Luyện Kim Cuồng Triều

chương 713: hoan thấm (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phụ thân của Tây Môn Khánh cười lên một cách điên cuồng, đây là loại cảm xúc vui vẻ mà điên cuồng, dù là bất cứ kẻ nào cũng cảm thấy vấn đề này không đơn giản.

- Các ngươi còn làm cái gì?

Long Cát công chúa cau mày hỏi, tình huống trước mắt, làm cho nàng hiểu rằng chuyện này còn chưa chấm dứt, hơn nữa còn có một phiền toái lớn.

- Ha ha, ta nói cho các ngươi biết, từ nửa giờ trước, chúng ta đã khởi động luyện kim trận, sẽ nổ bay cả hoàng cung này, đây là thứ mà chúng ta đã chuẩn bị vài thập niên rồi.

...

Tất cả mọi người trầm mặc!

Ba đại thế gia chuẩn bị vài thập niên, điều này làm Long Cát công chúa thật không ngờ, thời điểm này, sắc mặt của bọn họ trở nên rất khó coi, chuẩn bị chạy trốn khỏi nơi nguy hiểm này.

Lúc này, không có ai hoài nghi tính chân thật của lời này, bởi vì nếu không phải là thật, cũng chẳng có ý nghĩa gì, mà Tây Môn gia tộc sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy.

- Vô dụng, hiện tại đã không kịp rồi! Ta cố ý đợi đến bây giờ mới nói, chính là làm cho các ngươi không kịp lui, mà trước đó người của chúng ta đã lập tức rút lui rồi, thời gian rất vừa vặn.

Đây là đòn sát thủ cuối cùng của tam đại thế gia, không thành công thì thành nhân, bởi vì bọn họ biết rõ, nếu thất bại, người của gia tộc sẽ bị liên lụy, còn không bằng đồng quy vu tận.

Chỉ cần đồng quy vu tận, người bên ngoài cứ theo kế hoạch mà tiến hành, gia tộc bọn họ vẫn là người đạt được thắng lợi!

- Đi!

Dù không có thời gian, nhưng mọi người vẫn bắt đầu rút lui ra ngoài, nhưng vào lúc đó, có người phát hiện Diệp Lãng đang ngẩn người ở bên kia.

Chuyện Diệp Lãng ngẩn người là rất bình thường, bởi vì hắn chính là như vậy, thường xuyên ngẩn người.

Nhưng có đôi khi, hắn như vậy sẽ làm ra một ít chuyện khiến người ta không nghĩ tới!

- Diệp Lãng!

- Có chuyện gì vậy?

Diệp Lãng ngơ ngác hỏi một câu, hình như hắn đã từ trong mộng tỉnh lại, nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra tình huống bây giờ.

- Ngươi đang ngẩn người làm gì! Chạy mau...

Đám người Long Cát công chúa đi tới bên người Diệp Lãng, trực tiếp kéo Diệp Lãng chuẩn bị chạy.

- A!Ta muốn nói... Các ngươi không cần chạy!

Đột nhiên Diệp Lãng kêu to một tiếng, làm cho động tác của Long Cát công chúa dừng lại, đồng thời hấp dẫn sự chú ý của người khác.

- Đúng vậy, có tiểu tử này, chỉ cần ở bên cạnh tiểu tử này, nhất định sẽ rất an toàn! Hắn là một luyện kim thiên tài, hắn có phòng ngự luyện kim trận mạnh nhất trong truyền thuyết.

Ánh mắt tất cả mọi người tỏa sáng, lập tức chạy tới gần Diệp Lãng, bởi vì mọi người đều nghĩ tới Thủy Nguyệt Chi Kinh của Diệp Lãng, đây là luyện kim trận tuyệt đối phòng ngự trận.

Dưới tình huống như vậy, tỷ lệ chạy thoát không lớn, nhưng nếu có Thủy Nguyệt Chi Kính của Diệp Lãng, tuyệt đối có thể sống sót.

- Diệp Lãng, mau dùng phòng ngự trận của ngươi đi!

Thất công chúa lập tức kêu lên.

- Dùng cái gì chứ, không cần đâu!

Diệp Lãng lắc đầu, ngơ ngác hồi đáp.

- Tại sao không cần! Bọn họ không nói giỡn đâu, đây không phải trò đùa. Bọn họ vẫn không nhúc nhích, đó chính là bộ dạng chờ chết.

Long Cát công chúa chỉ vào người của tam đại gia tộc, đây là loại cảm xúc thấy chết không sờn, tuyệt đối không phải nói giỡn.

- Có phải đồ vật của các ngươi lập tức nổ tung không?

Đột nhiên Diệp Lãng cười hỏi.

- Lập tức!

Người của tam đại gia tộc ngẩn ngơ.

- Lập tức là khi nào?

Diệp Lãng cười, tiếp tục hỏi.

- Có lẽ ngay... Vừa mới? Đợi một chút, chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ luyện kim trận phạm có sai lầm?

Phụ thân của Tây Môn Khánh như giật mình, đột nhiên hắn phát hiện, luyện kim trận sẽ nổ tung chỉ sau vài giây mới đúng chứ.

- Đợi lát nữa đi, có lẽ phản ứng chậm!

Diệp Lãng cười cười.

- Đúng vậy.

Đây là tình cảnh quái dị, tất cả mọi người đã tỉnh táo lại, mà bọn họ cũng là những người không tầm thường, bọn họ cảm thấy vấn đề này đang có biến hóa, nơi này sẽ không nổ tung.

Thời gian qua đi, đến cuối cùng vẫn không nổ tung.

- Tại sao lại nói thế? Chẳng lẽ chuẩn bị của chúng ta xuất hiện sai lầm? Không đúng, chúng ta cẩn thận vô cùng, không có khả năng phạm sai lầm!

- Được rồi, biểu tỷ, cứ đem những người này đi chém đi! Ta muốn đi lên diễn xuất!

Diệp Lãng vừa cười vừa nói.

???

- Tiểu hỗn đản, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Long Cát công chúa nghi hoặc nên hỏi, đây cũng là vấn đề mà mọi người đều muốn hỏi, bọn họ không hiểu vì sao nguy cơ đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

- Không biết còn nhớ mấy ngày hôm trước ta ở trong ngự hoa viên nướng cánh gà không? Khi đó, đột nhiên ta phát hiện, có một cái luyện kim trận có khả năng hủy diệt hoàng cung, ta nhàn rỗi vô sự, liền giúp các ngươi hủy nó đi, cho nên mới hóa giải chuyện lớn lần này! Các ngươi không cần cảm tạ ta...

Diệp Lãng trả lời.

...

Tất cả mọi người trầm mặc, bọn họ thật sự không ngờ, chuyện lần này lại có một hồi hí kịch như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Vậy tại sao ngươi không nói sớm!

- Ta muốn nói lắm chứ, nhưng lúc ấy bị người chen ngang, về sau ta lại quên... Vừa rồi mới nhớ ra!

...

- Tiểu hỗn đản, ta thật sự muốn bóp chết ngươi!

- Ha ha, thật có ý tứ, chuyện này mà tiểu hỗn đản này cũng làm ra được!

Hay người trên quản trường này vẫn chưa có tán đi, dù lần này đã phát sinh chuyện như vậy, nhưng vẫn còn tiếp tục.

Tuy vẫn tiếp tục, nhưng hào khí nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nhưng ai cũng không ngờ, Diệp Lãng chỉ dùng một khúc nhạc, đã kéo hào khí trở lại, hơn nữa còn làm hào khí trở nên vui sướng vô cùng, chỉ hơn chứ không kém lúc trước.

Có đôi khi âm nhạc chính là kỳ diệu như vậy, làm cho lòng người phát sinh biến hóa vi diệu.

Vào lúc đó, mọi người cũng đã quên, ở nơi này vứa có một đám người bị kéo ra ngoài chém, đám người tạo phản khẳng định không còn sống nổi, hơn nữa còn tiến hành một hồi tinh phong huyết vũ, tam đại thế gia bị tiêu vong trong một đêm.

Nhưng một nhà của Vô Kỵ vương tử, bọn họ lại không có kết cục như vậy, dù sao bọn họ là người nước khác, hơn nữa lưu bọn họ lại để đánh bạc, phải đòi Luther vương quốc trả một cái giá lớn tương ứng.

Mà đối với Chu tước đế quốc, thì giết những người này cũng chẳng có gì, chỉ có thêm thi thể của mẫu tử Vô Kỵ vương tử mà thôi, mà thi thể là thứ không đáng giá nhất, cho nên phải dùng bọn họ để đối lấy đại luongj lợi ích, mà bọn họ cũng biết nên lựa chọn thế nào.

Vào lúc này, hoàng đế cũng không thèm cố kỵ mẫu tử của Vô Kỵ vương tử, vẫn cho bọn họ tiếp tục tham gia thọ yến, dù nói thế nào thì bọn họ cũng là muội muội và ngoại tôn của mình, mà hôm nay là thọ yếu của hoàng thái hậu, hoàng thái hậu cũng không nói thêm đều gì, cho nên cứ tiếp tục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio