là luyện kim địa lôi, dẫm lên cũng chết, phải thật cẩn thận trốn.
Tiểu tử này không phải sử dụng luyện kim thuật chiến đấu mà hoàn toàn là dùng tiền chiến đấu, mấy thứ này phải mất bao nhiêu tiền a! Người thường có thể làm vậy sao?
Đối với điểm này, tất cả mọi người đều hiểu, hiểu được phương thức chỉến đấu như Diệp Lãng không phải ai cũng học được, đồng thời phỏng chừng Diệp Lãng cũng không thể duy trì được bao lâu, vì như vậy thực sự rất tiêu hao kim tệ,
Cái này ném không phải luyện kim bom mà là kim tệ!
Hắn nói đúng vậy, chức nghiệp chính của hắn là bại gia tử, cũng chỉ có bại gia tử mới có thể sử dụng phương thức chiến đấu như vậy.
Lúc này mọi người mới phát hiện, hóa ra tiền cũng là một loại vũ khí rất lợi hại.
Mà công kích như vậy tựa hồ vẫn không thể tạo thành vết thương trí mạng với cao thủ kia, thậm chí còn có thể làm cho cao thủ kia từng chút tiếp cận Diệp Lãng, cuối cùng, sau khi tránh thoát một cái lựu đạn, cao thủ kia bổ một kiếm về phía Diệp Lãng.
Một kiếm này bị đấu khí mãnh liệt bám vào, giống như muốn bầm thây vạn đoạn Diệp Lãng vậy.