Luyện Kim Cuồng Triều

chương 42: dũng khí yêu (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chân Tiểu Yên là một nữ hài tử cực kì thích ăn vặt, hơn nữa lại tự mình xuống bếp, chì cần nhìn dáng người của là là biết nàng có thể ăn bao nhiêu, cũng có thể đoán được nàng đã làm đến bao nhiêu đồ ăn, tay nghề nấu ăn được rèn luyện như thế chắn chắn sẽ có thành tựu cực cao.

Đúng vậy, bởi vì tài nấu nướng của nàng mà Diệp Lãng mới thích nàng, ách, thích đồ ăn của nàng. Từ sau lần đầu tiên nếm qua đồ ăn của nàng, mỗi ngày hắn đều cướp lấy cà mèn của Chân Tiểu Yên.

"Chốc nữa trả lại cho ngươi, bây giờ ta vẫn còn đang ăn." Diệp Lãng đang ăn gì đó, mồm miệng nói không rõ mà trả lời.

"Để dành? Lúc đấy thì đã bị ngươi ăn hết rồi, chỉ còn lại cái hộp không." Chân Tiểu Yên tức giận trả lời.

"Đúng a. ăn xong rồi thì ta sẽ trả lại cho ngươi, nếu không thì ngày mai ngươi làm sao mang đến tiếp được."

Diệp lãng có phần vô sỉ nói, những lời như thế quả thực làm cho người ta cảm thấy tức giận.

"Ngươi,ngươi….." Chân Tiểu Yên lại một lần nữa nói không nên lời.

"Hừ, hôm nay coi như xong, ngày mai không được cướp của ta nữa." Chân Tiểu Yên bỏ lại một câu, nhưng mà những lời như thế này hầu như ngày nào nàng cũng nói, nhưng ngày hôm sau lại vẫn như thế.

"Ngày mai ta muốn ăn Ngư Hoàn Thô Diện, nhớ làm ngon ngon một chút." Diệp Lãng như không nghe thấy nhưng lời này, liền nói ra ngày mai muốn ăn cái gì.

"Biết rồi, hôm nào ngươi cũng ăn thứ này, ngươi không ngán sao? Khoan khoan…. Tại sao ta phải làm cho ngươi!"Chân Tiểu Yên vừa nói xong, bỗng nhiên phát hiện ra có điều gì là lạ.

"

"Tiểu Yên, ngay cả ngươi cũng thế, rõ ràng là không muốn làm cho hắn thì đừng làm cho hắn ăn nữa." Một nữ đồng học khá thân ngồi bên cạnh Chân Tiểu Yên nói.

Đúng là như vậy, Chân Tiểu Yên mỗi lần đều nói là không làm, nhưng mà mỗi ngày đều chuẩn bị cho Diệp Lãng một phần, đương nhiên lý do không phải là nàng thích Diệp Lãng, nàng hận hắn còn không kịp nữa là.

Lý do thực sự là ----

"Nếu ta không làm cho hắn, hắn sẽ cướp lấy phần của ta, vậy thì ta sẽ ăn không no, dù sao thì hắn ăn cũng không nhiều lắm, không sao cả." Chân Tiểu Yên tức tối nhìn chằm chằm vào Diệp Lãng, nói nhỏ với bạn tốt của nàng.

"Điều này cũng đúng, so sánh với ngươi thì đúng là hắn ăn được rất ít." Bạn tốt cười nói, rất rõ ràng là có ý trêu chọc.

"Được lắm, ngươi đang cười ta phải không, xem ta có đè chết ngươi không!!" Chân Tiểu Yên lập tức trả lời, mà còn dùng cả ưu thế thân thể của nàng để uy hiếp.

Tuy nói là Chân Tiểu Yên có thân thể đồ sộ, nhưng mà nàng cũng vì thế mà tự ti , nàng có một tư tưởng cởi mở, hoặc là nàng vẫn chưa gặp phải đả kích a.

"A, không được, ta không nói nữa là được, bị ngươi đè thì không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng." Bạn tốt ra vẻ sợ hãi mà nói.

"Biết sợ rồi hả, không nói với ngươi nữa, ta phải ăn cơm." Chân Tiểu Yên cười cười, sau đó bắt đầu ăn cơm, nàng phải tiêu diệt hết đống thức ăn đầy trên bàn trước mặt.

"Ăn cơm, ăn cơm nào…."Bạn tốt nói theo, cũng bắt đầu ăn cơm trưa.

Ở trọng phòng học này, ăn cơm hộp cũng không chỉ có bọn họ mà còn có rất nhiều người khác, ở trong Luyện Kim Học Viện, hầu hết mọi người đều không muốn mất thời gian đến nhà ăn, bọn họ thà ăn cơm hộp, sau đó tiết kiệm thời gian dùng để thực hiện nghiên cứu.

Trong lúc mọi người đang ăn cơm trưa thì một thiếu niên anh tuấn xuất hiện, làm cho thời gian vốn bình thường đã xảy chuyện bất bình thường.

Thiếu niên anh tuấn này được gọi là Mạc Á công tử, một trong tứ đại công tử của Hoàng Gia Học Viện, không chỉ có vẻ ngoài anh tuấn mà còn có thực lực thâm hậu, đồng thời cũng có gia thế cường đại.

Hắn là bạch mã vương tử trong mộng của rất nhiều thiếu nữ, bên trong cái học viện này không biết có bao nhiêu thiếu nữ ngưỡng mộ hắn, như trước mắt, trong những nữ đồng học của Diệp Lãng có một người, chính là Chân Tiểu Yên.

Sau khi Mạc Á công tử đến, hai mắt của nàng đã dán chặt vào hắn, cái vẻ dại trai chỉ còn thiếu điều hai mắt biến thành trái tim màu đỏ thôi.

"Ngại quá, ta đã đến muộn mất rồi!" Sau khi Mạc Á công tử đi vào phòng học, liền không để ý đến những ánh mắt mê trai này, đi về phía cô gái trước mặt, sau đó có phần xin lỗi nói.

Cô gái có thể khiến Mạc Á công tử làm như vậy tất nhiên khômg phải là một cô gái bình thường, nàng là một tuyệt sắc vưu vật, là cô gái nổi bật nhất trong lớp, nàng chính là Sa Lan.

Lúc này Diệp Lãng không khỏi có phần bội phục ánh mắt của " kẻ chuyên nghiệp", Sa Lan này đúng là một một vưu vật gợi cảm trên đời, nếu không phải như thế thì Mạc Á công tử kia sao lại chọn nàng được.

"Không sao, ta cũng vừa mới thu dọn xong, chúng ta đi thôi."

Sa Lan nhẹ nhàng nói, sau đó nhẹ nhàng kéo cánh tay của Mạc Á công tử, dưới anh mắt hâm mộ của mọi người, rời khỏi phòng học.

"Đi cả rồi, còn nhìn gì thế." bạn tốt của Chân Tiểu Yên lay tỉnh nàng còn đang trong trạng thái mê dại.

"Ai, Nếu đổi lại là ta thì hạnh phúc biết bao." Chân Tiểu Yên hâm mộ nói, Nàng ngưỡng mộ Sa Lan, ước gì được biến thành Sa Lan.

Lúc này, trả lại cà mèn, Diệp Lãng rất không nể mặt mà nói:

"Nếu như đổi lại thành ngươi, vậy thì đó không phải là hạnh phúc, mà là bi kịch."

"Ngươi đi chết đi!!!" Chân Tiểu Yên cầm lấy cái cà mèn kia ném tới.

"Ai da!" Một tiếng hét thảm vang lên. Nhưng mà cũng không phải Diệp Lãng phát ra, mà là một tên "bi kịch nam" vô tội bị liên lụy, trên đầu của hắn còn đội một cái cà mèn.

Với thân thủ nhanh nhẹn của Diệp Lãng, làm sao có thể bị một cái cà mèn nho nhỏ đập trúng, đập không trúng hắn, người ở phía sau hắn cũng rất có thể sẽ dính phải bị kịch.

"Ah, rất xin lỗi, không phải ta cố ý đâu." Chân Tiểu Yên Lập Tức giải thích.

"Ta biết là ngươi không cố ý, nhưng ngươi cũng biết rõ là sẽ ném không trúng hắn, vì sao lần nào cũng ném mấy đồ linh tinh này, mà lần nào chúng ta cũng bị vạ lây." "Bi kịch nam" nói rất là đáng thương, rất rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hắn bị đập trúng, mà cũng không chỉ có hắn bị "dính đòn". Truyện Sắc Hiệp -

"Rất xin lỗi, ta chỉ nhất thời xúc đông, ta cam đoan lần sau sẽ không như thế nữa."Chân Tiểu Yên rất xin lỗi nói.

"Ngươi đã nói những lời này mấy tháng rồi?". "Bi kịch nam" hỏi ngược lại.

"Không phải mấy tháng, mà là một năm lẻ ba tháng!" Diệp Lãng ở một bên nói, mà sau đó hắn lại ngồi ở một bên đọc sách, tựa như không dính dáng gì đến mình.

"Còn không phải tại ngươi cả sao!!" Chân Tiểu Yên và những người vô tội bị "dính đòn" cùng chung kẻ thù hét lớn, tình huống như thế này làm cho bọn họ rất tức giận.

"Di, cái công thức luyện kim này….." Diệp Lãng trực tiếp coi thường lửa giận của mọi người mà đi nghiên cứu công thức luyện kim của hắn, cũng không phải hắn lảng san chuyện khác, mà đúng là hắn luôn nói như vậy, không đếm xia đến mọi thứ.

"…." Mọi người đều hiểu rõ như vậy, cho dù đòi trừng phạt cũng không có tác dụng nên bắt đầu ăn cơm hộp của bọn họ, hoặc nói về những việc khác sau khi đã ăn xong.

Mấy hôm sau, lúc giữa trưa vẫn như thế, Diệp Lãng cướp lấy cơm hộp của Chân Tiểu Yên như trước, Mạc Á công tử xuất vẫn hiện giữa lớp học, chuần bị đi ăn cơm trưa với Sa Lan, Trong tình yêu cuồng nhiệt của đôi nam nữ đúng là phải dùng bốn chữ để hình dung ---- như keo như sơn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio