Luyện Kim Cuồng Triều

chương 377: thần tích (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Kỳ thật nếu ngươi muốn cũng dễ thôi mà, ta có thể giúp ngươi!" Diệp Lãng cắn thức ăn, không thèm để ý nói.

"Ngươi đừng nói có thể giúp ta thôi miên, cẩn thận ta đánh ngươi đấy!" Hiên Viên Băng nhấc tay phát uy một chút, sau đó tiếp tục ngẩn ra nhìn nơi trống trải này.

Tin rằng nếu không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra thì nhất định nàng sẽ thành lập một cái vườn ở đây theo mong muốn của nàng, sẽ tự mình thiết kế, tự mình giám sát...

Với thân phận Thánh Nữ của nàng, cho dù là biến nơi này thành nhà cao tầng cũng không có vấn đề gì!

"Ta nói là nói bây giờ ấy, là trong sự thật, không phải trong mơ!" Diệp Lãng cắn thực vật, đi lên, ngu ngơ nhìn phía trước một hồi không, dùng lời của hắn là đang chuẩn bị.

"?" Nữ hài tử ở đây đều nhìn về phía Diệp Lãng, không rõ Diệp Lãng đến chỗ kia làm gì, tạo dáng sao? "Ba!"

Diệp Lãng vỗ tay một cái, sau đó ấn lên mặt đất, từ hai tay hắn phát ra ánh sáng mãnh liệt, sau đó ánh sáng bắt đầu phân bố về chung quanh theo quy tắc nhất định.

"Diệp Lãng, đây là trận gì?" Chân Tiểu Yên ngừng lại, nhìn luyện kim trận trên mặt đất, nàng nhìn nhưng không hiểu được luyện kim trận này bởi nó thực sự rất phức tạp.

Luyện kim trận này chính là Thổ Hệ, Hỏa Hệ, Thủy Hệ tam đại hệ, còn có Tự Nhiên Hệ rất ít gặp, đây là một ma pháp hệ thống rất ít người sử dụng.

Tự Nhiên Hệ là ma pháp thao túng thiên nhiên thực vật, có thể thao túng thực vật lớn nhanh chậm, to nhỏ, thậm chí có thể phát triển ra thực vật mới, bất quá đó chỉ là trong truyền thuyết.

Mà trong luyện kim trận cũng có hệ thống này tức trong thiên phú cũng có hệ này, hệ thống ma pháp cũng có, bất quá nhưng người có thiên phú này đều là Tinh Linh hoặc hậu duệ của Tinh Linh, rất ít nhìn thấy trong chủng tộc khác.

Bất quá ai cũng có thể sử dụng Tự Nhiên ma pháp, thiên phú không đại biểu tuyệt đối phải sử dụng hệ đó.

Có điều không ai lại đi sử dụng pháp thuật Tự Nhiên Hệ vì pháp thuật Tự Nhiên Hệ có yêu cầu nhất định, phải dựa vào một sổ thứ gì đó, nói đơn giản hơn là thực vật cần đất với nước, không có thì sẽ không sử dụng được.

Trừ phi là sử dụng ma pháp chữa trị trong Tự Nhiên Hệ, cái này có hiệu quả với bất cứ sinh vật nào, cũng không có yêu cầu gì.

Cho nên tình hình chung pháp thuật Tự Nhiên Hệ đều dùng trị liệu hoặc phụ trợ, rất ít có công kích, cũng vì vậy mà tạo nên sự coi nhẹ với hệ này.

Trong nhân tộc và các chủng tộc khác, bọn họ đều lấy cường giả vi tôn, những gì phụ trợ kiểu vậy sao có thể được họ coi trọng?

Bất quá trong luyện kim thuật thì Tự Nhiên Hệ lại bị sử dụng khá nhiều, Tự Nhiên Hệ trận pháp cũng không ít, đều có tác dụng khác nhau. Có điều tương đối mà nói so với các hệ khác thì Tự Nhiên Hệ vẫn ít hơn, thậm chí có luyện kim thuật sĩ cả đời cũng chưa tiếp xúc qua.

Vừa hay Diệp Lãng có đọc qua về cái này, cũng vì trong một ít trận pháp của hắn phải có Tự Nhiên Hệ, hơn nữa bản thân hắn cũng thích nghiên cứu những thứ này.

"Luyện kim trận!" Diệp Lãng trả lời ba chữ với câu hỏi của Chân Tiểu Yên.

Ai chẳng biết đây là luyện kim trận, là hỏi ngươi đang định làm gì, đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi bất quá rất nhanh tất cả đều bắt đầu hiểu được Diệp Lãng muốn làm gì.

Ngay từ đầu luyện kim trận chỉ từ từ lớn mạnh, từng chút khuếch trương ra bốn phía, tạo thành một cái khung luyện kim trận, mãi đến một diện tích nhất định mới không mở rộng nữa, bất quá vẫn tiếp tục hoàn thành luyện kim trận.

Mà lúc này tất cả mọi người mới phát hiện đường kính luyện kim trận đã đạt đến hai kin, tuy rằng luyện kim trận như thế cũng không tính lớn nhất nhưng lấy lực lượng một người đạt đến trình độ này thì đúng là tuyệt vô cận hữu.

Có điều tuy luyện kim trận đạt tói một cái trình độ đáng sợ nhưng vẫn không dùng hết được cái "quảng trường cung điện" này, chỉ chiếm một phần ba trong đó mà thôi.

Cái này cũng nói lên cái cung điện kia khổng lồ đến chừng nào!

Bởi bên này có đại động tĩnh nên đã bắt đầu có người chú ý đến tình huống bên này, bất quá không ai đến gần cả, không phải bọn hắn không muốn mà là không thể!

Khi Diệp Lãng vẽ luyện kim trận, tất nhiên Quang Minh Kỵ Sĩ là người đầu tiên nhận thấy, rất nhanh liền an bài người vây chung quanh nơi này.

Không chỉ vì Diệp Lãng cùng Hiên Viên Băng ở trong mà đồng thồi cũng phòng ngừa người ta quấy rầy Diệp Lãng, tuy họ không rõ Diệp Lãng muốn làm gì.

Theo luyện kim trận tiến hành thì người biết cũng ngày càng nhiều, người đến xem cũng nhiều hơn, nhất là luyện kim thuật sĩ vừa nhận được tin tức đã lật đật chạy tới.

Trong đám luyện kim thuật sĩ này có của Thánh Giáo, còn có của các học viện, nhất là nhưng người biết trình độ luyện kim của Diệp Lãng, Thánh Giáo, Diệp Gia Học Viện cùng Hoàng Gia Học Viện sốt ruột nhất, tựa hồ không muốn bỏ qua một khắc nào.

Sau khi hoàn thành luyện kim trận, Diệp Lãng đứng lên, hai tay vung lên, trước mặt liền hiện ra một cái vòng tròn, không có gì cả, mà vòng tròn này lại có một loại ánh sáng ma pháp mãnh liệt, nói chính xác hơn là nó được tạo thành từ ánh sáng của ma pháp.

Ngay từ đầu mọi người còn không rõ Diệp Lãng muốn làm gì, vòng tròn này có ý tứ gì, nhưng rất nhanh mọi người liền hiểu ra.

"Ở đây là một con sông nhỏ!" Diệp Lãng lấy ngón tay vẽ lên trên vòng tròn, ở trên bắt đầu xuất hiện một con sông nhỏ, mà đối ứng với nó, trong luyện kim trận kia, địa hình bắt đầu từ từ biến hóa, bắt đầu hạ xuống, một con sông xuất hiện trước mặt mọi người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sau đó, nước ngưng tự từ trên không trung lấp đấy con sông nhỏ!

"!?"

Đây là cái gì? Rốt cuộc là cái gì?

Lúc này nhưng người xem tuy đã hiểu ý nghĩa của vòng tròn kia nhưng bọn hắn vẫn không hiểu được sao có thể làm được như vậy.

Tại sao có thể dùng một vòng tròn thao trúng luyện kim trận, thật thật bất khả tư nghị!

Trước đến giờ chưa từng thấy, mới nghe lần đầu!

"Hiểu chưa?" Diệp Lãng nhìn Hiên Viên Băng đột nhiên nói.

Cái gì mà hiểu chưa? Diệp Lam Vũ Tam nữ đều không hiểu, những lời này của Diệp Lãng có điểm mạc danh kỳ diệu, mà càng làm các nàng khó hiểu hơn là Hiên Viên Băng lại gật đầu.

"Ừ, ta hiểu rồi!"

Hiên Viên Bảng đi đến bên cạnh Diệp Lãng, nhắm mắt lại, hai tay sờ vòng tròn kia...

"Vậy giao cho ngươi!" Diệp Lãng nói một câu, sau đó đi đến bên cạnh Chân Tiểu Yên, tiếp tục ăn.

"Ừ!" Hiên Viên Băng đáp, sau đó hai tay nàng bắt đầu bay múa trên hình tròn kia, để lại từng đạo từng đạo dấu vết, mà trên mặt đất bắt đầu xuất hiện những thứ tương ứng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio