Mà Lý Nguyệt không thể nghĩ đến là mình còn chưa động thủ Diệp Lãng đã bắn một mũi tên qua, mũi tên kia như tia chợp vụt qua sát bên cạnh nàng làm nàng ngây ra một chút.
Không chỉ vì không ngờ Diệp Lãng lại dẫn đầu phát tên mà quan trọng nhất là không ngờ tốc độ của một tiễn này lại nhanh như vậy, nhanh đến nỗi nàng cảm thấy có điếm bất khả tư nghị.
Tài bắn cung của Diệp Lãng nàng cũng thấy qua, nàng cũng hiểu được mình vẫn còn kém hơn hắn, cảm thấy tài bắn cung của hắn đã đạt đến tình trạng đăng phong tạo cực rồi, trên đại lục này cũng không có mấy ai sánh bằng.
Nhưng cho dù nàng nghĩ như vậy nhưng trước lúc này nàng vẫn còn đánh giá thấp tài bắn cung của Diệp Lãng.
Một chỉ vũ tiễn kia của Diệp Lãng lấy tốc độ tia chớp xuất hiện trước mặt Đại Hôi Lang, thẳng nhắm về ánh mắt của hắn.
Lúc đó Đại Hôi Lang như nhìn thấy một chuyện bất khả tư nghị vậy, mà vũ tiễn cũng đã đến nơi làm nó nhắm mắt lại, có điều mí mắt kia có bao nhiêu lực phòng ngự đây? Kết quả vẫn bị mũi tên xuyên phá.
Vũ tiễn lọt vào trong mắt cũng không vì thế mà đừng lại, óc của Đại Hôi Lang cũng bị một mũi tên này phá hư, lực tàn phá của vũ tiễn làm cho Đại Hôi Lang còn to hơn trâu này bay về phía sau, cảm giác như người nó bỗng nhẹ đi mà phiêu phủ trên không trung vậy.
Mà mặc kệ nói gì thì nói, con Đại Hôi Lang vừa xuất hiện này còn chưa kịp phát huy thực lực của nó, cứ như vậy mà biến thành con mồi, ừ, con mồi chết.
"..."
Vào giờ khắc này, Lý Nguyệt cùng Lãnh Huyết Ngũ đều ngây ngần cả người, các nàng không ngờ kết quả lại như vậy, một mũi tên của Diệp Lãng đã làm tỉnh lược đi tình huống ác đấu mà các nàng suy tưởng.
Đây là thực lực chân chính của hắn sao?
"Khi ngươi ở sân tập bắn là... vẫn còn giữ lại sao?" Cung tiễn của Lý Nguyệt còn chưa thu hồi lại, tựa hồ nàng đã quên đi chuyện này, chỉ ngơ ngác hỏi.
"Giữ lại? À, ngươi đang nói thực lực à, đó là đương nhiên, làm người phải điệu thấp, không thể biểu hiện tất cả thực lực ra!" Diệp Lãng gật gật đầu, thừa nhận mình có điều giữ lại.
"Ngươi nói cho ta biết, trước kia ngươi thật sự chưa từng tiếp xúc qua cung tiễn sao?" Biểu tình ngưng trọng xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nguyệt, mà điều nàng hoài nghi cũng là điều hoài nghi của bất cứ người bình thường nào.
Diệp Lãng từ thái điều đến cao thủ, đến cảnh giới bất khả tư nghị làm Lý Nguyệt chỉ có
thế nhìn lên này chỉ mất bảy ngày.
Trong thời gian ngắn ngùi như vậy thì sao một người có thể tăng đến trình độ như vậy?
Dường như không có khả năng, cho dù là thiên tài cũng không thể.
Trừ phi hắn đang gạt ta, trước kia hắn đã biết bắn cung, hắn làm như vậy vẻn vẹn chỉ vì tiếp cận mình.
"Không có!" Diệp Lãng lắc đầu.
"Làm sao có thể không có, ngươi nói dối, trước kia ngươi đều dối gạt ta, vì tiếp cận ta nên ngươi mới trùng hợp xuất hiện ở những nơi ta xuất hiện. Ta đúng là khờ, còn tin rằng nó chỉ là trùng hợp." Lý Nguyệt lạnh lùng nói, một loại cảm giác bị trêu đùa xuất hiện trong lòng nàng.
"..." Diệp Lãng ngây người một chút, sau đó nói: "Chuyện này thật đúng là không phải trùng hợp, ta cố ý tiếp cận ngươi, ta muốn theo đuối ngươi."
"Tiểu đầu đất, sao ngươi lại nói ra, không phải đã dặn ngươi là đánh chết cũng không thừa nhận sao?" Lãnh Huyết Ngũ có điểm sốt ruột nói.
"Nếu bị nàng phát hiện thì thừa nhận thôi, cũng chẳng sao cả, hiện tại ta có thể danh chính ngôn thuận theo đuối nàng!" Diệp Lãng không sao cả trả lời.
Vốn hắn cũng không thèm để ý, nên nói thế nào thì nói thế ấy, theo đuổi một người thì có gì phải giấu diếm, biết thì cứ biết thôi.
Đối với điều này Athena cũng sẽ không quản Diệp Lãng, biết thì biết, cũng không có gì cả, đến lúc đó có thể buông tay ra theo đuối, mà quan trọng nhất là đừng để Lý Nguyệt biết mục đích thực sự của bọn hắn là được.
Đúng vậy, mục đích của đám người Diệp Lãng mới là quan trọng nhất, chỉ cần chuyện này không bị lộ thì những chuyện khác là không sao cả.
Ai nói theo đuổi bị nhìn thấu sẽ không thành công? Có một ít người lấy thái độ theo đuối đàng hoàng mà đột phát lòng của cô gái, theo đuổi thành công đấy thôi.
Mà lúc này Athena cũng hiểu được là lúc cho thấy thái độ bởi vì Diệp Lãng đã hình thành một ấn tượng rất sâu trong lòng Lý Nguyệt, những chuyện trước kia làm đã đạt đến mục đích rồi.
Hiện tại cho dù Lý Nguyệt đã biết cũng sẽ không trở mặt đuổi Diệp Lãng đi.
"Hừ!" Lý Nguyệt rất là khinh thường hừ một tiếng. Truyện Sắc Hiệp -
Quả nhiên Lý Nguyệt cũng chỉ hừ một tiếng, cũng không có ý đuổi Diệp Lãng đi, hai người vẫn tiếp tục tiến hành săn bắn ở đây.
"Đừng mất hứng chứ, ngươi có nhiều người theo đuổi như vậy, nhiều hơn ta một cái cũng có sao đâu. Đúng rồi, ta muốn nói rõ một chút, ta chỉ theo đuối ngươi, cũng không có lừa ngươi. Diệp Lãng đuổi kịp Lý Nguyệt nói.
"Không có lừa ta? Ngươi cũng đã thừa nhận không phải trùng hợp, còn nói không lừa ta?" Lý Nguyệt có điểm khó chịu, ấn tượng của Diệp Lãng trong lòng nàng bắt đầu hạ xuống.
Vốn theo đuổi mình cũng không sao cả, cũng như lời hắn vậy, nhiều người như vậy, thêm một cái cũng không nhiều nhưng ngươi sống chết không chịu thừa nhận là sai rồi.
"Ngươi cũng đâu có hỏi qua ta, vậy chỉ có thể nói ta giấu ngươi, cũng không phải lừa ngươi!" Diệp Lãng rất nghiêm túc nói.
N ít
Lý Nguyệt ngây người một chút, nếu dựa theo cách nói này của Diệp Lãng thì quả thật không có lừa mình, chỉ giấu mình mà thôi, nhưng giấu mình thì có thể tha thứ sao?
Lý Nguyệt có điểm sinh khí hơn nữa nàng cảm thấy có chuyện nhất định Diệp Lãng lừa mình: "Tải bắn cung của ngươi không phải là lừa ta sao? Trước kia còn ra vẻ là thái điều, còn làm cho ta dạy ngươi, ngươi cũng đã đến cảnh giới này còn bắt ta dạy, có phải muốn làm cho ta bêu xấu để ngươi có thể cười ta không!"
Lý Nguyệt càng nói càng sinh khí lúc này nàng hận không thể giáo huấn Diệp Lãng một chút.
"Cái này quả thật ta không có lừa ngươi, lúc đó quả thật ta là một thái điều a." Diệp Lãng lắc đầu, dùng ngữ khí thật thành khẩn tỏ vẻ mình không nói sai.
"Ngươi còn nói đối nữa, nếu trước kia ngươi là thái điều thì sao có thể chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngùi có thể biến thành một cao thủ bắn cung, hơn nữa còn là một tuyệt đỉnh cao thủ, ta luyện mười mấy năm còn không bằng ngươi nữa!" Lý Nguyệt nói thẳng.
"Cái này, có thể vì ta là một thiên tài a!" Diệp Lãng nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói.
Lý Nguyệt lạnh lùng nói: "Thiên tài, cho dù là thiên tài cũng không thể!"
"Ta đây chính là thiên tài trong thiên tài!" Diệp Lãng nói tiếp.
"..."Lý Nguyệt trầm mặc.
"Lý Nguyệt tiểu thự ta nghiêm túc nói cho ngươi biết, về chuyện này ta tuyệt đối không nói láo, ta thật sự là thiên tài trong thiên tài!" Thấy Lý Nguyệt không nói lời nào, Diệp Lãng lập tức cường điệu.