Cứ như vậy thời gian trôi qua thật lâu, Lý Nguyệt cũng xuất hiện ở đây, nàng vẫn theo thói quai đi đến vị trí của nàng, đây là vị trí nàng đặt trước, cho dù nhiều người hơn nữa thì nàng cũng có thể luyện tiễn.
Một đường lại đây, Lý Nguyệt coi nhẹ đám người bên cạnh, nàng biết đây là tình huống gì, cũng không để ý, mấy ngày nay nàng đều gặp tình huống như vậy. Mà chờ nàng đi đến vị trí của mình, nhìn thấy một hình ảnh rất quái lạ.
Nàng thấy vị trí chung quanh mình lại không có ai cả, trừ một thiếu niên luyện cung ở giữa ra, đây là sao?
Lý Nguyệt đến đây nhiều ngày như vậy, cho đến bây giờ cũng không gặp qua tình huống như vậy, bất quá nàng cũng chỉ ngây người một chút, sau đó vẫn từ từ đi tới, chuẩn bị đi đến vị trí luyện tập của mình.
"Lý Nguyệt tiểu thự người dùng đến đó, bên kia rất nguy hiểm!" Khi Lý Nguyệt đến gần vị trí của mình, chuẩn bị tách khỏi đám người, trong đám người có người hô lên.
"??" Lý Nguyệt sửng sốt một chút, nàng không biết có cái gì nguy hiểm, cũng không biết sao mọi người bảo trì khoảng cách làm gì.
"Làm sao vậy?" Tuy Lý Nguyệt không cảm thấy nguy hiểm gì nhưng mọi người như vậy thật sự có điếm quái, làm nàng cũng không khỏi cẩn thận lên, làm quân nhân thì trước tiên phải cẩn thận.
"Hồ ly tiểu tử kia là một thái điều, tên của hắn sẽ bắn loạn xạ, có thể sẽ bắn lên người đấy." Có người giải thích.
Lý Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó nói: "Không thể nào, cho dù là thái điều thì cũng sẽ bắn tên về phía trước chứ sẽ không bắn qua bên cạnh." Nàng hiểu biết rất sâu về cung tiễn, cảm thấy hẳn sẽ không phát sinh chuyện như vậy, trừ phi đối phương cố ý.
Mà khi Lý Nguyệt nghe được lý do này cũng không để ý nữa, bước đến vị trí của mình bắt đầu luyện tiễn, cho dù Diệp Lãng bắn lệch, bắn về phía nàng thì nàng tin lấy thân thủ của mình cũng sẽ không có vấn đề gì cả.
Hiện tại trường hợp trở nên có điểm ý tứ, ở gần Diệp Lãng, những người khác không đám đến mà Lý Nguyệt đi vào làm cho gần đấy chỉ có hắn và Lý Nguyệt thôi.
Dưới tình huống như vậy, cho dù Lý Nguyệt không muốn chú ý đến sự tồn tại của Diệp Lãng cũng có điểm khó, điều này tất cả mọi người chưa từng nghĩ tới, giống như tròi cao an bài vậy.
"Tiểu ngu ngốc này sao vận khí tốt như vậy, lần nào hắn muốn làm gì cũng thuận lợi đến bất khả tư nghị, chuyện vui tự đưa đến tận cửa tựa hồ cũng rất bình thường!" Lãnh Huyết
Ngũ nhìn thấy như vậy không khỏi phát ra một tiếng cảm khái
khi Lý Nguyệt phát hiện sự tồn tại của Diệp Lãng, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, nàng phát hiện hóa ra hắn là thiểu niên Hồ tộc khi sáng, một ngày gặp nhau hai lần, có trùng hợp như vậy sao? Lúc này đột nhiên nàng nhớ đến bộ dáng ăn bánh bao của Diệp Lãng, trên mặt lộ ra ý cười không dễ nhìn thấy!
Mặc kệ hiện tại Lý Nguyệt có hoài nghi Diệp Lãng có mục đích hay không, ấn tượng hắn để lại cho nàng đã đủ thâm rồi, đương nhiên nếu bây giờ hắn phát động theo đuổi Lý Nguyệt cũng chưa đến thời cơ.
Muốn đến thời cơ thì phải thành thục thêm một chút, phải phát sinh thêm một ít chuyện ngẫu nhiên nữa thì mới có thể dễ như trở bản tay!
ừ, căn cứ kế hoạch của Athena là như vậy!
"Á..."
Lý Nguyệt cảm thấy sau lưng mình có một trận gió lạnh, giống như có cái gì vụt qua vậy.
"A!" Một tiếng hét thảm vang lên.
"Ta dựa vào, như vậy cũng không thể tránh khỏi ngươi, hồ ly tiểu tử, có phải ngươi cố ý không!" Thanh âm của Mục Nhĩ lại vang lên, hắn đã thu phục xong hai chỉ tiễn trước, đã băng bó tốt vết thương rồi.
Bởi Lý Nguyệt đã đến nên hắn lại chạy đến bởi hắn cũng là một trong những người theo đuổi nàng, hắn muốn vị trí của Diệp Lãng kỳ thật đại bộ phận đều vì Lý Nguyệt.
Mà vì Lý Nguyệt nên hắn xuất hiện trước mặt đám người, đứng trước cho dễ nhìn bộ đáng bắn tên của nàng.
Quá đẹp, quả thực quá đẹp!
Khi Mục Nhĩ đang đại thán sắc đẹp của Lý Nguyệt, đột nhiên cảm thấy bả vai mình lại nhói lên, hắn thấy một chỉ vũ tiễn lại cắm trên vai mình.
Đúng vậy, lại một chỉ vũ tiễn, lại cắm lên bả vai!
Ta dựa vào, sao ta không hay ho vậy nè!
Mà không cần phải hỏi, chỉ vũ tiễn này là đến từ Diệp Lãng.
"..."
Lúc này Lý Nguyệt xem như hiểu được hóa ra thiếu niên Hồ tộc bên cạnh quả thật có điểm nguy hiểm, cả mình cũng chỉ cảm thấy một đợt gió lạnh thoáng qua, nếu né thì dường như cũng không né thoát.
Có điều lúc này Diệp Lãng lại không hề hay biết, còn rất nghiêm túc bắn tên, lần nào tên của hắn cũng bay về phía trước, tựa hồ mũi tên vừa rồi không có quan hệ gì đến hắn.
Tình huống này làm Lý Nguyệt có điểm hoài nghi có thể không phải vì Diệp Lãng, là người khác không cẩn thận a.
Cũng chỉ có Lý Nguyệt mới hoài nghi bởi nàng chưa thấy tình huống trước đó, mà những người đã thấy qua thì khẳng định trăm phần trăm là mũi tên này đến từ Diệp Lãng!
Bất quá lúc này tất cả mọi người không khỏi muốn cười bởi lại một tiễn nữa của Diệp Lãng bắn trúng Mục Nhĩ!
Đúng như lời Mục Nhĩ vậy, tất cả mọi người có điểm hoài nghi có phải Diệp Lãng cố ý không, nếu không sao lại trùng hợp như vậy...
Có điều nếu là cố ý thì tài bắn cung của Diệp Lãng phải rất mạnh mới được, nhưng nhìn thế nào cũng giống một thái điêu, này cũng không phả giả vờ!
Có lẽ những người khác sẽ hoài nghi có phải Diệp Lãng đang giả vờ không, nhưng một ít cao thủ bắn cung, ví dụ như Lý Nguyệt sẽ không hoài nghi bởi việc này không giả vờ được!
"Hồ ly tiểu tử!"
Lúc này Mục Nhĩ đã không nhịn được, hắn muốn giáo huấn Diệp Lãng, hắn cảm thấy Diệp Lãng đang giả vờ.
"? Làm gì vậy? Ý, ngươi đúng là rất kỳ quái, vì sao phải để lại một mũi tên, nhố cả hai mũi tên không phải tốt hơn sao?" Khi Diệp Lãng nhìn thấy Mục Nhĩ, rất kỳ quái hỏi.
"Cút! Đây không phải lão từ để lại, là ngươi vừa cắm lên!" Dưới sự giận dữ, Mục Nhĩ rút vũ tiễn ra, máu bắt đầu ào ào chảy xuống.
"Mộc Nhĩ huynh, ngươi lại đang nói đùa à, vừa rồi ta luôn bắn về phía trước, tuy rằng có cái không chạm vào bia ngắm nhưng ta khẳng định đều là ở bên kia!" Diệp Lãng nói. Truyện Sắc Hiệp -
"Lần này mặc kệ ngươi nói cái gì ta cũng phải hung hăng đánh ngươi một chút đã!" Mục Nhĩ giận dữ, quyền đánh về phía Diệp Lãng.
Lúc này Diệp Lãng không hề động, mà Lãnh Huyết Ngũ đã âm thầm chuẩn bị ra tay...
"A..."
Mục Nhĩ hét thảm một tiếng, hắn trúng chiêu, bất quá một chiêu này cũng không phải đến từ Lãnh Huyết Ngũ mà đến từ Diệp Lãng.
Khi Mục Nhĩ đánh về phía Diệp Lãng, hắn khẩn trương một chút, tên đang cầm trên tay trợt bay ra ngoài, rất trùng hợp là lại cắm lên bả vai Mục Nhĩ.
"..." Mục Nhĩ nhìn mình vũ tiễn trên vai mình, hắn muốn khóc, thống thống khoái khoái khóc một chút, chuyện này rốt cuộc là sao, vì sao luôn là ta bị thương!!!