- Ngươi đúng là phản ứng chậm chạp, đừng quên, Phi là ai, nàng ấy luôn kháng cự nam nhân, không muốn họ đụng vào người, đến lại gần cũng không được, vậy mà đối với Diệp Lãng lại hoàn toàn không có hiện tượng đó, chứng tỏ điều gì?
- Chứng tỏ, Diệp Lãng là một ngoại lệ!
- Còn gì nữa?
- Diệp Lãng có thể thành đôi với Phi!
- Không sai, chính là như vậy, cho dù Phi và Diệp Lãng không có quan hệ gì, chỉ cần Diệp Lãng là một ngoại lệ, họ sẽ biến Diệp Lãng thành con rể của mình!!
Tam công chúa nói.
- Không phải chứ! Diệp Lãng không phải có vị hôn thê rồi sao.
- Không lẽ không thể thêm một? Còn nữa, chỉ là vị hôn thê mà thôi, cũng không đại diện cái gì.
...
- Diệp Lãng công tử, nhà công tử có những ai, thành gia thất hay chưa?
Sau khi biết tên Diệp Lãng, Phi mẫu trực tiếp hỏi.
- Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì!
Phi đỏ mặt, nàng biết bố mẹ nàng tại sao lại đến đây.
- Đừng làm phiền ta với Diệp Lãng công tử nói chuyện.
Diệp Lãng nhìn ánh mắt chờ đợi của Phi mẫu, nói:
- Nhà ta à, có bố mẹ, ông bà, một đại ca, hai tỷ tỷ, và rất nhiều đường huynh đệ đường tỷ muội, một biểu tỷ, gia thất thì ta có một vị hôn thê, còn...
Còn cái gì?
Các thiếu nữ đều rất hiếu kì và có chút căng thẳng, họ hình như rất muốn biết những chuyện liên quan đến Diệp Lãng, bao gồm cả Phi.
- Còn có một nữ nô, một thím chuyên nấu cơm... nếu như tính cả cô em vợ biến thái, mà thôi, tốt nhất không tính, hết rồi, chỉ có vậy thôi.
- Nghe ra có vẻ khác phức tạp, chắc gia tộc của công tử cũng không nhỏ, là gia tộc nào?
Phi mẫu hình như nghĩ ra một số chuyện, liền hỏi.
- Diệp Lãng gia!
Diệp Lãng trực tiếp trả lời, câu hỏi này hình như không cần giải đáp, hắn họ Diệp Lãng, đương nhiên là Diệp Lãng gia rồi.
- Diệp Lãng gia? Công tử xếp thứ mấy?
- Mười ba!
Diệp Lãng gia thập tam thiếu, lại tên Diệp Lãng, hình như chỉ có một, không ngờ con gái của mình lại có quan hệ với hắn, sao trước đây mình không biết nhỉ.
- Thì ra là thập tam thiếu, tại sao trước đây không nghe tiểu nữ nói qua về công tử, hai người quen nhau thế nào?
Phi mẫu có chút cung kính hành lễ, bây giờ bà đã biết, thiếu niên trước mặt có một thân phận vô cùng đặc biệt.
Ông và bà hình vẫn chưa bị ảnh hưởng, chỉ nhìn Diệp Lãng và Phi, họ cảm thấy hai người rất xứng đôi, rất thích hợp!
Đương nhiên, lúc này, những người khác rất muốn biết, hai người họ rốt cục quen nhau thế nào, các thiếu nữ bây giờ đều vểnh hết tai.
- Tại sao quen nhau á, vậy thì phải kể từ ngày bé...
Ngày bé? Phi từ nhỏ đã quen hắn sao? Không thể nào, Phi lúc nào chẳng ở trong Ngải La chi thành, chưa bao giờ rời đi, còn hắn thì ở trong Tường Không hoàng thành, hai người cách nhau mấy vạn dặm, sao có thể gặp nhau được.
- Lúc đó, ta làm đổ nước hoa quả lên mặt và người nàng ấy, nàng ấy nổi giận với ta, thế là quen nhau.
May mà không nói chuyện liếm mặt, nếu không xẩu hổ chết mất!!
- A, nhớ ra rồi, trước đây nghe mọi người kể rằng, có người làm đổ nước hoa quả lên mặt Phi, sau đó còn liếm mặt nó, không lẽ người đó chính là công tử?
Phi gần như đã quên, chuyện của mình cả Thánh Thành đều biết.
- Đúng vậy, nàng ấy bảo ta liếm sạch nước quả trên mặt, nên ta liếm...
- Im miệng! Chuyện đó ngươi có thể bỏ qua, tốt hơn là để ta nói, bọn ta chỉ gặp nhau có mấy lần, một lần ở Tường Không hoàng thành, một lần ở Á Lịch Sơn, một lần ở Thành Thành, lần đó là lần thứ năm bọn ta gặp mặt, kì thực cũng chưa phải thân lắm.
Phi lập tức tiếp lời tự mình kể lại, nếu không, nàng sợ Diệp Lãng lại nói những điều không nên nói.
- Ừm, không phải thân lắm!
Diệp Lãng gật đầu phụ hoạ.
Ai tin các ngươi!!
Tất cả các thiếu nữ đều tỏ thái độ ta không tin! Đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn Diệp Lãng và Phi!
Có thể vì lý do này, những thiếu nữ ban đầu còn mơ tưởng đến Diệp Lãng, không mơ tưởng nữa, họ cảm thấy Diệp Lãng và Phi mới là một cặp.
Phi xuất hiện, chặt đứt cơ hội của tất cả các thiếu nữ, tiêu diệt nó từ trong trứng nước.
Đối với những thiếu nữ đó mà nói, đây có thể là một chuyện tốt, dù sao Diệp Lãng ở đây chỉ là một vị khách qua đường, sau khi rời đi, hắn có thể không bao giờ quay lại.
Và họ sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn nữa!
- Vậy lão tiên sinh, ngài có phải đang bị bệnh không?
Diệp Lãng nhìn ông nội Phi, đột nhiên hỏi.
Câu hỏi này khiến mọi người có chút vã mồ hôi, nếu như không phải biết Diệp Lãng là người thế nào, sớm đã cho hắn một cái tát.
Chỉ là, Phi mặc dù biết, nhưng những người khác không biết, cho nên, Phi ba Phi mẫu mặt cũng bắt đầu biến sắc, biến thành có chút đen, chút ấn tượng không xấu về Diệp Lãng bây giờ đã khác.
- Diệp Lãng ngươi có thể trị được bệnh của ông nội ta sao>
Phi nắm lấy tay Diệp Lãng hỏi.
Những người khác có chút không hiểu, không lẽ, Diệp Lãng nhìn ra Vân Cảnh lão thái gia có bệnh thật? Nhìn ý tứ của Phi, hình như đúng là có chuyện này. Truyện Sắc Hiệp -
- Để ta xem trước rồi nói, lão tiên sinh, đưa tay cho ta!
Diệp Lãng giơ tay, nói.
Chỉ là lúc này, Vân Cảnh lão thái gia hình như không có ý giơ tay, ông nhất thời vẫn chưa hiểu ra vấn đề, đang nghĩ, không lẽ những gì thiếu niên này vừa rồi, không phải vô lễ sao?
- Ông nội, mau đưa tay ra, cơ hội hiếm có!
Phi lập tức thúc giục ông nội nàng.
- Phi nha đầu, con đang nói cơ hội hiếm có gì?
Lão thái gia nghi hoặc giơ tay.
Lúc này, Phi chỉ muốn khóc, nếu như làm Diệp Lãng giận, vậy thì bệnh của ông nội nàng không biết bao giờ mới trị khỏi.
- Ông nội, hắn là thần y, ông biết tại sao hắn ở Thánh Thành lại có địa vị siêu nhiên không, bởi vì hắn chính là thần y mơ hồ trong truyền thuyết!!
- Cái gì?!
Mọi người đều giật mình, nhìn Diệp Lãng không dám tin.
Họ biết Diệp Lãng là ai, biết thân phận của Diệp Lãng, nhưng những thứ đó chỉ là một phần, bởi vì thông tin liên quan đến thần y mơ hồ, bên ngoài rất ít người biết, chỉ biết Thánh Thành có một thần y.
Nếu như không phải từng nói chuyện với bọn Diệp Lãng Lam Vũ thì bản thân Phi cũng không biết chuyện này.
- Lão tiên sinh, giơ tay ra đi!
Diệp Lãng cũng mặc kệ mọi người kinh ngạc hay không kinh ngạc, hắn vẫn thản nhiên nói chuyện, ra hiệu cho lão thái gia giơ tay.