Luyện Kim Cuồng Triều

chương 334: liên hoàn trận (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ngươi nói cho ta thì là của ta rồi!" Diệp Lãng nhìn thiếu nữ cánh đen, sau đó không thèm để ý nói.

"Ta nói cho ngươi lúc nào, mau trả lại cho ta!" Thiếu nữ cánh đen có điểm sót ruột nói, "Đệ đệ, vị tiểu thư này là ai, sao các ngươi lại quen biết?" Diệp Lam Vũ lấy tay huých nhẹ Diệp Lãng một cái, nhìn thiếu nữ cánh đen kia, có điểm tò mò hỏi.

"Ta không biết nàng, vừa rồi nói chuyện với Nhị Tỷ thì nàng đã ở bên cạnh rồi, gặp qua một lần!" Diệp Lãng không thèm để ý trả lời, lúc này hắn đang nhìn phế tích, bộ dáng mơ mơ màng màng.

"Nhị tỷ?! Đúng rồi, vừa rồi giữa các ngươi có chuyện gì?" Diệp Lam Vũ có điểm kỳ quái, đương nhiên không phải kỳ quái Diệp Lãng gặp Nhị tỷ mà kỳ quái về chuyện phát sinh giữa Diệp Lãng và thiếu nữ cánh đen này, xem vẻ mặt nàng thì tuvệt đối đã có chuyện phát sinh.

"Nên nói thế nào nhỉ... Vừa rồi Diệp Lãng đi loạn trên hành lang, ta và Mia nhìn thấy hắn, gọi hắn đến nói chuyện một chút, sau đó hắn liền rút mười cái lông chim của Mia xong bỏ chạy mất!" Nhị tỷ đã tới, nhìn Diệp Lãng có điểm tức giận nói: "Ngươi nha, có biết với Dực Nhân Tộc thì lông chim quan trọng đến dường nào không? Mau trả lại cho nàng!"

"..."

Mọi người trầm mặc, không nghĩ đến Diệp Lãng lại đi rút lông chim trên người thiếu nữ Dực Nhân Tộc, đại não của họ lúc nào tạm dừng một chút, cũng vì họ biết quy củ của Dực Nhân Tộc.

Đồng thời bọn họ cũng tò mò vì sao Diệp Lãng lại đi rút lông chim của người ta, chuyện này đâu có chút ưu đãi gì với hắn.

"Ý, lần này có điểm ý tứ..."

Làm đương sự, Diệp Lãng cứ theo mục đích của mình mà đi về phía trước, không để ý đến Nhị tỷ và thiếu nữ cánh đen Mía, cũng không để ý đến đám người Diệp Lam Vũ, không để ý đến Phong Hành đang bên cạnh ngăn cản hắn tiếp cận phế tích.

"Phong Hành đại nhân, người cứ mặc kệ hắn đã!" Thất công chúa ngăn cản nói để Phong Hành không đi ngăn cản Diệp Lãng, còn nàng thì rất im lặng theo sát hắn, nhưng vẫn duy trì một ít khoảng cách.

Diệp Lam Vũ và Chân Tiểu Yên cũng đi đến gần Thất công chúa, hành vi này của các nàng làm người ta tựa hồ hiểu được Diệp Lãng dường như đang làm một chuyện gi đó quan trọng.

"Lam Vũ, hắn đang làm gì vậy?" Nhị Tỷ cùng Mia đang có chút tức giận cũng đi theo.

"Hẳn là đệ đệ hắn phát hiện gì đó?" Diệp Lam Vũ trả lời, "Mỗi lần hắn phát hiện việc gì sẽ không quản đến chuyện khác, tựa như bây giờ vậy."

Cái này tựa hồ như Diệp Lam Vũ giải thích cho Nhị tỷ nghe, muốn Nhị tỷ hiểu Diệp Lãng hơn một chút!

Sau khi Diệp Lãng đi đến gần phế tích cũng không dừng lại, trực tiếp nhảy lên trên, thân thủ nhanh nhẹn qua lại trên phế tích. Tình huống này làm những người quan tâm của hắn ngây ra một chút, rất khẩn trương theo sau.

"Diệp Lãng, ngươi đừng chạy vội như vậy, rất nguy hiểm." Chân Tiểu Yên ở bên ngoài kêu lên, thân thể của nàng không sánh bằng người khác, rất khó đuổi kịp, chỉ có thể ở ngoài chờ.

"Không có gì, ngươi cứ ở yên ngoài đó, tiểu Nhị sẽ bảo vệ ngươi!" Thanh âm Diệp Lãng từ xa xa truyền đến, vừa rồi tiểu Nhị cũng không theo Diệp Lãng đi lên mà ở lại bồi Chân Tiểu Yên.

Tuy rằng Diệp Lãng không thể khống chế tiểu Nhị ở cự ly xa nhưng có thể ra mệnh lệnh để tiểu Nhị chấp hành, mà lệnh hắn đưa ra là bảo hộ Chân Tiểu Yên. Truyện Sắc Hiệp -

"Về phần các ngươi thì không có gì cũng không nên đến đây!" Diệp Lãng tiếp tục hô, lần này là nói đám người Diệp Lam Vũ.

"Tiểu vô lương tâm, chỉ biết thương Tiểu Yên, hô to gọi nhỏ với chúng ta." Diệp Lam Vũ đến cạnh Diệp Lãng, gõ đầu hắn một cái.

"Nào có a, tỷ, các ngươi quay về đi, phía trước có thể có chút nguv hiểm." Diệp Lãng nói, trong ngữ khí hơn một phần quan tâm, cũng thêm một phần nghiêm túc.

Đám người nhìn Diệp Lãng, lộ ra một tia kinh ngạc, bọn họ cảm thấy kỳ quái ở đây làm gì có chuyện gì nguy hiểm, đây không phải là một phế tích sao?

Địa phương như vậy thì trước khi sập là nguy hiểm, nhưng sau khi sập thì nhìn sao cũng không thấy nguy hiểm gì, chỉ có một đống hỗn độn mà thôi.

"Diệp Lãng, rốt cuộc là nguy hiểm gì? Nếu gặp nguv hiểm thì ngươi không cẩn phải tiếp cận..." Thất công chúa hỏi cũng có chút lo lắng.

"Đúng vậy công tử, nếu có nguy hiểm thì người cũng không cần đến gần đó, để cho chúng ta xử lý là được." Phong Hành đồng ý, có chút lo lắng nói hắn cũng không muốn Diệp Lãng xảy ra vấn đề gì trước mắt mình, nếu không mặt trên trách tội xuống thì đau đầu mất.

Cho dù ở trên không trách tội, để người ủng hộ Diệp Lãng biết, dùng nước miếng cũng có thể ngập chết mình!

"Ta sẽ không gặp nguy hiểm, loại chuyện này còn không làm khó được ta, mà ta cũng không thể bỏ qua! Bất quá các ngươi thì không chắc được nên ta mới nói các ngươi tránh xa ra một chút!" Diệp Lãng lắc đầu, mĩm cười, ngữ khí rất bình tĩnh, nhìn như không có dấu hiệu gặp nguy hiểm gì.

"!!"

Thật không có nguy hiểm sao?

"Quên đi, ngươi nói trực tiếp cho ta biết rốt cuộc ngươi phát hiện cái gì?" Diệp Lam Vũ hỏi rất trực tiếp, nói nhiều như vậy mà nàng vẫn không hiểu được rốt cuộc vì sao Diệp Lãng lại quay lại đây.

"Vì nó!" Diệp Lãng chỉ về phía trước.

"? Có cái gì?" Đám người Diệp Lam Vũ không rõ, phía trước Diệp Lãng dường như chỉ có một đống phế tích, ngoài ra không thấy gì cả.

"Phía trước ngoài tường đổ gạch nát ra thì đâu còn gì đâu?" Thất công chúa nhìn phía trước, vẫn không phát hiện ra cái gì đặc biệt.

"Đó là vì bị đống tường đổ gạch nát này chặn..." Diệp Lãng giơ một tay, trên không trung vẽ ra quỹ tích thần bí, hình thành nên một cái luyện kim trận thần bí.

Sau khi luyện kim trận hình thành liền phát ra ánh sáng chói mắt...

Sau một lát, luyện kim trận bắt đầu phóng ra vài đạo ánh sáng, ánh sáng phóng về phía phế tích, vây quanh nhưng gì trong phạm vi trước mặt.

Ánh sáng lại bắt đầu nhanh chóng tạo nên một cái luyện kim trận mới trên mặt đất, hoàn toàn bao trùm đống phế tích trước mặt, rất nhanh trong luyện kim trận bộc phát ra từng đạo ánh sáng chói mắt.

Mà hào quang qua đi, tất cả vật thể ở phế tích trong phạm vi luyện kim trận liền hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người!

Nếu lúc này có người ở trên trời nhìn xuống sẽ thấy trong một mảng phế tích này có một vòng trõn kỳ quái trong vòng không có gạch ngói gì cả, rỗng tuếch, hoàn toàn đối lập với chung quanh.

"Tinh lọc trận này thật sự là tinh lọc hoàn toàn a..." Đám người Diệp Lam Vũ nhìn vòng tròn phía trước nói.

Bọn họ biết công năng của tinh lọc trận, nhưng tinh lọc hoàn toàn như Diệp Lãng thì vẫn là lần đầu tiên thấy!

Mà ý tưởng này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu họ bởi họ thấy một chuyện làm họ quên đi hết thảy chuyện khác...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio