Luyện Kim Cuồng Triều

chương 666: luận bàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Nhóc, đệ cũng lắm trò thật đấy...

- Phi làm cô dâu, thú vị thật...

Trong lúc Diệp Lãng kể chuyện, mọi người thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cảm khái, hay mỉm cười, họ cảm thấy cuộc sống của Diệp Lãng đúng là rất thú vị, chỗ nào hắn cũng chui vào được.

Sau một hồi bình luận, vấn đề liên quan đến Ngải La đế quốc coi như kết thúc, nhưng lúc này, vẫn còn một câu hỏi tương đối quan trọng cần Diệp Lãng nói rõ.

Đó chính là

- Tại sao đệ lại mang Tiểu công chúa đến đây, nàng ấy rốt cục có bệnh gì?

Không sai, mọi người vẫn chưa biết Ngải La tiểu công chúa rốt cục có bệnh gì, tại sao lại đi theo Diệp Lãng.

- Nàng ấy có bệnh gì, cái này giải thích có chút phiền phức, chi bằng hỏi mọi người một câu hỏi, mọi người cảm thấy nàng ấy bao nhiêu tuổi?

Diệp Lãng hơi nhíu mày, hắn cảm thấy câu hỏi này giải thích có chút phiền phức, chi bằng trực tiếp hỏi mọi người một câu hỏi.

- Bảy tám tuổi.

- Cùng lắm tám tuổi!

Rất nhanh, mọi người đều đưa ra đáp án của mình, các câu trả lời đều là không quá mười tuổi, trên cơ bản là bảy tám tuổi.

Diệp Lãng cười cười, lắc lắc đầu.

- Diệp, không lẽ chàng muốn nói, đó không phải là tuổi của công chúa, không lẽ, nàng ấy mới chỉ năm sáu tuổi? Lớn nhanh quá?

Thất công chúa nhìn biểu tình Diệp Lãng, biết mọi người đều đã đoán sai.

Diệp Lãng lắc đầu, nói:

- Không phải! Mà ngược lại, nàng ấy không phải lớn quá nhanh, mà là không chịu lớn, năm nay nàng ấy đã mười lăm tuổi, mấy tháng nữa vừa tròn mười sáu.

- Cái gì?

- Sao có thể?

- Đệ đang đùa phải không?

Nhất thời, mọi người đều phát ra những âm thanh kinh ngạc, bao gồm cả Hoàng thái hậu, đến bà cũng có chú thất thái chăm chăm nhìn tiểu công chúa, không ai tin tiểu công chúa bây giờ đã mười lăm tuổi.

- Đây chính là bệnh của nàng, chứng bất lão!

Diệp tiếp lời.

- Là bệnh gì, sao lại có bệnh kì quặc như vậy?

Thất công chúa quỳ xuống, nhìn kĩ tiểu công chúa, tiểu công chúa thấy vậy, liền trốn sau lưng Diệp Lãng, chỉ để lộ ra đôi mắt tròn xoe len lén nhìn.

- Nàng ấy mười lắm tuổi rồi là sao còn giống trẻ con thế, lại còn là một đứa trẻ nhút nhát?

Diệp Lam Vũ hỏi.

- Câu hỏi này muốn giải thích cũng không rõ và cũng chẳng có cách nào để giải thích! Được rồi, không còn gì nữa chứ, vậy ta về phòng ngủ một giấc đây, khi nào ăn cơm gọi ta.

Diệp Lãng lười biếng vươn vai, đứng dậy rời đi.

- Còn ngủ, đệ mệt lắm à? Còn nữa, đệ có biết phòng đệ ở đâu không?

- Đương nhiên biết, đâu phải lần đầu tiên đệ đến đây...

Diệp Lãng vừa nói, vừa dẫn theo tiểu công chúa rời đi, không ở lại tiếp tục nói chuyện với bọn Hoàng thái hậu, hắn chẳng muốn quan tâm đến những chuyện khác, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

Lãnh Huyết Ngũ hành lễ, trực tiếp rời đi theo Diệp Lãng.

- Bà ngoại, chúng con đi trước đây!

Diệp Lam Vũ kéo Thất công chúa cũng chạy theo, bảo nàng ở lại nói chuyện với Hoàng thái hậu, quan trọng hơn là từ bỏ cơ hội giao lưu với Diệp Lãng, là điều không thể.

- Tổ mẫu, cô cô dượng, mọi người nói chuyện, con đi xem qua chỗ đệ đệ.

Long Cát công chúa rất nhanh tìm được lý do của mình, trước khi được Hoàng thái hậu cho phép, nàng đã trực tiếp chạy đi.

- Mọi người sao chạy theo hết vậy, không sao, ta biết đường.

Diệp Lãng nhìn thấy bọn Diệp Lam Vũ đi theo mình, lập tức nói.

- Ta chính là muốn ở cùng đệ, không được sao?

Diệp Lam Vũ dịu dàng cười.

- Được!

Diệp Lãng lập tức trả lời.

Mặc dù nói là Diệp Lãm Vũ diu dàng cười, nhưng Diệp Lãng có thể cảm nhận được tâm tình của Diệp Lam Vũ, nếu như mình nói không được, vậy thì chỉ có nước ăn cám.

Hai mươi năm chung sống, người Diệp Lãng hiểu nhất chính là tỷ tỷ hắn.

Ngày hôm đó trôi qua trong những tiếng cười nói rôm rả, đương nhiên, là nói bên Diệp Lãng, chứ bên Hoàng thái hậu và Long An Kì thì vẫn tương đối yên tĩnh.

Cũng chính vì nguyên nhân này, nửa chừng, đến Diệp Thành Thiên cũng lén lút bỏ chạy, chạy đến phòng của con trai bảo bối nói chuyện. Truyện Sắc Hiệp -

Phụ tử lâu ngày gặp mặt, cũng có rất nhiều chuyện để nói, mấy cô gái bên cạnh cũng biết ý im lặng lắng nghe, họ không dám đắc tội Diệp Thành Thiên, đồng thời cũng rất biết ý, biết khoảng thời gian này là nên nhường.

Đến tối, sau thời gian phụ tử là thời gian mẫu tử, cũng là không thể không nhường.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Lãng thức dậy đánh răng rửa mặt, sai đó ngồi trong viên tử xem kịch, không, là xem người khác luyện võ.

Người này thân hình rất nhỏ rất nhỉ, hình như là một cô bé...

- Ý, công phải tiểu công chúa đây sao? Nàng đang luyện kiếm à?

Long Cát công chúa cũng dậy rất sớm, nhìn cô bé trong viện tử, cũng chính là tiểu công chúa, nàng không khỏi có chút ngạc nhiên, đồng thời hình như cũng phát hiện kiếm pháp của tiểu công chúa có chút bất tục.

- Đúng vậy, không biết nàng ấy có chuyện gì, tự nhiên thích nghịch kiếm, nhưng cường thân kiện thể cũng tốt cho nàng ấy, biết đâu lại giúp nàng ấy lớn nhanh.

Diệp Lãng gật đầu trả lời.

- Kì thực ta cũng rất ngưỡng mộ nàng ấy, nếu như không lớn cũng được, có thể không cần phiền não.

Long Cát công chúa nhẹ nhàng nói.

- Mọi người chỉ biết ngưỡng mộ người khác mà không chịu hiểu cho sự đau khổ của họ, nàng ấy nếu như cả đời như vậy, có người chăm sóc thì không sao, chỉ là sao trải nghiệm được những điều hấp dẫn của cuộc sống.

Nói chuyện có chiều sâu, là việc thỉnh thoảng Diệp Lãng vẫn làm.

- Những điều hấp dẫn của cuộc sống, tóm lại nên trải nghiệm cuộc sống hay nên yên yên ổn ổn, chẳng ai nói trước được, mỗi người đều có đáp án của mình.

Long Cát công chúa cũng học theo Diệp Lãng, chơi trò thâm trầm.

- Nếu như để đệ chọn, đệ đương nhiên chọn yên yên ổn ổn, nhưng, đệ cũng không muốn lúc nào cũng là một đứa trẻ, một đứa trẻ không thể làm được quá nhiều việc.

Diệp Lãng thuận miệng trả lời.

- Không thể làm những việc gì?

Long Cát công chúa cũng thuận miệng hỏi.

- Nói ra thì nhiều nắm, ví dụ chuyện nam nữ...

- Dừng lại! Tên nhóc này, không ngờ đệ hư như vậy, đúng là coi thường đệ rồi!

- Có gì mà hư, đệ chỉ nói sự thật thôi...

- Không được nói!

- Không nói thì không nói, không phải tình yêu luôn là chủ đề nữ nhân thích nhất sao, sao tỷ lại phản cảm như vậy, còn nói đệ hư, chẳng trách đến bây giờ tỷ vẫn chưa gả đi được!

-...

Long Cá công chúa trầm mặc, nàng không ngờ Diệp Lãng nói những điều đó, chỉ là đem chuyện trưởng thành gộp với chuyện nam nữ, không phải ai cũng có thể nghĩ được.

- Khụ khụ, kiếm pháp của nàng ấy rất không tệ, nhưng ta chưa từng nhìn thấy kiếm pháp này bao giờ, là kiếm pháp gì vậy, là ai dạy nàng.

Long Cát công chúa bắt đầu chuyển chủ đề, mặc dù nàng có chút hiếu kì về kiếm pháp của tiểu công chúa, nhưng vẫn chưa đến mức phải đi thăm dò, chỉ là thay đổi chủ đề mà thôi.

- Kiếm pháp của đệ, Độc cô kiếm pháp.

Diệp Lãng thuận miệng trả lời.

- Cái gì?! Kiếm pháp của đệ? Đệ biết kiếm pháp sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio