- Ha ha, đừng trách, ta không phải ý đó.
Lý Nguyệt hình như phát hiện ra điều gì, lập tức xin lỗi, chỉ là nàng làm như vậy chỉ càng khiến sự tình thêm rõ ràng.
-...
Hỗ Nữ không biết phải trả lời thế nào.
- Đi, đừng nói chuyện!
Đúng lúc này, Diệp Lãng có vẻ muốn giải vây cho Hổ Nữ, kéo tay Hổ Nữ đi vào bên trong.
Khoảnh khắc đó, Hổ Nữ phát hiện Diệp Lãng không ngốc như nàng tưởng, chỉ là, rất nhanh, nàng lập tức thay đổi suy nghĩ, giận dỗi mắng Diệp Lãng là đồ ngốc.
- Lý Nguyệt nàng xin lỗi cái gì, đâu phải nàng nói sai, Hổ Nữ lớn rồi, trước đấy nàng ấy chỉ đứng đến cằm ta, bây giờ đã ngang vai rồi, như vậy là cao lên hay thấp đi?
Diệp Lãng đột nhiên mơ hồ.
-...
Lý Nguyệt không biết nói gì
- Ngốc ngốc! Đương nhiên là cao lên rồi!
Hổ Nữ lập tức nói.
- Vậy tại sao bây giờ nàng chỉ đứng đến vai ta?
Diệp Lãng mặt đầy nghi hoặc, nhìn đôi má phúng phính của Hổ Nữ.
- Là bởi vì thiếu gia cũng cao lên, nhưng ta không lớn nhanh bằng thiếu gia, hừ, thiếu gia hư quá!
Hổ Nữ nhe cặp răng nanh dễ thương, tựa hồ như muốn cắn người, nhưng sao nàng nỡ cắn thiếu gia của nàng.
- Ừ nhỉ, thì ra là vậy! Ngươi lớn chậm hơn ta là điều đương nhiên, bởi vì thiếu gia ta muốn ngọc thụ lâm phong, cao lớn uy mãnh, ngươi nhỏ bé đáng yêu là được rồi.
Diệp Lãng gật đầu, nói rất tự nhiên. Truyện Sắc Hiệp -
- Ta không muốn, ta không muốn, ta không muốn nhỏ bé đáng yêu, ta vẫn muốn cao hơn nữa, ta là hổ tộc cơ mà!
Hổ Nữ lắc lắc đầu, nói những chuyện chẳng liên phù hợp vận mệnh của nàng.
- Nàng đã qua thời kì phát dục rồi, muốn cao hơn cũng khó.
Diệp lãng đả kích không hề khách khí.
-...
Hổ Nữ cúi đầu, không biết phản bác kiểu gì.
Lý Nguyệt nhìn thấy bộ dạng Hổ Nữ, vốn tưởng Hổ Nữ sẽ giận, chí ít sẽ giận Diệp Lãng một khoảng thời gian, nhưng nàng phát hiện mình đã nhầm, nàng biết Hổ Nữ không bao giờ giận Diệp Lãng, cùng lắm chỉ là tạm thời, chớp mắt là có thể quên ngay.
Không sai, chính là chơp mắt!
Sau một cái chớp mắt, Hổ Nữ và Diệp Lãng hai người đã lại bắt đầu nói chuyện, những chuyện xảy ra sau khi chia tay, đến, nói đến chuyện của Diệp Lãng, Hổ Nữ bao giờ cũng nghe rất chăm chú, vui cho Diệp Lãng, buồn cho Diệp Lãng, còn cả lo cho Diệp Lãng.
Hai người này, đúng là hình ảnh không rời trong truyền thuyết, quan hệ tốt đến nỗi, người khác vĩnh viễn không thể so sánh.
- Hổ Nữ, cái này là ta lấy được từ Hoàng cung, đẹp chứ!
Diệp Lãng kể xong chuyện, đột nhiên nghĩ ra cái gì, lấy ra một chiếc đèn lồng thập phần xinh đẹp.
Đèn lồng này không phải đèn lồng bình thường, mà là loại đèn lồng được làm từ vàng từ bạc, bên trên còn khảm rất nhiều bảo thạch, loại đèn lồng này vốn có vẻ rất xa hoa, nhưng kì lạ là, chiếc đèn lồng này không mang lại cảm giác đó.
Mặc dù dùng kim ngân châu bảo xa xỉ nhất chế thành, nhưng vẫn có mặt nghệ thuật, mang đến cho cái đẹp một tầng thứ mới, nói cách khác, kim ngân châu bảo xa xỉ đã được nghệ thuật thăng hoa!
- A! Đây không phải là Tinh quang đăng mà Hoàng thượng thích nhất sao, Diệp Lãng, nếu như Hoàng thượng biết ngươi cầm cái này đi, người nhất định sẽ hận chết ngươi!
Lý Nguyệt hét, theo những gì nàng nói, đây là thứ Triệu Nhã Nhu thích nhất.
Kì thực Lý Nguyệt không biết, Triệu Nhã Nhu sớm đã biết điều này, sao nàng lại không biết đồ là do Diệp Lãng lấy đi, trừ Diệp Lãng ra, còn ai dám lấy đồ của nàng.
Lúc biết Tinh mang đăng không còn, Triệu Nhã Nhu đã nghĩ ngay đến Diệp Lãng, cho nên chỉ biết nghiến răng kèn kẹt, muốn tóm ngay lấy Diệp Lãng đánh cho một trận, chỉ là Diệp Lãng không cho nàng cơ hội, nếu như để nàng bắt được, Diệp Lãng bây giờ đã không có mặt ở đây.
- Nàng ấy vốn đã hận chết ta, nên cũng chẳng việc gì!
Diệp Lãng nhín nhún vai, hoàn toàn không quan tâm.
-...
- Cái này tặng ta sao? Cảm ơn thiếu gia!
Hổ Nữ cũng chẳng buồn quan tâm đến những việc khác, nàng chỉ biết đây là thứ Diệp Lãng tặng nàng, chỉ cần biết điểm ấy là đủ.
- Ừm!
Diệp Lãng gật gật đầu,
- Ta vẫn còn một số thứ khác, đợi lát nữa đưa nàng cả thảy, tất cả đều là mua ở trên đường.
- Được!
Hổ Nữ gật gật đầu.
Đến lúc này, Lý Nguyệt càng thêm khẳng định, Hổ Nữ trong tim Diệp Lãng vô cùng quan trọng, nếu như đổi thành người khác, Diệp Lãng đến người còn quên, đừng nói mua quà.
Đương nhiên, nếu như suy nghĩ này của Lý Nguyệt bị Diệp Lãng nghe thấy, hắn nhất định sẽ phản đối, hắn sẽ nói: Không phải, ta vẫn sẽ nhớ tỷ, nhớ Tiểu Thất, nhớ bà béo..., còn, còn ai nữa nhỉ?
- Tiểu thư, thiếu gia!
Trong nhãn thần có chút kinh ngạc của Lý Nguyệt, Diệp Lãng và Hổ Nữ đi vào bộ lạc Hổ tộc, cả quãng đường người của Hổ tộc Ly tộc nhìn thấy họ đều chào Diệp Lãng Lý Nguyệt là thiếu gia tiểu thư.
Hổ Nữ thì Lý Nguyệt hiểu, lúc đến đây, Diệp Lãng đã nói với nàng Hổ Nữ là con gái thủ lĩnh bộ lạc Hổ tộc, cho nên, mọi người gọi nàng tiểu thư là rất bình thường.
Chỉ có điều, Diệp Lãng được gọi thiếu gia là có ý gì?
Không lẽ hắn ở đây cũng có địa vị? Điều này hình như có vẻ khó tin, thú nhân rất ít thừa nhận nhân tộc, nhất là còn gọi thiếu gia, đối với họ mà nói đó tựa hồ là một sự sỉ nhục.
Nhiều lúc, thú nhân gọi nhân tộc thiếu gia gì đó, đều là bởi vì họ bị nhân tộc bắt làm nô lệ.
Lý Nguyệt không biết, ở đây, mọi người gọi Diệp Lãng là thiếu gia, kì thực chỉ là một cách xưng hô, không thể hiện điều gì, chỉ là bởi vì bọn Hổ Nữ Nhã Điển Na đều gọi Diệp Lãng như vậy, nên họ cũng gọi theo, thuận miệng chứ không nghiên cứu tại sao.
Rất nhanh, ba người Diệp Lãng đã đến sảnh nghị sự bộ lạc Hổ tộc, Hổ tộc tộc trưởng bị băng phong ở trong này, bên cạnh có không ít người bảo vệ.
Trước đây, họ khiến tộc trưởng bị thương, họ đã rất hổ thẹn, bây giờ nếu như đến bảo vệ họ cũng không làm tốt, họ nhất định sẽ tự sát tạ tội.
Nhìn thấy ba người Diệp Lãng đi vào, họ bắt đầu có chút phòng bị, lúc nhận ra Hổ Nữ, họ vẫn không có ý định từ bỏ phòng bị.
Sau khi biết Diệp Lãng là người cứu trị cho tộc trưởng, họ mới giải trừ phòng bị, ban đầu họ không nhận ra Diệp Lãng là ai cũng rất bình thường, trong mắt thú nhân, nhân tộc đều như nhau, cho dù họ đã từng gặp qua Diệp Lãng, cũng chưa chắc nhận ra.
Trong những người này, phần lớn đều là chưa từng gặp qua Diệp Lãng, nên càng không biết Diệp Lãng là ai!
Nhưng họ đều biết Diệp Lãng là người cứu trị cho tộc trưởng, sở dĩ tộc trưởng chưa chết, đều là nhờ có Diệp Lãng, vì vậy, bọn họ lập tức nhường đường cho Diệp Lãng.
- Lý Nguyệt, lấy Thiên cơ giáp cho ta, ta bây giờ chuẩn bị bắt đầu.
Diệp Lãng đến trước mặt Hổ tộc tộc trưởng, nhìn qua mấy cái, sau khi xác nhận hắn vẫn chưa xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, liền chuẩn bị bắt đầu.
Đúng lúc này, Lý Nguyệt phản đối:
- Không được!