Luyện Kim Cuồng Triều

chương 65: ta từ chối (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hừ! Khi nãy còn nói thật dễ nghe, còn bảo ta ăn nhiều một chút..." Chân Tiểu Yên nhìn Diệp Lãng đang ăn thức ăn của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, bất quá ở ngoài mặt vẫn sắc mặt vẫn không hòa nhã chút nào.

"Cho nên ngươi phải làm nhiều hơn một chút, không cần sợ, không có tiền thì ta cho ngươi." Diệp Lãng nói

"Ta mới không cần tiền của ngươi, ngươi cho ta là gì của ngươi..." Chân Tiểu Yên lập tức trả lời.

"Là người nấu cơm a, đừng quên cả đời này ngươi đều phải nấu cơm cho ta, yên tâm, vì mình ta sẽ nuôi ngươi cả đời!" Diệp Lãng ngơ ngác trả lời.

"Ngươi..."

Người nấu cơm? Cả đời? Nuôi ngươi?

Những từ mấu chốt này làm cho cả đám người ngây dại, chẳng lẽ tiến độ của bọn họ đã nhanh đến vậy sao? Không thể a, nếu đúng như vậy thì sao Diệp Lãng lại để cho Chân Tiểu Yên theo đuổi Mạc Á?

Thần a, nói cho ta biết, rốt cuộc thế này là thế nào?

Đầu óc những người ở đây đều là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc giữa Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên có chuyện gì xảy ra, không rõ quan hệ hai người là cái gì!

Bất quá có một việc mọi người có thể khẳng định, Mạc Á nhất định sẽ rất khó chịu...

Mà hai người cũng không quan tâm đến cái nhìn của người khác, tiếp tục làm chuyện của riêng mình, thật làm cho người khác có điểm hâm mộ, có điểm nói không nên lời, đồng thời cũng có chút khó hiểu!

"Mụ béo... món này ngươi còn hay không?" Diệp Lãng ăn hết thức ăn rồi hỏi.

"Đây, cho ngươi hết!" Chân Tiểu Yên trước sau như một, đem phần của mình cho Diệp Lãng, tuy rằng mặt ngoài nàng vẫn mạnh miệng nói không, muốn cướp về, nhưng mỗi lần Diệp Lãng muốn ăn cái gì nàng sẽ đưa cái ấy.

...

"Hừ! Bây giờ để xem ngươi làm sao tranh Mạc Á với ta, mách cho hắn biết các ngươi như vậy, hắn có thể cùng ở một chỗ với ngươi sao?" Sa Lan thầm nói trong lòng.

Không chỉ riêng nàng, bất cứ ai cũng đều cảm thấy Chân Tiểu Yên và Mạc Á rất khó có thể tiến triển nữa, mà đó cũng không phải do hôm nay Diệp Lãng xuất hiện mới có kết luận này, chuyện này còn có thể nói --

Băng dày ba thước!

Một tháng này, thái độ của Mạc Á với Chân Tiểu Yên ngay từ đầu là cảm động, sau đó biến thành thích, cuối cùng biến thành tình yêu cuồng nhiệt, vẫn đi theo đôi theo cặp với Chân Tiểu Yên, cặp kè sát bên. Trong lúc này Sa Lan căn bản là chen không lọt vào!

Sau đó, theo thời gian trôi qua, vấn đề cũng dần dần hiện ra, Chân Tiểu Yên có một vấn đề thực nghiêm trọng, ảnh hưởng quan hệ giữa hai người.

Bởi vì vấn đề này làm cho tình yêu cuồng nhiệt của Mạc Á đối với nàng dần dần trở nên nhạt đi, bắt đầu hướng về phía băng lãnh. Mà Sa Lan tự nhiên cũng chen vào, thời gian hai người ở cùng một chỗ vượt xa so với Chân Tiểu Yên.

Rốt cuộc Chân Tiểu Yên có vấn đề gì?

Vấn đề đầu tiên, tuy Chân Tiểu Yên và Mạc Á yêu nhau, nhưng nàng lại chưa từng có tiếp xúc thân thể gì với Mạc Á, đừng nói ôm, hôn môi mà ngay cả tay cũng chưa cầm qua, thậm chí có thể nói là ngay cả chạm cũng chưa chạm qua.

Được rồi, cái này có thể xem như rụt rè của nữ hài tử, tuy tất cả mọi người đều nhìn thấy lúc ấy nàng bị Diệp Lãng nắm tay cũng có thể cho rằng đó là tình huống đặc thù!

Nhưng mà vấn đề lớn nhất còn ở phía sau, khi hai người hẹn hò, Chân Tiểu Yên sẽ luôn nhắc tới Diệp Lãng, hơn nữa lặp đi lặp lại việc rời đi là do phải nấu cơm cho Diệp Lãng.

Loại tình huống này đổi thành bất cứ ai cũng chịu không nổi, cho dù biết đối phương yêu mình, trung tâm như một với mình cũng sẽ chịu không nổi!

Đây là vấn đề lớn nhất của Chân Tiểu Yên, trong tiền thức nàng đã xem Diệp Lãng là người trọng yếu nhất, thậm chí phải vượt qua người yêu mình!

Mà nàng có thể khẳng định mình không có tình yêu nam nữ với Diệp Lãng, sợ rằng một chút cũng không!

Cảm tình của mình đối với Diệp Lãng là tri kỷ, là ân tình!

Diệp Lãng có tái tạo chi ân với nàng, đưa cho nàng thứ mà nàng ước mong, cũng là người hiểu nàng rõ nhất. Tuy rằng ít nhiều cũng vì người khác không hiểu nàng lắm nhưng cũng không thể phủ định chuyện thực tế này!

Đối với người như vậy, có một ít người sẽ lựa chọn quên đi, một ít người sẽ ghi nhớ trong lòng, một ít người sẽ dùng hết sức mình báo đáp, mà nàng lựa chọn ngoài báo đáp ra còn để lại cho hắn thêm một cái địa vị, một địa vị mà người khác không thể siêu việt được!

Mà cái này lại gây trở ngại tình yêu của nàng, càng nghiêm trọng hơn là đến tận bây giờ nàng vẫn không nhận thấy vấn đề này! !

Lúc này, đột nhiên có người xông vào, trực tiếp nhắm về phía Diệp Lãng, mà trước khi Diệp Lãng còn chưa phát giác thì Chân Tiểu Yên đã ngăn người đấy lại rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Người đến là một cô gái ăn mặc mộc mạc, toàn thân cũng tản ra một khí tức giản dị mộc mạc, rất khác biệt với bầu không khí của quý tộc ở đây. Mà cô bé này cũng không lớn tuổi lắm, nhiều nhất chỉ có mười ba, mười bốn tuổi.

"Sao ngươi không nghe ta, ta đã nói với ngươi rồi, hắn không có khả năng đáp ứng ngươi!" Chân Tiểu Yên tựa hồ nhận thức tiểu cô nương này, hơn nữa giống như đã nói chuyện này rất nhiều lần rồi.

"Không đáp ứng là ngươi tự nói, ai biết có phải ngươi không muốn để cho hắn nhìn thấy ta hay không? Ngươi không nên xem hắn như là của ngươi! Ngươi không nên muốn độc chiếm hắn!!" Thanh âm thanh thúy của tiểu cô nương vang lên, bên trong có mang chút tức giận, đồng thời cũng có một chút thành thục hơn tuổi của nàng.

"Ngươi nói nhảm cái gì vậy! Ta chỉ không muốn hắn bị những chuyện vô vị như vậy làm phiền!!" Chân Tiểu Yên cũng có một chút tức giận, cũng không biết vì sao nàng lại giận, là vì bị Diệp Lãng đánh nhiễu hay vì lời nói của tiểu cô nương đây.

"Cái này sao gọi là chuyện vô vị, cái này mới là chuyện có lợi với hắn!" Tiểu cô nương nói.

"Nếu chỉ vì như vậy thì hắn sẽ không đáp ứng..." Chân Tiểu Yên có chút bất đắc dĩ nói, mà lời này cũng làm cho tiểu cô nương khó hiểu.

"Mặc kệ như thế nào đi nữa thì bây giờ ngươi để cho ta đi tới đi!"

"Không thể!"

"Ngươi rất bá đạo, chẳng qua là gặp mặt thôi, cũng chẳng có gì cả!"

"Không được..."

...

Mà làm đương sự, Diệp Lãng vẫn còn đang ăn đồ vật này nọ, dưới ánh mắt vô lực của mọi người vẫn không phát hiện người bên cạnh vì mình mà cãi nhau.

"? ? Mụ béo, ngươi đang làm cái gì đây? Chắn ngay giữa đường làm gì?" Rốt cuộc kẻ trì độn cũng đã phát hiện có chuyện, đẩy Chân Tiểu Yên ra.

"Di, tiểu cô nương này là ai, muội muội của ngươi sao?"

"Không phải..." Chân Tiểu Yên lắc đầu, đang muốn bổ sung vân vân đã bị tiểu cô nương kia đánh gảy.

"Ta mới không có tỷ tỷ vô tình như vậy, ngay cả chút việc cũng không giúp!" Tiểu cô nương hơi hơi nhếch cái miệng nhỏ nhắn của mình lên, sinh khí nói.

"Ừ..." Diệp Lãng thực không thèm để ý ừ một tiếng, sau đó liền đứng lên đi về phía ngoài cửa.

Đối với hành vi này của hắn, tất cả mọi người đều biết hắn muốn đi tản bộ, sau đó nằm trên bãi cỏ ngủ trưa. Đây là một thói quen của hắn.

Tiểu cô nương ngây người một chút, nàng phát hiện mình hoàn toàn bị lơ đi, Diệp Lãng chỉ gọi hỏi một chút mà thôi, cho dù nàng là muội muội của Chân Tiểu Yên cũng chưa chắc nhận được sự coi trọng của hắn, nhiều nhất cũng chỉ chào hỏi mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio