"Đệ đệ, sao ngay cả đi nhà xí mà ngươi cũng mang theo tiểu Nhị, ngủ cùng một chỗ thì chưa tính, ngay cả tắm rửa, đi nhà xí cũng cùng nhau, rốt cuộc quan hệ của các ngươi là sao?" Diệp Lam Vũ nhìn Diệp Lãng và tiểu Nhị phía sau hắn.
Đây là phòng ngủ lâm thời của Diệp Lãng, chuyện Diệp Lãng và tiểu Nhị ngủ chung một phòng là chuyện bình thường rồi, mà Diệp Lam Vũ tam nữ đã từ trong miệng A Nhĩ ôn biết được việc này, hơn nữa không phải ngẫu nhiên một hai ngày mà là ngày nào cũng vậy, trong mấy tháng này ngày nào cũng thế.
Vấn đề này thực nghiêm trọng, vô luận là với Diệp Lam Vũ hay Thất công chúa cũng là một chuyện mà các nàng phải biết rõ ràng, một khi câu trả lời của Diệp Lãng không làm các nàng hài lòng thì sẽ biết tay.
"Quan hệ gì chứ, nàng là tiểu Nhị của ta, đơn giản vậy thôi!" Diệp Lãng trả lời.
"Ta biết là tiểu Nhị của ngươi, Diệp Quỳ Nhị, ngay cả họ ngươi cũng cho nàng luôn, có phải tính để nàng đi vào Diệp gia của chúng ta không?" Nếu những lời này là Diệp Lam Vũ nói thì hết thảy đều thuận lý thành chương, có điều lại đến từ miệng Thất công chúa sẽ làm người cảm thấy có điểm quái dị. Đọc Truyện Online Tại
Bất quá, cái này vẻn vẹn là người khác cảm thấy quái dị thôi, nếu là người trong Diệp gia, còn có những người quen biết Diệp Lãng Thất công chúa sẽ không cảm thấy kỳ quái gì, ngược lại cũng cảm thấy đó là chuyện thuận lý thành chương.
Thất công chúa cũng đã sớm xem như người của Diệp gia, nhất là sau khi Triệu Nhã Nhu đoạt vị thì càng không cần phải nói nữa.
"Không nói là họ, ngay cả tên của nàng cũng là ta đặt, dùng họ của ta đơn giản hơn, nếu không dùng họ Triệu của ngươi thì ra cái gì? Triệu Quỳ Nhị? Không dễ nghe như của ta, còn có, nàng là của ta thì liên quan gì đến việc có vào Diệp gia hay không?" Diệp Lãng không thèm đề ý nói tựa hồ không có vấn đề gì cả.
"Tên cũng là ngươi đặt? Vậy vốn nàng tên gì?" Thất công chúa tò mò hỏi đối với một ít lời nói vớ vẩn của Diệp Lãng nàng lựa chọn mặc kệ.
"Không có tên." Diệp Lãng lắc đầu trả lời.
"Phụ mẫu nàng không đặt tên cho nàng à?" Diệp Lam Vũ giành trước hỏi.
"Có chứ, không phải là Diệp Quỳ Nhị sao?"
"Không phải ngươi đã nói tên này là ngươi đặt sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy sao còn nói là phụ mẫu nàng đặt được?"
"Ta chính là phụ thân của nàng."
"..."
Mấy người Diệp Lam Vũ lặng ra một lúc lâu mới kịp phản ứng. Toàn bộ là trăm miệng một lời, trợn mắt há hốc mồm mà hỏi: "Ngươi nói cái gì? Ngươi là phụ thân của nàng?" "Ừ, ta chính là phụ thân của nàng." Chúng nữ tạm thời trầm mặc.
"Đệ đệ, ngươi cũng mạnh mẽ quá đi, chẳng lẽ lúc ngươi năm tuổi cũng đã có thể sinh?" Diệp Lam Vũ vỗ bả vai Diệp Lãng.
"Nói cho tỷ tỷ biết mẫu thân tiểu Nhị là ai?"
Đệ đệ là như vậy, tỷ tỷ cũng y như thế, chuyện này nhìn qua là biết không thể rồi, sao Diệp Lãng lại có con gái lớn như vậy được, hai tỷ đệ này quả thật làm người ta không nói được lời nào.
"Cái gì chứ? Tỷ, đầu óc ngươi hỏng rồi sao? Ta nói phụ thân cũng không phải ý này, nàng là ta sáng tạo ra!" Diệp Lãng rất là khỉnh bi nhìn Diệp Lam Vũ, mà tựa hồ hắn chưa từng nghĩ qua mình với nàng cũng tám lạng nửa cân.
"Cái gì không phải ý tứ này, ta biết nàng là do ngươi sáng tạo, ngươi và mẫu thân nàng cùng sáng tạo." Diệp Lam Vũ vỗ bả vai Diệp Lãng tùy tiện nói: "Nói cho tỷ biết, nàng là chủng tộc gì mà sao trưởng thành nhanh như vậy?"
Trên đại lục này có rất nhiều chủng tộc kỳ dị, nói không chừng có chủng tộc như vậy, nhảy qua lớn dần kỳ, sau một đêm liền biến thành người lớn!
Cho nên nói mặc dù có điểm bất khả tư nghị nhưng cũng không phải không có khả năng Diệp Lãng có được một nữ nhân lớn như vậy...
"Nàng là Khôi Lỗi Tộc, vừa sinh ra đã lớn như vậy rồi." Diệp Lãng hồi đáp, cũng không biết là hắn bị chọc tức hay không phát giác ra vấn đề nữa.
"Khôi Lỗi Tộc? Sao nghe quái vậy nhỉ?" Diệp Lam Vũ nghĩ nghĩ, đây là tên mà nàng chưa từng nghe qua.
Mà lúc này Chẩn Tiểu Yên đột nhiên nói chuyện hơn nữa cũng nói ra đáp án chuyện này.
"Ta biết rồi, tiểu Nhị là luyện kim khôi lỗi, nàng là khôi lỗi mà Diệp Lãng sáng tạo ra, quá mạnh mẽ đi, nhìn không ra một chút bộ dáng của khôi lỗi gì cả, thật giống như người thật vậy!"
"Khôi lỗi? Luyện kim khôi lỗi?" Diệp Lam Vũ chúng nữ lẩm bẩm nói sau đó phát ra một trận kinh hô —
"A, sao có thể như vậy được, nhìn qua là thấy nàng như người mà, sao có thể là khôi lỗi được..."
Kết quả là, tiểu Nhị đã bị mấy nữ hài tử nghiên cứu, động động này, giật nhẹ cái này, giật nhẹ cái kia, luôn luôn hoài nghi thân phận của nàng, càng nghiên cứu lại càng không tin.
Đơn giản là tiểu Nhị thật sự quá hoàn mỹ, Diệp Lãng đắp nặn bề ngoài của nàng rất hoàn hảo.
"Diệp Lãng, ngươi không gạt chúng ta chứ?" Chân Tiểu Yên coi như là một cái luyện kim thuật sĩ, nhưng ngay cả nàng cũng không nhìn ra được manh mối gì, vẫn cảm thấy tiểu Nhị giống người thật hơn.
"Lừa ngươi làm cái gì, cái này có gì tốt để lừa đâu, ngươi xem chỗ tim của nàng có một cái nút khẩn cấp, chỉ cần dùng thủ pháp nhất định mở ra là có thể làm cho tiểu Nhị biến lại thành linh kiện, phòng ngừa nàng xuất hiện dị thường." Diệp Lãng nói cũng khiến tiểu Nhị cởi áo mình, lộ ra bên trong...
Cũng may ở đây toàn bộ là nữ sinh, nếu không tiểu Nhị chịu thiệt rồi bất quá nàng là một cái khôi lỗi, hình như cũng không chịu thiệt gì.
"Ở đâu? Sao ta không tìm thấy, ta chỉ thấy bộ ngực của nàng thôi." Các cô gái cũng không chú ý đến điểm này, các nàng chỉ đi tìm cái nút như lời Diệp Lãng nói có điều tìm sao cũng không thấy.
"Sao lại không thấy, rõ ràng ở trên có một cái nút nhô ra mà." Diệp Lãng nói.
"Cái gì chứ, ngoài nhũ... kia nhỏ lên một chút, vốn không có cái khác, chẳng lẽ là..." Diệp Lam Vũ đỏ mặt lên, nàng muốn đi tấu Diệp Lãng.
"Nó đó, như vậy mới hoàn mỹ, nếu không sao đặt một cái nút lên người nàng được, đó là chỗ thích hợp nhất trên người nàng." Diệp Lãng chậm rãi nói đây là một chuyện thực bình thường với hắn, bất quá hoàn cảnh này, tình huống này làm lời của hắn thực không thích hợp.
Sau khi nghe lời nói của Diệp Lãng, mặt các cô gái đều ửng đò, sau đó toàn bộ động thủ đánh đập Diệp Lãng một trận...
"Sắc lang!"
"Lưu manh!"
"Đứa ngốc!"
Sau Diệp Lãng cũng không khởi động cái nút kia, đó là dùng cho trường hợp khẩn cấp, mà các cô gái cũng tin rằng tiểu Nhị là luyện kim khôi lỗi, theo nhiều phương diện có thể chứng minh điều này, không phải chỉ có cái nút không.
Tỷ như tiểu Nhị có thể làm trò trước mặt nhiều người vậy mà không chút do dự cởi quần áo là một bằng chứng rất rõ, hơn nữa nàng cũng không ăn gì, không ngủ, không đi nhà xí vân vân cũng có thể chứng minh điều này.
Vốn không ai nghĩ đến mặt này mà thôi nhưng chỉ cẩn có người nghĩ tới sẽ càng ngày càng cảm thấy như vậy.