"Ta cũng không muốn đến, bất quá cũng không có cách nào, Hoàng Thượng nàng bắt ta phải qua thôi." Diệp Lãng nhìn đám thanh niên đang căm tức kia, mặt vô biểu tình nói.
"Hoàng Thượng? Hừ, ngươi cứ xuy ngưu đi, một cái tiểu bạch kiểm như ngươi chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng phải nuôi ngươi sao?" Những người đó rất là khinh thường nói, ở trong mắt bọn họ, Diệp Lãng chính là một tiểu bạch kiểm yếu đuối.
"Lại nói tiếp, ta cũng hoài nghi, cảm thấy thật sự nàng muốn nuôi ta cả đời." Diệp Lãng có điểm nghiêm túc nói, mà "nuôi" trong lời hắn kỳ thật không đồng nghĩa với người khác.
Diệp Lãng cảm thấy Triệu Nhã Nhu muốn giam lỏng mình, như vậy cũng chẳng khác gì nuôi mình, chỉ là cách nói hơi khác nhau thôi.
"Thật đúng là một tiểu bạch kiểm không biết xấu hổ, ngươi nắm mơ à, Hoàng Thượng là ai, nếu nàng dể dàng bị tiểu bạch kiểm nhà ngươi lừa thì ta đã sớm đi rồi!" Có người rất là khinh thường nói.
"Ý ngươi là, ngươi cảm thấy quá khó để thu phục nàng nên ngươi mới lui để cầu tiến, theo đuổi Lý Nguyệt tiểu thư sao?" Một người lên tiếng nói.
Đừng nhìn bọn hắn cùng đến đây thảo phạt Diệp Lãng, bản thân bọn hắn vẫn là tình địch, chiến đấu giữa bọn họ sẽ không đình chỉ, hơn nữa ân oán trước kia cũng không ít nên khi có người có lỗ hổng, người khác sẽ lập tức đả kích.
"Không phải, ta chỉ ví dụ thôi, người ta yêu là Lý Nguyệt tiểu thự đời đời kiếp kiếp sẽ không thay đổi." Người trước khẩn trương nói.
"Nghe nói, trước kia ngươi theo đuổi Diệp Lam Vũ cũng nói như vậy, là trước kia ngươi nói láo hay bây giờ đang nói láo?" Lại có người nói. Nguồn:
Diệp Lam Vũ?! Mắt Diệp Lãng sáng ngời, nhìn về phía người trước, tựa hồ có điểm ấn tượng với hắn.
Mà người trước đã im lặng, dù hắn trả lời thế nào cũng không thích hợp, đều bị Lý Nguyệt khinh thường nên tốt nhất là lựa chọn trầm mặc.
Trải qua lần rẽ này, Diệp Lãng lại như biến thành người đứng xem, không có chuyện gì của hắn nữa nên hắn lại uống trà nói chuyện phiếm, với Lý Nguyệt.
Rất nhanh đám người đang thảo phạt người trước phát hiện nữ diễn viên của mình lại bị tiểu bạch kiêm kia lừa đi mất, mình làm những chuyện như thế này lại trở nên vô nghĩa.
Giải quyết tình địch kia làm gì, nguy hiểm lớn nhất vẫn còn đây, hơn nữa còn đang dần đầy bọn hắn vào "tử lộ".
"Tiểu bạch kiểm, cách xa Lý Nguyệt tiểu thư một chút!"
"Lý Nguyệt tiểu thự sao ngươi còn ngồi cùng một chỗ với tiểu bạch kiểm này, trước hắn làm như thế mà ngươi không cảm thấy gì sao?"
Lập tức đám người đó ồn ào như chợ, muốn nuốt hết cả Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt.
"Mời các ngươi..." Lý Nguyệt đứng lên, rất là bình thổn nói, sau đó rất nhanh hai mắt nàng lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Câm miệng!"
"A..."
Mọi người tựa hồ rất giật mình, giật mình với những lời của Lý Nguyệt, tựa hồ trước giờ nàng chưa từng lạnh như vậy!
"Đầu tiên ta muốn nói một chút, bộ dạng hắn rất được nhưng không phải tiểu bạch kiếm! Sau đấy, ta ở cùng một chỗ với ai là chuyện của ta, các ngươi không có tư cách quản! Cuối cùng, mời các ngươi cách xa chúng ta ra một chút, đừng gây trở ngại chúng ta!" Lý Nguyệt nhìn những người đó, lãnh đạm nói.
"Lý Nguyệt..."
"Ta không muốn nói đến lần thứ hai, các ngươi có hiểu không!" Lý Nguyệt lạnh lùng
nói.
"Hồ ly tiểu tử, ta muốn quyết đấu với ngươi, lấy danh nghĩa của Cao Lôi ta, không chết không thôi!" Một người vọt đến trước mặt Diệp Lãng, một kiểm chỉ hướng Diệp Lãng, kiếm chỉ cách hắn hơn mười cm.
Thanh kiếm hàn quang lóng lánh kia và gương mặt ngần ra của Diệp Lãng, trong một khắc kia tựa hồ đã biến thành tiêu điểm toàn trường, không chỉ người gần đó chú ý mà đã bắt đầu lan đến toàn yến hội.
"Người kia là ai?"
"Ngươi còn không biết à? Hắn chính là tiểu bạch kiểm bên cạnh Lý Nguyệt gần đây!"
"À, là hắn à, lại nói tiếp, hắn đúng là tuấn mỹ, rất có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm!"
Một ít quý tộc lắm chuyện bắt đầu đàm luận, mà những người này cũng chỉ nói, sẽ không đi ngăn cản gì cả, cho dù ở đây phát sinh đại chiến thì họ cũng sẽ "tám", sẽ mặc kệ.
"Cao hầu tước, hình như kia là lệnh công tử thì phải, ngươi mau bắt hắn thu hồi vũ khí đi." Lý Thiên Quân thấy rõ ràng lập tức nói với một trung niên quý tộc đối diện, người này đúng là phụ thân của tên đang chỉ kiếm vào Diệp Lãng!
Lý Thiên Quân còn có chút giao tình với Cao hầu tước này nên lập tức nhắc nhở.
Nếu đổi thành lúc sáng thì Lý Thiên Quân chỉ biết cổ vũ Cao hầu tước kia, để con hắn đuôi Diệp Lãng khỏi bên cạnh nữ nhi mình nhưng hiện tại thì không bởi hắn đã biết một việc.
"Không phải chỉ là một tiểu bạch kiểm nhất gan sợ phiền phức sao, ta biết hắn là công tử Fox gia tộc, bất quá Fox gia tộc cũng không thể làm cho ta cảm thấy sợ hãi, hắn muốn qua thì qua, ta sẽ ở đây chờ!" Cao hầu tước rất là khinh thường nói, hắn cảm thấy Diệp Lãng căn bản không đáng giá nhắc tới, cho dù Fox gia tộc đến đây thì hắn cũng khống sợ.
"Đừng, thiếu niên Hồ tộc này không phải đơn giản như các ngươi tưởng, ngươi nhanh gọi lệnh công tử về đi, nếu không liền chậm!" Lý Thiên Quân lại nhắc nhở, xem ra quan hệ hai người coi như không sai.
"Thật vậy sao?" Cao hầu tước nghi hoặc, do dự, mà vì một cái do dự của hắn mà sự tình trở nên không thể cứu vãng, mà sau này hắn vẫn rất hối hận vì sao lại do dự một chút, vì sao không ngăn cản ngay từ đầu đi.
"Cao..." Cao hầu tước chuẩn bị gọi con mình, nếu Lý Thiên Quân đã nói vậy thì nhất định có lý do của hắn, mình hẳn nên nghe một chút.
Lui một vạn bước mà nói, mình nghe lời Lý Thiên Quân thì chẳng khác nào đã cho hắn mặt mũi, coi như là một loại lấy lòng thì cớ sao không làm? Hơn nữa chỉ kiếm vào một người như thế cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Có điều hắn phát hiện khi hắn chuẩn bị kêu thì đã có người nhất chiêu chế phục Cao Lôi
Cũng không phải là nói khoa trương, quả thật là nhất chiêu chế phục, vẻn vẹn chỉ dùng nhất chiêu đã chế phục một Vũ Giả không tính kém như Cao Lôi rồi, từ đó có thể nhìn thấy người xuất chiêu mạnh mẽ cỡ nào.
Mà người có thân thủ như vậy cũng không nhiều, trong yến hội này cũng chỉ có mấy tay, bất quá đại bộ phận đều cố kỵ thân phận, sẽ không trực tiếp ra tay, duy độc chỉ có một người có thể ra tay không hề cố kỵ, người này cũng là người quen của Diệp Lãng - Thiết Tĩnh thị
Lại nói tiếp, trước khi Thiết Tĩnh thị vệ ra chiêu, Diệp Lãng đang làm một việc, hắn lấy ngón tay bắn kiếm của Cao Lôi, phát ra từng đợt âm thanh ong ong.
"Xin lỗi, có thể tránh thanh kiếm này ra không, đao kiếm không có mắt, rất nguy hiếm!" Lúc đấy Diệp Lãng cười nói một câu như vậy, làm cho tất cả mọi người ngây ra một chút, tựa hồ không ai nghĩ đến hắn lại trấn định đến vậy!