Luyện Kim Cuồng Triều

chương 490: ăn canh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Làm sao để chia? Thất cấp không phải bảy điểm à?" Diệp Lãng hỏi, mà tin rất nhất nhiều người sẽ hỏi vấn đề này, dù sao thói quai bao nhiêu cấp bấy nhiêu điểm đã ăn sâu rồi.

"Không phải chia như vậy, bình thường dã thú khó bắt thì hai điểm, ma thú từ năm cấp trở xuống ba điểm, cấp năm trở lên năm điểm, Địa Cấp năm mươi, Thiên Cấp một trăm, cái khác thì xem tình hình rồi tính. Lý Nguyệt nói.

Kỳ thật có một ít người nói ma thú dưới Địa Cấp thì không khác với đã thú lắm, mà thực lực của họ tất nhiên đã bước vào Địa Cấp.

Mà năm điểm này kỳ thật là điểm của vận khí gặp được ma thú đã là gặp may rồi.

Còn có, tuy thực lực của ma thú cũng phân chia như người vậy nhưng đều là cừu cấp, người giết ma thú cũng không phải là chuyện khó khăn lắm bởi ma thú vẫn chỉ là ma thủ, thiếu một ít trí tuệ của loài người.

"Thiên Cấp, Địa Cấp, cái loại ma thú này sao có thể xuất hiện ở đây..." Diệp Lãng thuận miệng nói.

"Đúng vậy, tỷ lệ xuất hiện ma thú ở đây vốn đã rất thấp, có là tốt rồi, mà ma thú cao cấp cơ hồ không có, chúng ta không biết gặp cái gì mà may mắn đến thế, có thể gặp được một con cao cấp." Lý Nguyệt nhìn canh trong nồi, lãnh đạm nói.

"Đương nhiên là vận may, ta là ngôi sao may mắn." Diệp Lãng thuận miệng nói, nếu Lý Nguyệt biết hắn chính là Diệp Lãng thì nhất định sẽ gật đầu, mà hiện tại nàng chỉ coi thường hắn mà thôi.

Qua thật lâu sau, canh trong nổi đã phát ra tiếng thơm nức mũi, mà Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt còn đang tùy tiện trò chuyện, đều là nói chuyện phiếm, vớ vần, cũng chỉ để vượt qua thời gian nhàm chán này mà thôi.

Mà tựa hồ Lý Nguyệt cũng không sốt ruột đi săn thú, có thể vì nàng cũng không thèm để ý với thứ tự, nàng chỉ muốn hưởng thụ quá trình trong đó.

Lý Nguyệt không vội thì Diệp Lãng lại càng không vội, hắn vẫn để nổi tiếp tục phát ra mùi, tiếp tục hầm...

Cuối cùng vẫn là Lý Nguyệt bắt canh xuống trước, nếu không phỏng chừng Diệp Lãng còn có thể ngồi chờ đến tối...

"Canh này cũng không tệ lắm."

Khi Lý Nguyệt húp một chút canh, đột nhiên phát hiện nó thật thơm ngon, tuy không có tài liệu phức tạp gì nhưng lại có một loại dư vị nhẹ nhàng.

"Tất nhiên, cũng không nhìn xem là ai làm!" Diệp Lãng rất không khách khí kéo công lao về mình, một bộ đắc ý đào đạt.

"Vì sao ta thấy ngươi không giống một Hồ tộc, giống một người không biết xấu hả hơn!"

Lý Nguyệt tức giận nói. sau đó tiếp tục ăn canh.

"Ta vốn không phải Hồ tộc a. còn có. ta muốn ăn!" Diệp Lãng nghiêm túc nói.

"..."

Lý Nguyệt lắc đầu, nàng cảm thấy nói chuyện với Diệp Lãng rất hao tâm tốn sức, thật sự là dở khóc dở cười, bất quá nói thật hắn đúng không phải là Hồ tộc, Fox gia tộc là Bán Thú Nhản, đã hỗn hợp mấy đời với con người rồi.

"Tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi thôi."

Sau khi ăn uống no đủ, thu thập một chút, Lý Nguyệt liền đứng dậy nói với Diệp Lãng, lúc này bọn họ tất nhiên còn cần xâm nhập vào sâu hơn.

Gần đây hẳn là không có con mồi nào nữa, đây là lãnh địa của Đại Hôi Lang, ở lãnh địa của nó hẳn sẽ không xuất hiện con mồi nào khác. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

"Ngươi đi trước đi, từ từ ta sẽ đuổi theo sau, ta dọn đẹp một chút, để lại mồi lừa thì hậu quả thật nghiêm trọng." Diệp Lãng nói.

"Thu thập gì nữa, thu thập xong hết rồi, lừa cũng đã bị dội nước rồi, sao còn vấn đề gì nữa?" Lý Nguyệt nói, lừa là do chính nàng dập tắt, nàng rất khẳng định về vấn đề này.

"Được rồi, kỳ thật ta muốn đi đại tiện!" Diệp Lãng thuận miệng nói.

"..." Mặt Lý Nguyệt lập tức đỏ lên.

"Hừ, cái này cũng nói ra được, ta đi trước đây!" Lý Nguyệt đỏ mặt đi về phía trước, không quay đầu lại nhìn Diệp Lãng nữa.

Diệp Lãng cũng lập tức đi vào rừng cây gần đó, tựa hồ thật sự phải đi "làm đại sự".

Nếu Lý Nguyệt đi theo thì sẽ phát hiện kỳ thật hắn cũng không phải đi làm cái chuyện này, hắn chỉ đưa một thiếu nữ nổi canh thịt sói mà thôi.

"Tiều Ngũ, tiểu Ngũ, ra ăn canh!" Khi Diệp Lãng đi vào rủng cây liền gọi Lãnh Huyết Ngũ ra.

"Đi tìm chết đi, ngươi muốn làm gì thì làm đu!" Lãnh Huyết Ngũ phẫn nộ đáp lại, rất rõ ràng nàng cho rằng Diệp Lãng muốn đi đại tiện mà giờ lại gọi nàng ăn canh.

"Làm cái gì? Ta chỉ muốn cho ngươi ăn canh thôi, còn nóng, ta lừa nàng đi rồi, sẽ không bị phát hiện."

"Lừa nàng? Ngươi thật sự vì đưa canh cho ta sao?" Lãnh Huyết Ngũ ngơ ngác hỏi.

"Ừ, ta biết ngươi có thực vật, bất quá mấy thứ nóng hối ngon hơn một chút, mau ra đây ăn đi." Diệp Lãng gật gật đầu, mà sau khi hắn nói xong Lãnh Huyết Ngũ đã bước ra từ trong bóng tối, xuất hiện trước mặt hắn.

Lãnh Huyết Ngũ cũng không nói gì, trực tiếp cầm lấy canh trong tay Diệp Lãng uống.

"Thế nào, kém hơn của ngươi một chút, bất quá không sao cả, bây giờ còn không thể để ngươi xuất hiện được, ngươi kiên nhẫn một chốc nhé. Diệp Lãng ngồi dưới đất cười nói.

"Canh này ngon lắm!" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói, bất quá trong lòng nàng lại thật ấm áp, nàng khống ngờ Diệp Lãng sẽ nhớ đến nàng, giữ lại một chén canh cho nàng.

Tuy rằng hương vị của nó không sánh bắng chính bản thân nàng động thủ nhưng cảm giác lại không giống, có gia vị rất đặc thù mang đến hương vị rất ngon, hương vị ấm áp của sự quan tâm

Tốt lắm, ta đi đây, chờ đến tối nàng ngủ thì chúng ta lại ra ăn khuya." Diệp Lãng thấy Lãnh Huyết Ngũ ăn xong rồi liền đứng lên rời đi, hắn phải đuổi theo Lý Nguyệt, mà bây giờ Lý Nguyệt còn chưa rời khỏi phạm vi khống chế của bọn hắn.

"Tiểu đầu đất." Lãnh Huyết Ngũ nhẹ nhàng gọi một tiếng, ngữ khí không còn là băng lãnh nữa mà lẫn vào một chút ôn nhu, sau đó nàng liền biến mất trong bóng tối.

"Lý Nguyệt tiểu tư, ta đến đây." Diệp Lãng đuổi theo Lý Nguyệt nói.

"Rửa tay chưa đấy?" Lý Nguyệt thuận miệng hỏi một câu.

"Rùa cái gì?" Diệp Lãng ngần ngơ, nhất thời không kịp phản ứng.

"Đừng nói ngay cả tay ngươi cũng chưa rửa nhé!" Mặt Lý Nguyệt trở nên có điểm âm trầm

"À, ngươi đang nói cái kia à, tất nhiên rửa rồi, ngươi cho rằng ta ở bần như ngươi à?" Diệp Lãng mới nhớ đến cái cớ của mình.

"Hừ!" Lý Nguyệt hừ một tiếng không nói gì nữa, tuy không thấy Diệp Lãng rửa tay nhưng căn cứ tình huống làm thịt con Đại Hôi Lang của Diệp Lãng, biết Diệp Lãng coi như là một người sạch sẽ, cũng không lôi thôi bấn thỉu gì.

Cứ như vậy Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt vẫn đi tới, càng ngày xâm nhập càng sâu, mà lúc sau con mồi xuất hiện cũng tương đối nhiều, Lý Nguyệt cũng có thể bày ra một chút tài bắn cung của mình.

Mà sau lần giết sói đấy, Diệp Lãng vốn cũng không giết qua con mồi nào, hắn lười động thủ, dù sao có Lý Nguyệt, nàng chỉ cần hai ba cái liền thu phục, cũng không đến phiên hắn.

Sau một ngày, tiểu tố Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt này đã tích lũy được năm mươi điểm, tuy không nhiều lắm nhưng cũng không ít, mà tích phân mỗi một ngày sẽ có người làm thống kê, sẽ liệt ra một cái bàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio