Lúc này Diệp Lãng lên tiếng, hắn rất bình tĩnh thuận miệng nói: "Không giống bằng hữu bình thường thì còn cần nói rõ ra sao? Dù sao quan hệ của ta và Lý Nguyệt mạnh hơn các ngươi là được."
"..." Đáp án này phòng chừng rất ít người nghĩ ra, hơn nữa cho dù nghĩ ra cũng sẽ không nói ra, căn bản đây là xích lỏa khoe và đả kích.
Khoe quan hệ giữa mình và Lý Nguyệt, sau đó đả kích những người theo đuổi Lý Nguyệt ở đây.
"Ngươi..." Khi có người cảm thấy khó chịu, chuẩn bị nói ra lời mắng chửi thì Lý Nguyệt lên tiếng.
"Ừ, hắn nói đúng." Lý Nguyệt gật gật đầu, thừa nhận cách nói của Diệp Lãng, cũng gián tiếp giúp hắn đả kích những người kia, đồng thời cũng tăng thể diện cho Diệp Lãng.
N ít
Mọi người lại trầm mặc, có thể vì bọn họ đều phải tiêu hóa một chút về thái độ của Lý Nguyệt, bọn họ phát hiện nàng có ý che chở Diệp Lãng, mặc dù lời Diệp Lãng nói có điểm đắc tội người khác nhưng nàng vẫn che chở.
Tuy rằng vẻn vẹn chỉ là chuyện nhỏ, không thể nói lên điều gì nhưng ít ra cũng có thể nói lên quả thật bọn họ không phải bình hữu bình thường.
Điểm này làm người ta rất ghen ghét.
"Hừ, tiểu bạch kiểm thì có tư cách gì ở bên cạnh Lý Nguyệt tiểu thư." Một người hừ lạnh
"Một cái tiểu bạch kiểm Hồ tộc thì sao có thể sánh đôi cùng Lý Nguyệt tiểu thư của chúng ta, đúng là không biết ngượng mà."
"..."
Lập tức một ít người theo đuổi Lý Nguyệt bắt đầu oanh tạc Diệp Lãng, làm hắn sửng sốt một hối.
"Mặt của ta rất trắng à?" Diệp Lãng ngơ ngác nhìn những người đó, sau đó hỏi một câu làm người ta ngần ra.
"Đần độn , tiểu bạch kiểm không phải nói mặt ngươi trắng mà nói ngươi là... Nên giải thích sao nhỉ, tức là mắng ngươi dựa vào khuôn mặt đi lấy lòng nữ nhản, dựa vào nữ nhân..." Lãnh Huyết Ngũ lập tức nói.
"À, hóa ra bọn họ nói tiểu bạch kiểm là vậy, ta còn tưởng rằng ta hóa trang không tốt." Đương nhiên Diệp Lãng biết nghĩa của từ tiểu bạch kiểm, có điều hắn nhất thời không nghĩ đến mà thôi.
"Ừ, ngươi đúng là một cái tiểu bạch kiểm!" Những người đó nghe thấy Diệp Lãng nói như vậy cũng tiếp tục gắng làm thấp hắn.
Lúc này Lý Nguyệt muốn tranh cãi giúp Diệp Lãng, nàng biết Diệp Lãng không phải loại người như vậy, nếu là vậy thì nàng cũng sẽ không thân cận với hắn như thế.
"Đúng vậy, ta là tiểu bạch kiểm, chỉ cần Lý Nguyệt thích là được, các ngươi đang ghen tị? Có phải hâm mộ ta không? Có phải hận ta không?" Diệp Lãng thực không biết xấu hổ nói, bất quá lời của hắn cũng làm người ta kích thích đến chết.
Nhất thời đám người lại im lặng.
"..." Hiện tại Lý Nguyệt rất muốn cười, nàng cảm thấy Diệp Lãng đang cố ý chọc giận những người này, bất quá trong trường hợp như vậy thì nàng vẫn cần bảo trì một ít khí chất, không thể cười ra, nếu không sẽ làm người ta cảm thấy nàng rất không có giáo dưỡng.
Kỳ thật nàng nghĩ nhầm rồi, không phải Diệp Lãng cố ý chọc giận mà quả thực hắn cảm thấy chuyện này hẳn là như vậy.
Nếu Lý Nguyệt biết thân phận Diệp Lãng thì nàng cũng không hoài nghi gì cả, biết Diệp Lãng khống phải cố ý giả vờ mà thật sự hắn là một kẻ mơ hồ.
"Ngươi.." Lúc này đám người theo đuổi Lý Nguyệt bị tức đến không nói nên lời, ở trong tình cảnh này thì việc muốn động thủ trên cơ bản không thế, cần dùng biện pháp khác.
Có người cũng rất thông minh, bọn họ đi tìm thân nhân Lý Nguyệt để đối phó Diệp Lãng, như vậy sẽ tốt hơn so với việc bọn họ tự ra mặt nhiều.
"Lý huynh, ngươi không thấy tiểu bạch kiểm bên cạnh muội muội ngươi rất kém cỏi sao, hắn không xứng với muội muội ngươi!" Một người đến bên cạnh Lý Ngạn, hắn đang đàm luận rất nóng nháo cùng đám tiểu thư quý tộc.
"Mặc kệ hắn xứng hay không, chỉ cần muội muội của ta thích là được, ít ra cũng tốt hơn là không ra ngoài được." Lý Ngạn không sao cả nói, đáp án này làm cho người bên cạnh có điểm sững sờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Kỳ thật bọn họ không biết, Lý gia đã bắt đầu lo lắng việc chung thân đại sự của Lý Nguyệt, Lý Nguyệt bộ dạng không thèm, để ý kia thì có khi phải đứng cả đời tại Lý gia chứ không "ra" được.
Vô luận vì hạnh phúc của muội muội hay vì quyền thừa kế của mình thì Lý Ngạn đều muốn đầy Lý Nguyệt ra ngoài, vô luận là ai cũng được, chỉ cần được Lý Nguyệt coi trọng thì không có vấn đề gì cả.
Nếu Lý Nguyệt vẫn ở trong nhà thì nàng rất có thể được đến quyền thừa kế Lý gia, điều này cũng không phải điều Lý Ngạn muốn, mà có lẽ cũng là nguyên nhân lớn nhất làm hắn phản ứng như thế.
"Nhưng nếu Lý Nguyệt tiểu thư chọn sai người thì không phải khổ cả đời sao." Người bên cạnh nói.
"ít ra cũng tốt hơn là không ra ngoài được, còn không phải vì đám người các ngươi sao, nhiều người như vậy mà theo đuối muội muội của ta lại không ai thành công, hiện tại rốt cục cũng có một, ta cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ tán... tán... thành tiểu tử kia..." Câu tán thành của Lý Ngạn vẫn chưa nói xong, đơn giản là lúc ấy hắn nhìn về phía Diệp Lãng.
Tuy rằng mục đích của hắn có điểm bất lương nhưng ít nhiều cũng phải quan tâm muội phu tương lai của mình một chút, muội muội của mình sẽ gả cho một hạng người gì.
Mà khi hắn thấy Diệp Lãng, hai mắt hắn bắt đầu sáng lên, đó là ánh sáng của... cừu hận!
Tốt!
Vào lúc này, tuy không rõ vì sao Lý Ngạn lại có phản ứng như vậy, vì sao trong mắt lại lộ ra cừu hận nhưng tất cả đều không quan trọng, người tới chỉ biết nhất định Lý Ngạn sẽ hoàn thành chuyện mình suy nghĩ trong lòng.
Lấy biểu hiện của Lý Ngạn thì nhất định nhận thức tiểu bạch kiểm kia, hơn nữa còn có một ít cừu hận.
Mà cũng đúng như hắn đoán, Lý Ngạn lập tức buông ra hết thảy, vọt tới, mang theo mãnh liệt tức giận, trực tiếp vọt đến trước mặt Diệp Lãng.
"Dựa vào, hóa ra là vương bát đản nhà ngươi, không ngờ còn dám đến Lý gia chúng ta, còn muốn muội muội của ta nữa..."
Đột nhiên Lý Ngạn sát ra làm cho tất cả mọi người chú ý về phía Diệp Lãng, vốn vẻn vẹn chỉ là chuyện của Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt, còn không dù để mọi người chú ý, nói đến cùng cũng chỉ là chuyện giữa tiểu bổi mà thôi.
Tình huống lúc này đã khác, vừa rồi Lý Ngạn gầm lên giận dữ, rõ ràng có chuyện xưa, có chuyện không tốt cùng thiểu niên Hồ tộc này, ít nhất là Lý Ngạn có ấn tượng như vậy.
"Ngươi là?" Diệp Lãng nhìn Lý Ngạn, có điểm nghi hoặc, trong nhất thời không thể nhớ ra Lý Ngạn trước mặt này là ai.
Chuyện xảy ra ở Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu đã xảy ra hơn hai mươi ngày, Diệp Lãng cũng đã sớm loại nó ra khỏi bộ nhớ.
"Ngươi cứ giả vờ đi, giả vờ không biết ta đi, nếu vậy là ngươi có thể phủ nhận chuyện ngươi làm rồi đấy!" Lý Ngạn nhìn chắm chắm Diệp Lãng, hai mắt vẫn bốc lên lừa hận, mà hắn cho rằng Diệp Lãng đang giả vờ không biết mình.
Tình huống hiện tại thì Diệp Lãng giả vờ không biết Lý Ngạn là tốt nhất bởi hắn xuất hiện tại Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu cùng Lý Ngạn, mặc kệ hắn ở đấy làm gì đều sẽ ảnh hưởng đến thái độ của Lý Nguyệt với hắn.