- Tại sao lại không dám, ngươi già còn hơn cả nãi nãi của ta.
Diệp Lãng nói những lời này chính là sự thật, nếu so sánh giữa quý phu nhân này và hoàng thái hậu, chỉ nhìn tướng mạo ai cũng sẽ nói quý phu nhân này già hơn.
- Ngươi... Ngươi...
Quý phu nhân ngạo mạn bị Diệp Lãng làm cho tức giận quá mức.
- Nói chuyện với các ngươi thật lãng phí thời gian! Ta đi tìm ngự hoa viên của ta. Gặp lại a! Tốt nhất lúc gặp lại đừng có đứng quá gần, miễn cho ta nhìn thấy cái mặt mo của ngươi làm cho người ta khó chịu.
Diệp Lãng nói xong liền chuẩn bị rời đi.
- Vô Kỵ! Đánh rụng hàm răng của tiểu tử này cho ta! Ta muốn cho hắn ghi nhớ để sau này không được vô lễ như vậy nữa!
Quý phu nhân ngạo mạn thở hổn hển nói.
Tu dưỡng của nàng vốn không kém như vậy, chuyện này chỉ mới gặp một lần, lại thêm bổn sự chọc người ta giận điên chết không đền mạng của Diệp Lãng, đã làm cho tu dưỡng của nàng đều bị vứt bỏ hết.
Nhưng tính cách của nàng vốn là ngạo mạn vô lễ như vậy, nếu không phải thân phận của nàng cao quý chỉ sợ đã có người giáo huấn nàng.
- Vâng! Mẫu thân!
Tên công tử ngạo mạn này đáp lời. Cái tên này rất thích hợp với hắn, Vô Kỵ không phải là không cố kỵ, mà là người ngạo mạn vô lễ.
Nói xong thì tên công tử ngạo mạn này tiến lên chuẩn bị động thủ.
- Đợi chút!
Diệp Lãng ngăn cản.
- Thế nào, có phải hối hận rồi không? Hiện tại vẫn còn kịp đấy, chỉ cần ngươi quỳ xuống xin lỗi rồi tự vả miệng của mình năm mươi cái là được. Nguồn:
Quý phu nhân kia nói ra.
- Không thèm đếm xỉa tới ngươi, ta chỉ muốn nói ta đến đây chỉ để tặng hoa, không có thời gian chơi đùa với các ngươi, nếu muốn thì đợi một chút nữa. Mà ta cũng không muốn đánh các ngươi, đây là địa bàn của hoàng thượng cho nên ta nhìn mặt mũi của hắn mà bỏ qua cho các ngươi.
Diệp Lãng nói xong liền từ từ vượt qua tê công tử ngạo mạn kia.
- Móa! Ngươi dám đùa giỡn ta!
Tên công tử ngạo mạn kia chuẩn bị ra tay.
- Chậm đã!
Lúc này người nói không phải là Diệp Lãng, mà người nói chuyện chính là thiếu nữ vẫn một mực không mở miệng.
- Có chuyện gì thế muội muội?
Tên công tử ngạo mạn kia hỏi.
- Ca ca, hoa trong tay của hắn rất đẹp, đừng làm hỏng! Ngươi phải đưa chậu hoa cho ta, ta sẽ bảo ca ca buông tha cho ngươi.
Lời nói của thiếu nữ rất lạnh lùng, hoàn toàn không thèm nhìn Diệp Lãng một cái.
Đúng là mẹ nào con nấy, thiếu nữ này cũng là người vô lễ như mẫu thân của mình, bằng không cũng không đi ngăn cản, hơn nữa còn muốn hoa trong tay của Diệp Lãng.
- Không có ý tứ, hoa này ta phải đưa cho tiểu biểu muội của ta, không có phần cho ngươi.
Diệp Lãng trả lời.
- Đưa cho tiểu biểu muội? Là tiểu cung nữ? Xem ra tiểu cung nữ hiện giờ càng lúc càng không có quy củ rồi, dám đem người ngoài vào đây.
Quý phu nhân nói như đúng rồi, nguyên nhân Diệp Lãng có thể vào được đây là vì có tiểu biểu muội làm cung nữ trong này.
Mà tiểu biểu muội cung nữ của hắn nhất định phải có một chút năng lực mới có thể làm cho thị vệ cho phép tên tiểu tử này tiến vao.
- Cung nữ. Các ngươi thật là có ý tứ, nói chuyện với các ngươi thật là lãng phí tinh lực.
Diệp Lãng không muốn nói cái gì nữa trực tiếp lách mình rời đi.
!!!
Thời điểm Diệp Lãng lách mình rời đi, tên công tử ngạo mạn đứng phía trước biến thành ngây ngốc. Bởi vì hắn phát hiện mình không thể ngăn cản bước tiến cảu Diệp Lãng, hắn đã vượt qua mình.
- Vô Kỵ (ca ca)! Ngươi đang làm gì đó, tại sao lại để hắn đi?
Hai mẫu tử đồng thời nói ra. Vô Kỵ công tử không nói gì, hắn cảm thấy lúc này là sai lầm của mình, hiện tại hắn nhất định phải ngăn cản Diệp Lãng lại.
Nhưng hắn phát hiện mình không thể đuổi theo bước chân của Diệp Lãng, Diệp Lãng giống như quỷ mị đi trước mặt mọi người, mình nhanh thì hắn nhanh, mình chậm thì hắn chậm.
Mà tên công tử ngạo mạn này càng gia tốc càng nhanh thì càng không cách nào đuổi theo được, điều này làm cho hắn kinh hãi không thôi.
Cuối cùng hắn buông tha, hắn cảm thấy Diệp Lãng không đơn giản, mà người có thể đi vào hoàng cung thì càng không phải người bình thường, ngàn vạn lần không nên chọc phải nhân vật khó chơi.
- Vô Kỵ, ngươi làm sao thế? Tại sao trở về?
Quý phu nhân kia hỏi.
- Mẫu thân, ta thấy tên tiểu tử đó không đơn giản, ta đuổi theo không kịp, cho nên bắt không được!
- Không thể nào, ngươi mà bắt không được hắn, nếu hắn là người như ngươi nói, tại sao lại tặng hoa, nhất định là có vấn đề. Nhanh thông tri cho thị vệ, còn phải báo cho hoàng thượng.
Quý phu nhân lập tức nói ra những hoài nghi về Diệp Lãng.
- Vâng!
Kết quả là trong hoàng cung đã bắt đầu tìm kiếm Diệp Lãng, khi đó Diệp Lãng vừa vặn đi đến một nơi không người, cho nên mọi người không thể tìm ra hắn, bằng không thì cuộc tìm kiếm lúc này đã ngừng lại.
Mà vấn đề này nhanh chóng kinh động đến hoàng thượng, hắn không biết có người tiến vào, cho nên hạ lệnh cho người điều tra.
- Cuối cùng cũng tới.
Lúc này Diệp Lãng rất may mắn, hắn đã tìm được ngự hoa viên. Ngự hoa viên lúc này không có người, mà ba người lúc trước cũng không nói cho hắn tin tức để đi đến nơi này, quý phu nhân cảm thấy Diệp Lãng nói đi đến ngự hoa viên là nói lung tung, cho nên không cung cấp tin tức cho hắn.
Bọn họ cảm thấy Diệp Lãng hẳn là đi tìm tiểu cung nữ, chẳng phải vừa rồi Diệp Lãng nói mang hoa đến cho tiểu biểu muội sao? Bọn họ nào biết rằng Diệp Lãng hỏi ngự hoa viên, chính là muốn mang chậu hoa trồng ở ngự hoa viên. Diệp Lãng đem chậu hoa trồng xuống vị trí gốc hoa trước kia, mà nơi này lại không có người nào khác, cho nên làm cho Diệp Lãng bớt lo không ít.
Diệp Lãng xóa luyện kim trận trên chậu hoa đi, sau đó quan sát một chút, nếu xác định không có việc gì thì hắn sẽ rời khỏi.
Mà vào lúc này Diệp Lãng không nhìn thấy ai, liền đem bếp lò ra nướng cánh gà ăn.
- Cánh gà nướng là món mà ta thích ăn nhất!
Diệp Lãng cầm lấy một cánh gà đầy dầu mỡ đưa vào miệng, bộ dáng dương dương tự đắc, nếu cảnh này bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ phát điên.
Nơi này chính là ngự hoa viên ah! Nhưng đồ nướng ở đây cũng không tệ, vừa không có người nào, trừ khi bị hoàng đế phát hiện mắng ra, hết thảy đều rất hoàn mỹ.
- Ồ? Đây là cái gì?
Thời điểm Diệp Lãng chuẩn bị cắn cánh gà nướng, đột nhiên đôi mắt nhìn thấy có một thứ bị cháy.
- Cháy!
Thời điểm mọi người trong tìm kiếm người tặng hoa Diệp Lãng thần bí, đột nhiên có người lớn tiếng kêu lên, liền đem ánh mắt của mọi người chuyển dời vào chuyện đang xảy ra.
- Lửa cháy sẽ có người xử lý, đừng gọi bậy!
Một người cau mày, mỗi địa phương trong cung nếu có việc gì xảy ra đều có người chiếu cố, cho nên không cần quan tâm làm gì.
- Nhưng lửa cháy thật lớn a, mà hình như không có người xử lý.
- Cái gì? Địa phương nào?
- Ngự hoa viên!