Luyện Kim Cuồng Triều

chương 363: một bậc cảnh giới (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cho dù là như vậy thì có liên quan gì với việc hắn ngủ ở trong phòng của ta? về phần chuyện ngày mai thì mai rồi tính!" Hiên Viên Băng nhìn Thất công chúa nhẹ nhàng nói trong ngữ khí có chứa hương vị thánh khiết tự nhiên của nàng, tuy rằng lời của nàng dường như không được hay lắm.

Bất quá, ý tứ của nàng thì ai cũng hiểu được, tuy rằng cảm thấy có điểm bất khả tư nghị nhưng ai cũng hiểu nàng mới mặc kệ Diệp Lãng là vị hôn phu của ai nàng cũng phải kéo Diệp Lãng đến phòng của mình — đẩy ngã, à không, là ngủ, thuần túy chỉ là ngủ thôi!

"Thặng nữ ngươi có phải thật sự sợ không ai muốn không? Đúng rồi, ngươi đã ba mươi tám tuổi, lớn hơn mười tám tuổi so vói ta và Diệp Lãng a!" Thất công chúa rất khinh thường nói, cũng thử kéo Diệp Lãng về bên cạnh mình. (Haizzz, thật sự là đệ hâm mộ không biết để đâu cho hết, chỉ có một điều ước nhỏ nhoi là mình được như anh ấy thôi, haizzz…)

"Ngươi nói cái gì, ta chỉ biết là ta chỉ mới mười bảy tuổi, vô luận là bề ngoài hay bên trong cũng là mười bảy tuổi, chẳng qua là ta chỉ mất đi hai mươi mốt năm mà thôi! Còn ngươi lại sắp hai mươi tuổi!" Hiên Viên Băng lãnh đạm nói cũng không sinh khí gì.

Đúng như lời nàng nói nàng đã mất đi hai mươi mốt năm, cũng không phải lớn dần trong hai mươi mốt năm, tuy rằng nói tuổi thực tế của nàng đã ba mươi tám nhưng thật sự thì quả thật chỉ mới mười bảy.

Nói một cách dân dã hơn thì nàng xuyên qua, từ năm nàng mười bảy tuổi xuyên qua đến năm nay!(Các chú, các bác đừng hiểu lầm nha, đây là hài kịch, chứ không phải là thể loại xuyên qua rồi thành siêu nhân nhá…)

"Cái này chỉ có thể nói lên ngươi là một yêu tinh! Mau trả lại lão công cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!" Thất công chúa hừ lạnh nói.

"Đúng vậy, ta chính là yêu tinh!" Hiên Viên Băng thừa nhận, cũng dùng giọng điệu sâu kín nói: "Các ngươi từ nhỏ đã ở cùng một chỗ, đưa cho ta một hồi có sao!"

"Không phải các ngươi ngày nào cũng gặp nhau trong mộng còn gì, mắc mó gì phải đưa cho ngươi! Diệp Lam Vũ, mau đến đây hỗ trợ, ta muốn liều mạng với thặng nữ này!" Thất công chúa không lui bước, gọi Diệp Lam Vũ đến.

"?" Diệp Lam Vũ còn không hiểu gì cả, chỉ theo bản năng đứng cùng một chỗ với Thất công chúa.

"Hừ! Đến đi, ta sợ ngươi à?" Hiên Viên Băng hừ nói cho dù trước khi bị đóng băng thì thực lực của nàng đã tương xứng vói hai người rồi, huống gì bây giờ nàng còn có Quang Minh Chi Tâm, tất nhiên càng không phải sợ.

"Hừ! Cho dù ngươi là Thiên cấp ta cũng không lùi bước, Diệp Lam Vũ chúng ta dùng chiêu đó..." Thất công chúa ngạo nghễ nói tuy trận chiến này hai bên thực lực cách xa nhau thì nàng cũng sẽ không lùi bước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

"Ừ!" Diệp Lam Vũ gật gật đầu, bắt đầu vận khởi ma pháp.

Bên kia trên người Hiên Viên Băng lại bắt đầu sáng lên, nàng cũng đã chuẩn bị tốt để đại chiến một hồi!

Nhìn nữ nhân đại chiến (các bác cứ ra kiếm cuốn phim "Mỹ nhân đại chiến" về coi một chút để dễ liên tưởng nhá…) sắp bùng nổ trước mặt, Phong Hành vẫn bộ dáng xem náo nhiệt, không muốn giúp ai, kỳ thật có muốn cũng không có cách nào, hắn không muốn đắc tội bên nào, cũng không dám!

Hay là xem diễn kịch ha, như vậy không phải dễ gặp, Thánh Nữ đại nhân cướp đoạt nam nhân là vị hôn phu của người khác, vở kịch này đủ lớn a, hy vọng lúc này không ai ngăn cản, nếu không ta nhất định sẽ giết hắn!

"Khoan khoan!" (xxx, có thằng không sợ chết!!!)

Lúc này lại có người lên tiếng gây trở ngại nội dung vở kịch, mà khi đám người Phong Hành căm tức lại phát hiện người này càng không thể đắc tội vì không phải ai khác, chính là Diệp Lãng.

Nếu là Diệp Lãng thì bọn họ đành phải nuốt giận vào tim!

Nêu không thì sao? Chẳng lẽ đến đánh Diệp Lãng một chút, cảnh cáo hắn không được xen miệng vào quấy rối sao?

Cho dù bọn họ dám thì đám nữ hài từ bên cạnh đang chuẩn bị đánh nhau sẽ đánh họ trước...

"Đứng một bên đi, chỗ này không có chuyện của ngươi!"

Thất công chúa cùng Hiên Viên Băng đồng thời nói nếu đổi thành người khác nhất định sẽ xấu hổ một hồi, dù sao đây cũng là chuyện của mình, bị hai cô gái nói thành không liên quan gì cả!

Mà Diệp Lãng thì khác, hắn căn bản không biết hai chữ xấu hồ viết ra sao, hắn rất trực tiếp nói: "Vì sao không có chuyện của ta, các ngươi không phải đang cãi nhau vì ta sao? Các ngươi không biết là hỏi ta mới là đơn giản nhất sao, đừng coi ta như bài trí không được xem nhẹ ta!"

Diệp Lãng đột nhiên nói ra một câu làm người ta càng thèm nhận thức sự có mặt của hắn!

Mọi người trầm mặc.

"Được rồi, ngươi nói đi!" Thất công chúa cùng Hiên Viên Băng tạm thời đình chỉ động tác, nàng biết nếu tiếp tục nữa thì không biết Diệp Lãng sẽ làm ra chuyện gì, cái này đã đủ dọa người rồi.

"Đầu tiên, tỷ, tiểu Thất, sao các ngươi lại cùng đánh với Hiên Viên Băng, nàng yếu như vậy, các ngươi làm vậy là khi dễ nàng!" Diệp Lãng nhíu mày, có điểm trách cứ nói.

"A?" Vào lúc này, Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa ngày người một chút, tựa hồ các nàng không nghĩ tới Diệp Lãng sẽ nói như vậy, sẽ đi giúp người khác!

Mà quan trọng nhất là theo lời Diệp Lãng, nói nàng yếu dường như là châm chọc mình vậy, hai người đứng cùng một chỗ có lẽ cũng không làm cho thân thể đối phương động đậy nữa là.

Hiên Viên Băng có được Quang Minh Chi Tâm quả thật không cần động, chỉ cần nàng nghĩ đến ma pháp gì sẽ lập tức có thể phóng ra, cao cấp ma pháp cũng không phải nói chơi!

Mà lúc này tựa hồ mọi người mới phát hiện Diệp Lãng căn bản chưa từng nhìn thấy Hiên Viên Băng động thủ nên không biết thực lực của nàng, lúc đó hắn còn đang nằm trong lòng Hiên Viên Băng ngủ.

"Đúng đúng, ta yếu như vậy, sao các ngươi có thể khi dễ ta!" Hiên Viên Băng ở sau lưng Diệp Lãng nói thanh âm như có điểm ủy khuất, bất quá khuôn mặt lại nở đấy nụ cười.

Hiện tại Diệp Lãng không nhìn thấy mặt nàng nên nàng mới có hành vi như vậy, nụ cười của nàng còn mang một ít tà ác!

Nhìn thấy Hiên Viên Băng như vậy, Diệp Lam Vũ cũng có chút tức giận, mà Thất công chúa càng không cần phải nói mà các nàng càng như vậy thì Hiên Viên Băng cười càng thêm đắc ý.

Thánh Nữ như vậy làm đám Quang Minh Ky Sĩ Phong Hành ngây người một hồi- dường như bọn họ chưa từng nhìn thấy Thánh Nữ như vậy, Thánh Nữ mang theo một chút tà ác, nói ra ai mà tin!

Mà một chút tà ác này không làm cho Thánh Nữ trở nên chán ghét, ngược lại làm người ta cảm thấy rất thật, thân cận hơn rất nhiều, Thánh Nữ trước kia quả thật rất thánh khiết, có một loại cảm giác khoảng cách không thể đến gần.

Nhất là một số người như Phong Hành, thời niên thiểu họ đã gặp qua Thánh Nữ lại càng cảm giác ra sự bất đồng!

Nếu gặp những người chưa từng thấy qua kỳ thật họ chỉ nghe nói mà thôi, cảm giác rằng Thánh Nữ hẳn phải như vậy, nói như vậy tức là Thánh Nữ của Thánh Giáo đều khắc ra từ một khuôn, cơ hồ không khác nhau là mấy.

Nói thật, lần này cho dù Hiên Viên Băng không thể sống lại cũng sẽ có Thánh Nữ thay thế nàng, có điều trong nhất thời không tìm được người thích hợp mà thôi hơn nữa nói gì thì nói Hiên Viên Băng vẫn còn sống nên cứ kéo dài như vậy.

Hình như chuyện thật sự cần Thánh Nữ làm không nhiều lắm, giống như là một thứ bài trí, không, là một cây trụ tinh thần, tác dụng của nàng chính là làm cho người ta có nơi cúng bái mà thôi, lâu lâu đi ra cổ vũ tinh thần mọi người một chút là được.

Đương nhiên cũng không thể xem thường tác dụng này, từ sự sùng bái mù quáng của một số người có thể biết được chỉ cần Thánh Nữ mở miệng thì có làm cho họ đi tìm chết họ cũng sẽ không nhíu mày.

Dùng một cách nói khác để giải thích thì Thánh Nữ là người phát ngôn của Quang Minh Nữ Thần mà Thánh Giáo chọn ra!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio