Chân Tiểu Yên lắc đầu, nói: "Cái này không nên hỏi ta, ta chỉ làm theo lời Diệp Lãng mà thôi, hắn cho ta ăn cái gì thì ta ăn cái nấy, hắn bảo ta làm cái gì thì ta làm cái nấy. Đúng rồi, mụ mụ, qua vài hôm nữa ta phải đến ở nhà hắn một thời gian ngắn, mấy ngày nay hắn thả cho ta tự do, ta sẽ ở cùng mọi người."
"Ngươi muốn đến ở nhà hắn? Không phải ngươi thích Mạc Á sao? Nữ nhi à, rốt cuộc ngươi thích ai đây, Mạc Á nhân phẩm tốt, thực lực cũng được. Diệp gia Thập Tam thiếu gia kia lại không ra gì, hắn là người không có thuộc tính, bất quá hắn vẫn là Diệp gia Thập Tam thiếu gia, điểm này cũng đủ bù lại khuyết điểm của hắn rồi, ngươi muốn chọn hắn cũng được..." Miệng mẫu thân nàng giống như súng máy, bắn mãi không ngừng.
"... , mụ mụ à, ta đến nhà Diệp Lãng là vì tình huống của ta còn cần phải quan sát thêm, nếu xuất hiện một ít phản ứng phụ thì ta có thể được cứu trị trong thời gian sớm nhất." Chân Tiểu Yên thật vất vả tìm được một cơ hội nói chen vào.
"Là như vậy hả, vậy ngươi còn chờ vài ngày làm gì, bây giờ đi luôn không phải tốt hơn à." Mẫu thân lo lắng nói.
"Mấy ngày này... Ta... Ta muốn cùng với... Mạc Á ước hội..." Chân Tiểu Yên càng nói mặt càng hồng, âm thanh cũng ngày càng nhỏ.
"Nga... Hóa ra là như vậy a..." Mẫu thân tựa tiếu phi tiếu nói.
"Hừ! Người ta vì ngày này mà chịu nhiều đau khổ như vậy, chỉ một cái hẹn còn không được à?" Chân Tiểu Yên dậm chân, sau đó chạy vào trong nhà.
"Tiểu Yên, đừng chạy a, mẫu thân bảo này. Đây là lần đầu tiên ngươi đi hẹn hò, có muốn lão mẹ dạy ngươi mấy chiêu không?"
"Không muốn không muốn..."
...
"Mụ mụ, cái bớt trước ngực ta có phải rất giốn phượng hoàng không?" Chân Tiểu Yên nhìn chằm chằm cái bớt trước ngực, có chút không tự tin hỏi.
"Ừ, trước kia ngươi rất béo thì nhìn không ra, bây giờ lại rất rõ ràng, rất giống một con phượng hoàng đang bay trên không trung!"
"Ta cũng nói như vậy, tên ngu ngốc Diệp Lãng kia còn nói giống một con gà béo, còn nói nhìn rất khó coi..." Chân Tiểu Yên ra vẻ tự nhủ nói.
"Đó là do hắn ngốc nên nhìn không ra... Khoan khoan, làm sao hắn biết đươc cái này, các ngươi?"
"A, cái gì, ta cái gì cũng không biết, ngươi đừng hỏi ta..."
"..."
Ở chung với nhau cả ngày, nàng ngày nào cũng phải trần truồng ngâm mình trong nước thuốc, có vài lần bị một vài thứ dọa nên đứng dậy, mà cứ như vậy toàn thân hiện ra trước ánh sáng.
Mà một tên ngu ngốc nào đó trong lúc đấy hoàn toàn không phản ứng kịp, cẩn thận nhìn một lát, sau đó nói tiến độ của nàng rất tốt, dáng người và làn da đều tốt hơn mong đợi.
Tựa hồ đến tận bây giờ, tên ngu ngốc này cũng không có chút phản ứng gì cả, như vậy là sao?
...
Mặc kệ thế này đi nữa, đối với thân phận của Chân Tiểu Yên, sau rất nhiều lần xác định đã không còn bất cứ ai hoài nghi nữa, kỳ thật bọn họ cũng đã sớm tin rồi, đơn giản là vì câu nói có chút bá đạo của Diệp Lãng kia, lời nói của hắn là chứng cớ tốt nhất!
Cái này nói ra cũng kỳ quái, tuyệt đại đa số người đều cảm thấy nếu hắn khẳng định, vậy tuyệt đối sẽ không phải là giả, đây là một sự tin tưởng mạc danh kỳ diệu.
Về phần Diệp Lãng, sau khi sáng tạo nên kỳ tích này thì lại một lần nữa biến mất trước mắt mọi người, có lẽ mọi người cũng đã quen việc này cho nên rất nhanh sau đó cũng mặc kệ, đợi sự xuất hiện lần sau của hắn.
Cũng không phải là không ai đi tìm Diệp Lãng, chuyện này ai mà chả tò mò. Chỉ là mấy ngày này Diệp Lãng đều ngủ mà thôi, lại lấy cớ thân thể của mình cần điều dưỡng cho nên xin nghỉ bệnh một thoáng, hiển nhiên cũng không có ai tiếp xúc được với hắn.
Sau một tháng, trên cơ bản tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện này, cũng không tồn tại tình huống đi gặng hỏi nữa, chỉ có một ít "chuyện nhỏ" tìm DIệp Lãng để xin hắn trợ giúp, đương nhiên đây cũng chỉ là "một phần nho" người...
Trong tháng này, Chân Tiểu Yên đương nhiên không phải không ra khỏi cửa như Diệp Lãng, buổi sáng nàng đều thức dậy làm một đống đồ ăn, đương nhiên phần lớn là để cô ta ăn, chỉ đưa cho Diệp Lãng một phần nhỏ mà thôi.
Sau đó Diệp Lãng rời giường, bắt mạch cho nàng, xem xét thân thể nàng một chút, sau đó quyết định có cho nàng uống thuốc hay châm cứu hay không.
Sau đó nữa, nàng phải đi học, đến khi tan học mới trở về tiểu viện của Diệp Lãng, để Diệp Lãng kiểm tra thân thể một chút, sau đó phải đi làm đồ ăn.
Đương nhiên, nếu ở giữa nàng có đi ước hội thì toàn bộ quá trình đẩy lùi về sau... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Muốn nói đến quan hệ của hai người bọn họ thì cũng rất đơn giản, đầu tiên đương nhiên là quan hệ bằng hữu, tiếp đến là quan hệ người bệnh và thầy thuốc, ngoài ra chẳng có gì khác nữa, ít nhất trước mắt là như vậy.
Đương nhiên trong mắt người khác thì lại không đơn giản như vậy, có rất nhiều người nghi ngờ lung tung quan hệ giữa hai người bọn họ!
Diệp Lãng đương nhiên sẽ không để ý cái nhìn của người khác, hắn cứ vậy mà làm việc của hắn thôi, tỷ như xác định tình huống thân thể của Chân Tiểu Yên, xác định di chứng của nàng rốt cuộc là cái gì.
Là cái gì?
"Mụ béo, trải qua một tháng quan sát, cẩn thận khảo chứng rất nhiều phương diện, đã loại bỏ rất nhiều giả thiết, cuối cùng..."
"? ?" Chân Tiểu Yên ngơ ngác đợi Diệp Lãng nói cho hết, nhưng lại không rõ hắn đang muốn nói cái gì, cũng không lên tiếng đánh gãy, sợ mình nói sai cái gì thì khổ.
Sau khi nói một đống khúc nhạc dạo, cũng chứng minh mình làm sao đưa ra kết quả như vậy, cuối cùng Diệp Lãng nghiêm túc nói: "Ta xác định, ngươi có một cái di chứng rất nghiêm trọng!"
Chân Tiểu Yên cũng không sợ hãi mà lại cười nói: "Ngươi cứ nói đi, ta đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, một tháng này đã vượt qua sự mong đợi của ta rất nhiều..."
Đúng vậy, là vượt qua sự mong đợi của nàng rất nhiều, nguyên bản nàng thầm nghĩ chỉ cần nhất thời thôi, chỉ cần ước hội với Mạc Á một lần là đủ, mà bây giờ đã qua một tháng, ước hội không có mười thì cũng có tám lần.
Chỉ là, những lần ước hội này thật sự làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc sao?
Có lẽ a, ít nhất ngoài mặt nàng vẫn thực hạnh phúc, chỉ là ngay cả nàng cũng không rõ ràng lắm hạnh phúc này rốt cuộc là được cùng người yêu ở chung một chỗ hay là đạt được giấc mộng của mình!
Có lẽ vì thế nên cho dù là trở về lại bộ dáng cũ nàng cũng sẽ không sợ hãi, cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối gì, bởi nàng đã từng được hưởng tất cả rồi!
"Được rồi, ta nói vậy, di chứng của ngươi là - tiêu hóa không tốt, bởi vì phong bế hệ tiêu hóa của ngươi quá nhiều, để lại tổn thương vĩnh viễn, năng lực tiêu hóa của ngươi chỉ bằng một phần mười so với người thường." Diệp Lãng nhìn Chân Tiểu Yên khẽ nhíu mày nói.
Chân Tiểu Yên ngây người một hồi, nghĩ không ra hậu quả của di chứng này là gì, vì vậy đành mở miệng hỏi: "Có phải ta sẽ biến về bộ dáng cũ hay không? Làn da có phải là sẽ trở thành đen lại hay sần sùi khó coi hay không?"
"Sẽ không, về sau ngươi muốn béo cũng khó!" Diệp Lãng lắc đầu nói.
"Da! Thật tốt quá, ta sẽ không bị biến về hình dáng cũ!" Chân Tiểu Yên đương nhiên là vui mừng nhảy nhót, sau đó mới nghĩ đến chuyện khác