Mà khi Lý Nguyệt xuất kiếm, người nọ cũng rất nhanh làm ra phản ứng, dùng võ khí chặn một kiếm của Lý Nguyệt, cũng không bị bức lui ra ngoài, tựa hồ cũng là một cao thủ không kém.
Lúc ấy Lý Nguyệt cũng có chút giật mình, tuy nàng chưa dùng hết toàn lực nhưng có thể dễ dàng chống đỡ như vậy cũng không phải đơn giản, lúc đó nàng còn giật mình không ngờ Diệp Lãng có thực lực như vậy nữa.
Lấy biểu hiện bên ngoài của Diệp Lãng, thoạt nhìn giống như không có bao nhiêu thực lực, là cái loại người thật dễ dàng bị đánh bại vậy.
Mà chuyện càng làm Lý Nguyệt giật mình hơn còn ở phía sau, khi người nọ ngăn trở nàng xong, lập tức lấy một túi bột phấn ra quăng về phía nàng, lập tức bột phấn tràn ngập cả lều trại
Bột phấn bất thình lình xuất hiện làm Lý Nguyệt nhất thời không kịp phản ứng, hút một hơi không khí có mang theo bột phấn, mà khi nàng ngừng thở thì đã chậm.
Rất nhanh Lý Nguyệt hiểu được bột phấn này là cái gì rồi bởi lúc đấy nàng đã bắt đầu cảm thấy toàn thân mệt mỏi, loại cảm giác này làm người ta không thể xuất lực được.
"Để tiện! Không ngờ ngươi lại là người như vậy?" Lý Nguyệt cắn răng nói.
"Ha ha, ta vốn là người như vậy mà, chẳng lẽ Lý Nguyệt tiểu thư ngươi không biết sao?" Người nọ cười ha hả nói.
Sau khi người ấy phát ra âm thanh, sắc mặt Lý Nguyệt hơi biến đối, nàng đã biết người trước mặt không phải Diệp Lãng, mà thanh âm này nàng cũng nhớ rõ, là một người theo đuối bị mình cự tuyệt.
"Hóa ra là ngươi!"
"Không phải ta thì là ai, ngươi nghĩ là tên Hồ tộc ngu ngốc kia sao? Hiện tại hắn còn cách chỗ này rất xa, thật đúng là ngu ngốc, cơ hội tốt như vậy cũng không biết tận dụng, còn chạy xa như vậy! Bất quá như vậy cũng tốt, khỏe cho ta, đỡ đi nhiều phiền toái..." Người kia cười nói.
"Lý Hiền Đức, nói thế nào đi nữa ngươi cũng là Kiếm Thánh chỉ từ, ngươi đám làm ra chuyện như vậy chẳng lẽ không sợ làm ô uế thanh danh phụ thân ngươi sao?" Lý Nguyệt tức giận trợn trừng mắt.
Lý Hiền Đức, không ngờ là Lý Hiền Đức, là đứa con Kiếm Thánh có đệ đệ bị Diệp Lãng sứ lý, giờ cũng là đứa con duy nhất của Kiếm Thánh.
Dĩ vãng Lý Hiền Đức đều là một bộ quang minh chính đại, không ngờ lại là mặt hàng như vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
"Làm ô uế cái rắm, chính hắn cũng có không ít nữ nhân!" Lý Hiền Đức có điểm khinh thường, "Ngươi yên tâm, ta sẽ phụ trách với ngươi! về sau ngươi sẽ là nữ nhân của ta..."
"Cút, cho dù ta chết cũng sẽ không để ngươi chiếm tiện nghi!" Lý Nguyệt lãnh đạm nói.
"Chá? Ta sẽ không để ngươi chết, ngay cả khí lực tự từ cũng không có, vừa rồi là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, ngay cả gân cốt của ngươi cũng sẽ mềm nhũn nữa là." Lý Hiền Đức âm hiểm cười nói.
"..." Lý Nguyệt nhíu mày, bây giờ nàng đã cảm nhận được mình ngay cả cầm kiếm cũng không nổi, dược hiệu đã bắt đầu từ từ phát tác.
Nếu nói Lý Nguyệt không có vương bài cuối cùng thì nhất định lúc này nàng sẽ tự sát, tuy nàng không phải cái loại nữ tử trinh liệt này nhưng nàng cũng sẽ không cho phép thân thể trong sạch của mình bị người khác làm bấn.
Tất nhiên vương bài này cũng không phải Diệp Lãng, tuy Diệp Lãng cũng là một hy vọng nhưng không thể xem như vương bài!
Vương bài của nàng chính là Thiên Cơ Giáp trong thân thể nàng!
"Có phải ngươi cảm thấy mình còn Thiên Cơ Giáp không?" Lý Hiền Đức đắc ý cười nói, mà từ biểu tình này của hắn thì hẳn là hắn đã biết vương bài của nàng, còn có biện pháp đối phó nữa.
"Ngươi!" Tuy rằng Lý Nguyệt không phải thông minh tuyệt đỉnh nhưng vẫn có thể nhìn ra được ý tứ của Lý Hiền Đức.
"Vô đụng thôi, Thiên Cơ Giáp là luyện kim trang bị, nếu không có ma pháp nguyên tố thì nó sẽ không có tác dụng gì cả! ở bên ngoài người của ta đã khởi động một cái cấm ma trận nho nhò, ngươi cứ an tâm làm nữ nhân của ta a!" Lý Hiền Đức cười dâm đãng nói, cũng bước đến gần Lý Nguyệt.
Vì ngày hôm nay, Lý Hiền Đức chuẩn bị rất đầy đủ, chẳng những an bài truy tung còn chuẩn bị Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, lại chuẩn bị thêm cấm ma trận, dù sao hết thảy những gì hắn nghĩ được cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Hiện tại Lý Nguyệt thật giống như thịt bỏ trên dao thớt, tùy ý hắn xâm lược!
"Ngươi dám làm như vậy, Lý gia sẽ không bỏ qua ngươi!" Hiện tại Lý Nguyệt chỉ có thể nâng Lý gia qua cảnh cáo, mà trong ánh mắt của nàng đã xuất hiện một tia tuyệt vọng.
Lúc này vị trị của Diệp Lãng trong lòng nàng tựa hồ đã trở nên lớn hơn vì lúc này Diệp Lãng đã là hy vọng lỏn nhất của nàng!
Mà nếu Lý Nguyệt biết Diệp Lãng căn bản không để điều này trong lòng thì nhất định nàng sẽ bị tươi sống tức chết!
"Lý gia thì sao, cha ta là đế quốc Đệ Nhất Kiếm Thánh, ở trước mặt thực lực thì cái gọi là gia tộc của các ngươi có đáng cái rắm gì! Trong Lý gia các ngươi có thể lấy ra ai chống lại phụ thân ta sao?" Lý Hiền Đức rất là kiêu ngạo nói.
Lý Nguyệt trầm mặc, quả thật như vậy, thế lực gia tộc rất quan trọng nhưng ở thế giới này, quan trọng nhất vẫn là thực lực, nếu một người có thể đạt đến Kiếm Thánh thì cho dù hắn là người thường, những gia tộc này cũng phải nhường hắn ba phần.
Dùng nói gia tộc, ngay cả đế quốc cũng vậy!
Nếu chuyện này lấy ra bàn bạc thì nhất định đế quốc sẽ không duy trì Lý gia, đồng thời cũng không duy trì Kiếm Thành, lúc đấy hai bên chỉ có thể tự giải quyết.
"Ha ha, nếu không vậy đi, ta cưới ngươi, sau đấy Lý gia các ngươi còn có đế quốc Đệ Nhất Kiếm Thánh bao, như vậy là kết quả tốt nhất rồi!" Lý Hiền Đức cười to nói, cũng đi về phía Lý Nguyệt.
"Cầm thú, tên cầm thú nhà ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lý Nguyệt giãy dụa lui về sau, mà lúc này nàng không khỏi hận Diệp Lãng sao lâu như vậy vẫn chưa qua.
Bất quá ngầm lại cũng là, nếu Diệp Lãng đến thì kết quả sẽ ra sao? Hắn có thể chế phục được Lý Hiền Đức sao?
Theo nàng biết, Lý Hiền Đức là một Địa Cấp cao thủ, cho dù chính nàng cũng chưa chắc có thể đánh thắng được, Kiếm Thánh chỉ tù cũng không phải bài trí cũng có điểm thực lực.
Hơn nữa ở bên ngoài cũng có không ít người, hắn có thể cứu mình sao?
Nghĩ như vậy Lý Nguyệt bắt đầu có điểm tuyệt vọng, nàng đã có điểm hối hận sao lại đại ý như vậy, thật không ngờ có người sẽ động thủ với mình, hơn nữa còn chuẩn bị nhiều thứ như vậy.
Lý Nguyệt thử điều ra Thiên Cơ Giáp nhưng vẫn vô ích!
Nhìn Lý Hiền Đức đi từng bước đến gần mình, khuôn mặt đáng giận kia phát ra từng trận cười dâm đãng đáng ghê tởm, nàng đã có giác ngộ sẽ chết, bất quá trước khi chết nàng nhất định sẽ làm cho Lý Hiền Đức chết, dùng tất cả biện pháp có thể.
Vào giờ khắc này, nàng trở nên bình tĩnh dị thường, lạnh lùng nhìn Lý Hiền Đức.
Khi Lý Hiền Đức nhìn thấy ánh mắt này của Lý Nguyệt, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một loại sợ hãi, bất quá hiện tại hắn đã coi nhẹ cảm giác này, ngược lại chỉ kích thích thú tính trong hắn.
"Rống!"
Lý Hiền Đức vồ lại, bắt đầu xé rách y phục trên người Lý Nguyệt...
Chẳng lẽ thật sự bị hắn làm bần sao?
Trong lòng Lý Nguyệt rất phẫn hận, vào giờ khắc này, nàng nghĩ đến vô luận bất cứ ai tới cửu mình thì mình cũng sẽ dùng cả đời báo đáp, tất nhiên cả đời này cũng không phải lấy thân báo đáp, chỉ là báo ân thôi!