Luyện Kim Cuồng Triều

chương 341: cảm giác quen thuộc (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc đó, Quang Minh Kỵ Sĩ canh cửa vẫn thật sự ra sức, cẩn thận tỉ mỉ tiến hành công tác bảo vệ, cho dù nơi này vẫn chưa bị người xâm nhập bao giờ nhưng họ vẫn không thả lỏng!

Rất nhanh đám Quang Minh Kỵ Sĩ đưa ánh mắt tập trung về một hướng, chỗ đó có một thiếu niên bước từng bước về phía họ.

Trên mặt thiếu niên có vẻ mê hoặc, tựa hồ như đang lạc đường, cũng tựa hồ như có vấn đề khác!

Mà vấn đề này không phải là thứ mà đám Quang Minh Kỵ Sĩ quan tâm, bọn họ chỉ quan tâm đến thiếu niên này là người mà mình chưa từng gặp qua, là người không rõ lai lịch!

Người như vậy xuất hiện ở đây thì nói gì thì nói đều phải cẩn thận đề phòng!

"Đứng lại! Ngươi là ai?" Quang Minh Kỵ Sĩ lập tức quát bảo dừng lại, đề phòng nhìn thiếu niên.

Thiếu niên dừng cước bộ, nhìn cánh cửa trước mặt, ngây người một hồi lâu mới lên tiếng: "Xin hỏi, chỗ này là chỗ nào?"

"Chỗ này là chỗ nào? Chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Quang Minh Kỵ Sĩ nhìn Diệp Lãng, có điểm khinh thường hỏi, ngươi đã ở đây rồi còn hỏi cái này làm gì?

"Không biết!" Thiếu niên lắc đầu, vẫn nhìn cánh cửa trước mặt, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ nghi hoặc.

"Đây là Vân Đinh cung điện! Ngươi không biết thì vào đây bằng cách nào, chẳng lẽ thừa dịp hỗn loạn vừa rồi?" Quang Minh Kỵ Sĩ nhíu mày, cũng vậy quanh thiếu niên, bọn họ chợt nhớ tới tình huống hỗn loạn vừa rồi, ngay cả họ cũng chuẩn bị mang theo khối băng bên trong rút lui.

Chuẩn xác hơn là bọn họ đã mang theo khối băng kia đi xuống mấy tầng, nhưng sau đó lại biết Diệp Lãng ở ngoài kia phòng ngự, hơn nữa Giáo Hoàng cũng ở lại không đi, bọn họ cũng quay lại chỗ này, tiếp tục công tác của mình!

Cũng vì vậy mà bọn họ cũng hiểu tình huống hỗn loạn vừa rồi, ngay cả nhân viên thủ vệ cũng có thể hỗn loạn, thậm chí có khi những người này đều rời khỏi để lại cửa trống không cho thiếu niên chạy vào.

Thiếu niên nhíu mày, nhìn đám Quang Minh Kỵ Sĩ chung quanh, sau đó bình thản nói: "Các ngươi thật sự là ngốc, đương nhiên ta biết đây là Vân Đinh cung điện rồi ta hỏi các ngươi chỗ này là chỗ nào? Bên trong là cái gì?" Đám Quang Minh Kỵ Sĩ ngẩn ngơ, đều nhìn thiểu niên kia không biết nói gì.

"Nếu ngươi biết thì hẳn là biết chỗ này không thể đi bậy, không được phép đi vào!" Quang Minh Kỵ Sĩ nói: "Chúng ta sẽ phái người đưa ngươi đi ra ngoài!"

Thiếu niên sửng sốt, nói: "Cái này ta không biết!"

"Hiện tại ngươi biết rồi đó, chúng ta sẽ đưa ngươi ra ngoài sẽ có người tiếp quản ngươi !" Quang Minh Kỵ Sĩ rất có lễ phép nói cho dù là xâm lấn giả nhưng họ vẫn không sử dụng bạo lực, vẫn dùng lễ tiếp đãi.

Có lẽ cũng vì thoạt nhìn thiếu niên này có vẻ rất vô hại nên mới nhận được đãi ngộ như vậy!

"Không được, ta sẽ không đi xuống, ta muốn đi vào!" Thiếu niên lắc đầu, chỉ vào phòng kia nói mục đích lần này của hắn là đi vào trong căn phòng này.

"Cái gì? !"

Khi thiếu niên chỉ vào căn phòng, thần kinh Quang Minh Kỵ Sĩ bắt đầu khẩn trương, thứ bọn họ phải thủ hộ chính là trong căn phòng này, vậy mà có người muốn đi vào, cái này bảo sao họ không khẩn trương?

"Rốt cuộc ngươi là ai, có mục đích gì?"

Quang Minh Kỵ Sĩ chất vấn Diệp Lãng, cũng vây quanh hắn lại, bộ dáng như gặp đại địch vậy.

"Không có gì a, ta chỉ muốn đi vào xem một chút, không biết bên trong có cái gì mà làm ta có cảm giác rất quen thuộc..." Thiếu niên lắc lắc đầu hồi đáp, giống như hoàn toàn không biết tình hình hiện tại, bộ dáng ung dung tự tại.

"Quen thuộc? Không có khả năng! Ngươi muốn tìm cái cớ cũng phải tìm cái gì hợp lý một chút bên trong không có gì quen thuộc với ngươi!" Quang Minh Kỵ Sĩ hoàn toàn phủ định lời thiếu niên nói bọn họ có thể khẳng định, lấy thân phận và tình huống của Diệp Lãng là không có khả năng tiếp xúc thứ ở trong đó.

Đừng nói một thiếu niên chưa từng gặp bao giờ, cho dù là Giáo Chủ đại nhân cũng chưa chắc quen thuộc thứ ở trong!

"Lại là, ta có cảm giác này, ở trong này đây, rất quen thuộc..." Thiếu niên chỉ vào phòng kia nói cũng không phát giác tình huống hiện tại rất bất lợi với hắn.

Quang Minh Kỵ Sĩ nhìn Diệp Lãng, hiện tại họ có điểm không hiểu được Diệp Lãng, lúc này sao hắn vẫn không thay đổi vẫn nói y như trước? Người bình thường gặp tình huống như vậy hẳn là sẽ tìm lý do khác để thuyết phục chứ.

Mà ngay khi Quang Minh Kỵ Sĩ nghi hoặc, một người trong đó bỗng nhiên nói: "Vừa nhận được tin tức của huynh đệ ở phía dưới, bảo chúng ta chú ý một chút, nếu nhìn thấy Diệp Lãng Diệp công tử thì hỗ trợ trông chừng một chút, cũng thông cáo lại cho bọn họ!"

"Trả lời bọn họ là chúng ta đã biết! Kỳ quái sao lại nhắn đến chỗ của chúng ta chứ,

chẳng lẽ họ lại để Diệp công tử đi vào đến chỗ này của chúng ta sao?" Nhân vật thủ lĩnh trong đám Quang Minh Kỵ Sĩ có điềm kỳ quái nói.

"Hiểu rồi! Ta đã trả lời rồi! Bọn họ nói đặc thù của Diệp Lãng công tử rất rõ ràng, là một thiếu niên mơ mơ màng màng!" Quang Minh Kỵ Sĩ tiếp thu tin tức nói. Đọc Truyện Online Tại

"Thiếu niên mơ mơ màng màng, cái này sao gọi là rõ ràng được, ai biết hắn có mơ mơ màng màng hay không... Khoan khoan, ngươi vừa nói cái gì, thiếu niên mơ mơ màng màng?" Nguyên bản thủ lĩnh này còn có điểm khó hiểu, kỳ quái không biết chuyện gì xảy ra bên dưới, không biết sao lại nói một đặc điểm kỳ quái như vậy.

Mơ mơ màng màng vẫn luôn dùng để đại biểu tính cách của một người, mà tính cách này cũng phải tiếp xúc mới biết được, dùng cái này để làm đặc thù tìm người là một phương pháp thật kém cỏi.

Nói đơn giản hơn, cho dù gặp người ngươi muốn tìm, cho dù biết rõ người này có đặc điểm như vậy cũng nhất định sẽ không chú ý tới.

Bởi vậy đây là một đặc điểm cần thời gian dài mới phát hiện được!

Trên thế giới này còn có người sẽ biểu hiện đặc tính mơ mơ màng màng trên mặt sao? Trừ phi là thiếu niên trước mắt này, thoạt nhìn hắn làm người ta cảm thấy có cảm giác rất mơ hồ, khoan khoan, thiếu niên trước mặt này...

Quang Minh Kỵ Sĩ nhìn Diệp Lãng, thật cẩn thận hỏi: "Xin hỏi người có phải Diệp Lãng Diệp công tử không?"

"Ừ! Là ta!" Thiếu niên gật gật đầu, thừa nhận nói.

Đúng vậy, thiếu niên này chính là Diệp Lãng, hắn theo cảm giác quen thuộc mà đi đến đây, lúc này cảm giác của hắn càng thêm mãnh liệt, hắn có thể cảm giác được trong căn phòngkia có thứ gì đang triệu hoán mình.

"Nói cho bọn hắn biết đã tìm được Diệp công tử, bảo bọn hắn nhanh chóng đến tầng năm mang hắn đi!" Thủ lĩnh Quang Minh Kỵ Sĩ lập tức phân phó, liên hệ với bên dưới.

Đây cũng không phải vì nghĩ tốt cho người ở dưới, muốn bọn hắn ít lo lắng hơn mà bọn hắn vì mình, hiện tại đã rõ ràng thân phận của Diệp Lãng thì họ sẽ không làm khó Diệp Lãng!

Nhưng là cái này cũng không có nghĩa là Diệp Lãng sẽ không làm, hắn có thể vẫn tiếp tục làm khó đám Quang Minh Kỵ Sĩ này, muốn đi vào căn phòng này!

Nói chính xác hơn, cái này không phải là có thể mà trăm phần trăm hắn sẽ làm như vậy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio