Hoàng thái hậu rất là hưng phấn, đồng thời nàng nhớ tới một chuyện trọng yếu, đó chính là khúc đàn tỳ bà mà Diệp Lãng vừa diễn tên là gì, đây là chuyện mà nhiều người muốn biết.
- Ách...
Diệp Lãng dừng lại một chút, thần sắc có chút quái dị, nói:
- Khúc vừa rồi tên là Hoan thấm! Thế nào, có phải rất thích hợp hay không.
- Hoan thấm? ! Ah, cũng không tệ, rất có ý tứ!
Hoàng thái hậu thốt lên, vào lúc này, tuy nàng phát hiện biểu hiện của Diệp Lãng có chút quái quái, nhưng cũng không biết là quái chỗ nào, hơn nữa bản thân của Diệp Lãng cũng là tồn tại quái dị, nàng cũng không để ý nữa.
- Biểu ca, vì sao ngươi lại biểu hiện cổ quái như vậy, tại sao khi nhắc tới Hoan thấm thì biểu hiện của ngươi lại cổ quái như thế?
Lúc này, Long Ái rất nhạy cảm nên phát giác Diệp Lãng quái dị, cũng không biết tại sao nàng lại khôn khéo đột xuất như vậy.
- Không có gì, còn phần tại sao ta biểu lộ cổ quái hả? Đó là vì ta đã nghĩ ra chuyện kế tiếp, tốt rồi, ta phải đi.
Diệp Lãng đứng dậy muốn rời đi.
- Ngươi muốn đi đâu đó?
Hoàng thái hậu hỏi.
- Đi biểu diễn! Kế tiếp chính là tới Phi Yên biểu diễn, ta đáp đã đáp ứng phải đệm nhạc cho nàng.
Diệp Lãng trả lời, sao đó liền rời đi, chạy về vị trí của bọn Liễu Phi Yên.
...
Ở nơi này, chưa có ai dám đi như hắn vậy, lại còn trực tiếp chạy đi nữa chứ, mà người có thể đi như thế, cũng chỉ có một mình hoàng đế thôi.
Lúc này, hoàng đế chỉ mỉm cười, hắn hoàn toàn không để ý tới hành vi của Diệp Lãng, cũng không làm gì hắn. Hoàng đế biết rõ, địa vị của Diệp Lãng rất đặc thù, địa vị đặc thù này đến cả hoàng tử và công chúa cũng không bằng.
Chắc chắn người ở đây không có ai dám làm gì Diệp Lãng, trừ...
- Tiểu hỗn đản, ngươi chạy loạn cái gì, đi chậm rãi cho ta, còn ra thể thống gì nữa!
Long Cát công chúa nhìn thấy Diệp Lãng chạy, cũng gầm lên một tiếng, trực tiếp khiển trách Diệp Lãng.
- Ah, không thể chạy sao? Vậy ta đi.
Sau khi Diệp Lãng nghe thấy Long Cát công chúa khiển trách, bước chân hắn chậm rại, từ từ đi vào phía trong đám người.
Lúc này, tràng diện càng thêm kỳ quái, vốn Diệp Lãng chạy mọi người đã cảm thấy kỳ quái, là một loại kinh dị, mà bây giờ hắn chính là người hấp dẫn khí tràng, đúng vậy, tất cả mọi người bị Diệp Lãng hấp dẫn.
Đây là một loại hào khí, giống như nó đang sắp sửa phát sinh, chuyện gì có thể làm phát sinh hào khí chứ, lúc này mọi người rất mong chờ!
Diệp Lãng tiến vào trong tràng, vậy thì nhất định sẽ biểu diễn, trải qua màn biểu diễn vừa rồi, mọi người ở đây đều chờ mong Diệp Lãng biểu diễn hơn bất cứ kẻ nào, đều mơ tưởng Diệp Lãng sẽ biểu diện một tiết mục kinh thế hãi tục gì đó. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Tìm xem, Piano giống như ở chỗ này.
Sau khi Diệp Lãng tại tiến vào trong tràng, lấy một cây đàn Piano trong không gian giới chỉ ra, còn có chỗ ngồi, sau đó đặt mông ngồi xuống, ghế ngồi và cây đàn Piano đều là màu đen rất hợp nhau, ghế ngồi đủ cho hai người ngồi, ghế rộng rãi như thế rất thích hợp cho người ngồi đánh đàn.
Cây đàn Piano này là đạo cụ lúc trước Diệp Lãng đệm đàn cho Chân Tiểu Yên, lúc trước Chân Tiểu Yên ngồi cùng với Diệp Lãng ngồi trên cái ghế này để hát, tràng cảnh đó đến giờ vẫn khắc sâu trong trí nhớ của mọi người.
- Oa, không được rồi, đệ đệ lại xuất ra đàn Piano để đệm nhạc cho Phi Yên, xem ra chúng ta sẽ rất sướng tai!
Diệp Lam Vũ lập tức kêu lên, ngay cả Thất công chúa bên cnahj cũng gật đầu, bộ dáng lúc này rất chờ mong.
Mà giống như bọn Diệp Lam Vũ, Diệp Thành Thiên và Long An Kỳ cũng lộ ra vẻ chờ mong và hưng phấn, đều này làm cho hoàng thái hậu và hoàng đế cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Diệp Lãng đàn Piano lại làm cho mọi người mong chờ như thế?
Bọn họ rất chờ mong, bởi vì khi đó Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên hát một khúc nhạc, đã để lại trong ấn tượng của mọi người quá sâu, rất nhiều người đều mơ tưởng được nghe, chỉ tiếc là cho tới bây giờ hai người không tiếp tục hợp xướng với nhau, điều này làm cho mọi người rất thất vọng.
Dù là người Diệp gia, cũng không có cơ hội được nghe, yêu cầu của bọn họ bị Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên bỏ qua!
Diệp Lãng không muốn phiền toái, mà Chân Tiểu Yên thì biết rõ mình không có tài năng cao như vậy, lúc đó là nhờ Diệp Lãng nên mới có hiệu quả như vậy, cũng không có gì tốt đẹp để lặp lại, một lần cũng đã đủ, nhiều quá, sẽ làm hòa tan cảm giác trước kia của mọi người.
Chân Tiểu Yên muốn giữ lại giây phút tốt đẹp nhát, cho nên sẽ không phá hư hình tượng của mình.
Vả lại, Chân Tiểu Yên cũng không thích ca hát, nàng thích nhất là xuống bếp, làm ra Diệp Lãng muốn ăn cái gì tì
- Trước phải thử âm sắc.
Diệp Lãng ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ngón tay xẹt qua tất cả các phím trên đàn, sau đó thử khảy lên một khúc Trí Ái Lệ Ti bình thường, đều này với hắn chỉ là thử âm mà thôi.
Nhưng mà, Diệp Lãng chỉ thử âm, đã làm cho tất cả mọi người trong tràng im lặng, mọi người đều lẳng lặng lắng nghe khúc nhạc bình thường thử âm của hắn.
Vào lúc này, tất cả mọi người có một loại ảo giác, đó là khúc nhạc bằng đàn Piano này là một đoạn tự thuật về một đoạn tình cảm chất và thánh thiện, nó đã khắc sâu vào trí nhớ của mọi người, giống như mọi người là nhân vật chính, như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.
Diệp Lãng đàn một khúc này, chủ yếu là vì khúc Trí Ái Lệ Ti và một khúc nhạc cơ bản lúc học đàn, chính vì như vậy, nó chính là một khúc nhạc thử âm tốt nhất.
Mà ở đây cũng chỉ có Diệp Lãng, mới dám đàn thử âm bằng một khúc nhạc thế này, bời vì người có thể bước lên sân khấu đều đã chuẩn bị kỹ càng, cũng không dám tùy ý như hắn.
Đây là một khúc nhạc thử âm, không phải là một tiết mục.
- Tiểu hỗn đản, tuy không thể phủ nhận khúc nhạc vừa rồi của ngươi rất tốt, nhưng cũng quá đơn giản, chẳng lẽ đến ta ngươi cũng dám qua loa sao?
Hoàng thái hậu cảm thấy khúc nhạc này của Diệp Lãng chỉ là một tiết mục tăng thêm hào khí, cho nên oán giận.
Diệp Lãng lắc đầu, trả lời:
- Không phải, đây chỉ là thử âm, không phải vừa rồi ta đã nói rồi sao? Đúng rồi, đây cũng là một khúc nhạc hay, nếu người đã nghe xong, ta cũng không tiếp tục.
- Chuyện này đương nhiên không được! Ngươi phải cho ta tiếp tục!
Hoàng thái hậu vội vàng nói, thì ra chỉ là thử âm, thử âm cũng có hiệu quả như vậy, xem ra bản lĩnh của tiểu tử này rất sâu a, không biết hắn học như thế này, giống như hắn tinh thông tất cả mọi thứ.
- Biết rồi, ta cũng biết lão nhân gia cũng không muốn qua loa. Ai, người già, đúng là phiền toái mà.