Rất nhanh sau đó, chấn động về trí nhớ của Thập Tam tiểu công tử đã từ từ biến mất. Dù sao, trí nhớ một người mạnh yếu ra sao cũng không thể bù lại khuyết điểm của hắn được.
Lúc này là một sự kiện khác.
Lúc này, Thập Tam tiểu công tử đang đứng trong thời kì lựa chọn trọng đại của hắn, đó là sau này hắn phát triển như thế nào, đi làm một chức nghiệp trên danh nghĩa nào. Học giả, quan văn hay là mấy cái chức nghiệp vớ vẩn khác...
Về phần vì sao là chức nghiệp trên danh nghĩa? Điều này cũng rất đơn giản, tất cả mọi người không ai sẽ cho rằng Thập Tam tiểu công tử sẽ đảm nhiệm một cái chức nghiệp, cũng sẽ không cho rằng hắn sẽ đi thực sự đi làm cái nghề đấy. Chẳng qua bọn họ cần một cái trên danh nghĩa, nói đơn giản một chút là nghe nó xuôi tai hơn thôi, nói đơn giản hơn nữa là vấn đề mặt mũi...
Đương nhiên, việc lựa chọn này là phụ mẫu hắn quyết, mà vấn đề này cũng làm cho vợ chồng Diệp Thành Thiên đau đầu, bọn họ không biết nên xử lý việc này ra sao mới tốt nữa.
Lấy trí nhớ của Thập Tam tiểu công tử mà nói, cho hắn đi làm một học giả với số lượng tri thức phong phú cũng không phải là việc gì khó, tuy rằng hắn không nhất định có thể nói cho người khác biết hắn có tri thức gì...
Bất quá đối với vợ chồng Diệp Thành Thiên mà nói, họ cũng không cần hắn đi nói cho người khác biết cái gì, cho nên bọn họ liền mời tới một cái đại học giả nổi danh đến dạy Thập Tam tiểu công tử.
Nhưng lại có chuyện kỳ quái xảy ra, đại học giả kia chỉ dạy một thời gian ngắn sau, lập tức đệ đơn từ chức, bảo bọn họ đi thỉnh người khác giỏi hơn, lý do là năng lực của mình dạy Thập Tam tiểu công tử không được.
Lúc mới bắt đầu, hai vợ chồng còn tưởng rằng Thập Tam tiểu công tử ngu dốt, là gỗ mục không thể điêu, đại học giả kia cũng không thể dạy được nên bọn họ cũng chỉ có thể thỉnh một người khác, lúc này cũng đồng dạng là một học giả rất có danh tiếng.
Lần này thì nhanh hơn, không đến ba ngày, học giả kia liền đưa ra yêu cầu tương tự, mong Diệp gia thỉnh người khác cao minh hơn.
Liên tục vài vị, không một ai có thể kiên trì được, hơn nữa thời gian càng ngày càng ngắn, kẻ cuối cùng chỉ có thể kiên trì nửa ngày, sau đó mang theo vẻ mặt sợ hãi, tựa hồ sắp hỏng mất, nói với hai vợ chồng một câu:
"Quý công tử là kỳ tài ngút trời, ta dạy hắn không được, thế giới này chỉ sợ có thần mới dạy nổi."
Tình huống này làm cho vợ chồng Diệp Thành Thiên nhìn thấy chỗ không bình thường. Cho dù ngu ngốc đến mức nào đi nữa, mấy học giả này trước khi đến cũng biết trước tình huống rồi, nhất định sẽ có đối sách tương ứng, không đến mức chỉ mới nửa ngày đã bó tay.
Hơn nữa, dựa theo tình huống bình thường, mời học giả đến càng ngày càng tài giỏi, đáng lẽ ra thời gian kiên trì phải càng nhiều mới đúng, vì sao lại tương phản, càng ngày càng ngắn đây?
Vì thế, mang theo sự mê hoặc này, vợ chồng Diệp Thành Thiên phải đi "dụ khị" hỏi Thập Tam tiểu công tử, muốn biết giữa hắn và mấy học giả kia phát sinh chuyện gì mà làm cho mấy học giả này có biểu hiện kỳ quái như vậy.
Không hỏi không biết, vừa hỏi liền sợ vỡ mật, sau khi vợ chồng Diệp Thành Thiên có được đáp án, liền lập tức xóa ngay ý tưởng mời học giả, tương tự, cũng không có yêu cầu Thập Tam tiểu công tử trở thành một học giả trên danh nghĩa nữa.
...
"Thập Tam thiếu gia, hôm nay chúng ta nói một chút về khởi nguyên của đại lục. Trước thời thần lịch, lúc đó trên mặt đất vốn không có sinh linh nào, thần đã buông xuống thế giới này, cho đại địa sinh mệnh, cũng sáng tạo nhân tộc chúng ta, Tinh Linh, Ải Nhân, Thú Nhân vân vân, là những sinh mệnh có trí tuệ cao."
"Mà trong nhiều chủng tộc, nhân tộc chúng ta là gần với thần nhất, bởi thần căn cứ nguyên hình của hắn mà sáng tạo nhân tộc chúng ta, cho nên trong tất cả các chủng tộc, chúng ta là chủng tộc có trí tuệ nhất..."
Khi học giả kiêu ngạo nói hết ưu việt của chủng tộc mình, lúc đó Thập Tam tiểu công tử ở một bên ngẩn người một hồi, sau đó nói ra một ngôn luận.
"Nhân loại cũng không phải thần sáng tạo, đó chỉ là thần thoại, nhân loại là từ loài vượn tiến hóa, đây là thuyết tiến hóa nói."
Thuyết tiến hoá là cái gì, học giả đã không muốn biết, hắn đang khiếp sợ ngôn luận của Thập Tam tiểu công tử, đó là một loại nghi ngờ với thần linh, cái này không ổn, vì vậy hắn lập tức bắt đầu sửa lại.
Nhưng khi hắn định sửa lại, muốn nói không thể nghi ngờ thần linh, Thập Tam tiểu công tử lại đưa ra một vấn đề, vì sao không thể nghi ngờ, các ngươi nhìn thấy thần sao? Các ngươi xác định thần thực sự tồn tại sao?
Điều này làm cho học giả lập tức thu dọn đồ đạc chạy lấy người, hắn sợ cứ như vậy sẽ làm mình cũng rớt vào trong đấy.
Vài học giả sau đó cũng gặp được tình huống tương tự, như là Thập Tam tiểu công tử nói đại địa này không phải bằng phẳng, mà là một viên cầu, nhưng viên cầu này quá lớn nên không có cảm giác mà thôi.
Còn có, hắn nói thái dương là một hỏa cầu thật lớn, được gọi là hằng tinh, mà chúng ta đang quay quanh thái dương chứ không phải thái dương quay quanh chúng ta.
Rất nhiều rất nhiều, mấy điều này đối với thế giới này mà nói, hoàn toàn phủ định thần linh tồn tại, nếu như bị giáo hội biết, nhất định sẽ lập tức khởi binh vấn tội, cho dù là lời một đứa con nít cũng thế.
Cho nên, sau khi biết loại tình huống này, mấy học giả lập tức thoát thân rời đi, bọn họ cũng không muốn rước họa vào thân.
Mà vợ chồng Diệp Thành Thiên sau khi biết những điều này cũng biến sắc, nhất trí quyết định không mời học giả lại đây nữa, nếu Thập Tam tiểu công tử nói thêm vài lý luận kinh người nữa thì làm sao giờ...
Nhưng mà bọn họ thấy rất quái dị - "Thành Thiên, ngươi đoán hắn từ đâu nghe được mấy thứ lung tung này, từ nhỏ đến lớn hắn cũng chưa ra khỏi cửa một bước nha?" Long An Kỳ thực khó hiểu, đứa nhỏ của mình vì một số thứ "đặc thù" nên từ nhỏ đến giờ chưa ra khỏi Diệp Trạch một bước, căn bản không thể tiếp xúc đến mấy thứ này.
"Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, ngoài chúng ta ra cũng chỉ có vài nha hoàn chiếu cố hắn, còn có..." Diệp Thành Thiên cũng thực khó hiểu, nhưng hắn vừa nói tới đây liền nghĩ đến một cái khả năng.
"Diệp Lam Vũ! !"
"Chi đó?" Tiểu Lam Vũ rất nghi hoặc nhìn phụ mẫu mình, nàng phát hiện phụ mẫu mình hình như có chút bực mình, vì thế đứng ngây ra nghĩ xem hôm nay mình đã làm sai cái gì. Đọc Truyện Online Tại
"Tiểu gây sự nhà ngươi, bình thường nghịch ngợm thì thôi, sao lại nói với đệ đệ ngươi mấy thứ lung tung kia, ngươi biết rõ hắn không thể phân biệt thiệt giả, ngươi nói gì hắn tin vậy mà."
"Cái gì?" Tiểu Lam Vũ không rõ, mà cái làm nàng không rõ chính là, rốt cuộc các ngươi đang nói về cái gì?
Thực hiển nhiên, nàng lừa gạt đệ đệ của mình không chỉ một lần.
Bất quá, sau khi nàng biết rõ mọi chuyện sau, nàng thực khẳng định nói một câu --
"Lão ba, lão mẹ, lần này thật sự không phải con mà! !"
Vì đợt phong ba này, làm cho vợ chồng Diệp Thành Thiên tạm thời buông tha cho kế hoạch hướng Thập Tam hắn thành học giả, sau này cũng để Thập Tam tiểu công tử tự mình đọc sách, miễn cho lại xuất hiện dư luận kinh người gì đó.
Vì thế, bọn họ còn góp nhặt không ít bộ sách, đủ loại, đương nhiên trong đó không có mấy bộ "phản động ngôn luận" nha...
Nếu học giả không được, vậy thử cái khác, hay là cho hắn đi thử làm một cái lĩnh chủ, đó cũng là việc sớm hay muộn hắn phải làm, tuy rằng đến lúc đó chưa chắc là đích thân hắn làm, Diệp gia sẽ có người hỗ trợ...