"Ra cái đầu của ngươi, ta làm quái gì còn đề mục nào đâu, chuyện lần này là ngươi gây ra, tự ngươi giải quyết đi." Hoàng Đế trở lại trên vương tọa, nói với Diệp Lãng.
"Muốn ta ra đề mục? Cũng được!" Diệp Lãng nhìn Hoàng Đế: "Chuyện hôm nay chỉ có từng này thôi sao, không còn chuyện gì khác?"
"Không có, ngươi cứ trở về ngẫm nghĩ xem! Nhìn xem cho ai đề mục gì thích hợp, tất cả đều tự ngươi quyết định." Hoàng Đế cười nói.
"Chỉ vậy mà người còn bảo ta đến đây làm gì, tùy tiện thông tri một chút không được à!" Diệp Lãng nói thầm.
"Ngu ngốc, bây giờ ngươi đang nắm giữ tương lai của đế quốc..." Thất công chúa tức giận nói, nàng biết Diệp Lãng không hiểu rõ tình huống.
Làm cho Diệp Lãng ra đề, theo một góc độ nào đó mà nói chính là cho hắn chọn thái tử cho nên mới thận trọng như vậy, gọi hắn đến đây đối thoại trực tiếp.
Tin rằng nếu Diệp Lãng quay về, suy nghĩ xem cho ai vấn đề gì, trong lúc đó, những vương tử công chúa, còn có rất nhiều đại thần đều cố gắng thể hiện hữu hảo với hắn, hy vọng mình hoặc phe phái của mình đạt được ích lợi lớn nhất.
Kỳ thật việc này chẳng khác nào đưa Diệp Lãng vào vị trí trung tâm của sự tranh đoạt quyền lực, hơn nữa trong tay hắn lại nắm quyền quyết định không nhỏ nữa!!
Cũng vì thế mà khi biết Hoàng Đế quyết định việc này, cơ hồ tất cả mọi người đều sợ ngây người, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được Hoàng Đế sẽ trao quyền lợi lớn như vậy cho Diệp Lãng. Chẳng lẽ nói, Hoàng Đế cố ý truyền ngôi cho Thất công chúa?
Bây giờ Thất công chúa là vị hôn thê của Diệp Lãng, mà Diệp Lãng lại có quyền lợi lớn như vậy, đây chẳng phải là để Thất công chúa chiếm tiện nghi sao.
Mà trong mắt mọi người, vô luận là bề ngoài hay trí tuệ, Thất công chúa cũng không phải là người nổi bật nhất, tuyệt đối không phải là một sự lựa chọn tốt nhất, nếu nàng lên ngôi hẳn sẽ có rất nhiều sự tranh chấp.
Nhưng nếu có Diệp gia duy trì, mà năng lực của Diệp Lãng tựa hồ cũng có chút thần kỳ thì chuyện này cũng không phải không thể.
Bởi vậy, trong giờ phút này, Thất công chúa và Diệp Lãng cũng trở thành đối thủ trong cảm nhận của mọi người, một đối thủ đột nhiên xuất hiện, một đối thủ mà tính thế nào cũng không biết trước được!
Mà ý tưởng này chẳng qua chỉ giằng co một hồi thôi, ngay sau đó mọi người liền phủ định ý tưởng này!
Đơn giản là Diệp Lãng --
"Cái này thì cần gì về nhà suy nghĩ, ta ra vài vấn đề để cho các vương tử và công chúa tự mình giải đáp, viết đáp án lên giấy là được." Diệp Lãng mới lười về nhà suy nghĩ, trực tiếp giải quyết ở đây là tốt nhất.
Mà trong thời gian ngắn ngủi như vậy hắn cũng thật sự không nghĩ ra được đề mục đặc biệt khó gì cho nên hắn cũng chọn một ít vấn đề mà người bình thường căn bản không trả lời được.
"Có một quy tắc là, những vấn đề này của ta thì các ngươi chỉ có thể tự mình suy nghĩ, có thể đáp được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bất quá, các ngươi có thể tìm người cùng nhau trả lời, có thể tích lũy thêm thành tích nhưng không được trao đổi! Hiểu được thì bắt đầu chuẩn bị đi, nửa giờ sau tập trung lại trong này!"
Sau khi Diệp Lãng nói xong liền lấy ra giấy bút, bắt đầu viết đề mục...
"Tỷ, thế nào?" Diệp Lãng hỏi Diệp Lam Vũ.
"..., một cái ta cũng không đáp được..." Khuôn mặt Diệp Lam Vũ hơi hơi đỏ.
"Ta biết, ngươi ngốc như vậy đương nhiên đáp không được rồi! Ta hỏi là chữ của ta viết thế nào ấy, có phải rất có phong cách quý phái không?" Diệp Lãng cười cười, nói.
"Đi chết đi, dám nói tỷ tỷ như vậy, có phải là chán sống rồi không! Bất quá, chữ của ngươi quả thật rất khá, ngươi luyện được chiêu này từ khi nào đấy?" Diệp Lam Vũ gõ Diệp Lãng một cái, tựa trên vai Diệp Lãng hỏi.
"Hắc hắc, ta luyện lâu rồi, bất quá có rất ít cơ hội có thể viết đại tự (chữ to) như vậy." Diệp Lãng cười nói.
Hắn luyện được từ võ lâm bảo khố, trong đấy cũng từng đề cập qua thư pháp, kỳ thật thư pháp có thể dùng võ đạo để viết thành, đem võ đạo của chính mình dung nhập vào trong thư pháp, khi lĩnh ngộ được võ đạo thì viết đại tự sẽ hiện lên phong cách quý phái.
Bất quá Diệp Lãng cũng rất ít bày ra thư pháp của mình bởi vì hắn cũng không có hứng thú nhiều với cái này, với cả hắn cũng không có nhiều cơ hội viết đại tự.
Mà cũng vì Diệp Lãng có rất ít cơ hội viết đại tự nên đời sau lại rất trân quý, giá trị rất xa xỉ!
Nhất là những đề mục hắn đang viết đều được bảo lưu lại, tất cả đều trở thành tuyệt thế tinh phẩm, không chỉ vì tính trân quý của nó mà còn vì mấy đề mục này cải biến vận mệnh của một đế quốc... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
"Tốt lắm, mọi người đều đến đông đủ a, vậy nhìn cho rõ đề mục a!" Diệp Lãng ra lệnh một tiếng, thị vệ mang những đề mục hắn vừa viết ra giắt trong đại điện.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên đấy, biểu tình đầy khẩn trương và hoang mang, đương nhiên, đây không phải là vì chữ của Diệp Lãng đẹp mà là vì nội dung đề mục của hắn.
Rất nhanh sau đó mọi người ở đây đều tập trung trên người Diệp Lãng, nhìn Diệp Lãng từ đầu vẫn ngồi uống trà nói chuyện phiếm với Diệp Lam Vũ, đại bộ phận bọn họ đều phóng ra một loại ánh mắt muốn ăn thịt người.
Đơn giản là vì rất nhiều người nhìn thấy đề mục xong lại phát hiện mình không trả lời được bao nhiêu vấn đề, thậm chí ngay cả một cái cũng không.
Bất quá, khi bọn hắn nhìn thấy Thất công chúa cũng ngẩn người, đồng dạng cũng không trả lời được câu nào liền cảm thấy thoải mái lại, cũng không cảm thấy khó chịu như lúc nãy nữa.
Ít nhất, Diệp Lãng cũng không phải là làm khó dễ bọn họ mà để cho Thất công chúa dễ dàng trả lời.
"Diệp Lãng... Vì sao mấy vấn đề này đều kỳ quái như vậy, thật sự có đáp án sao?" Lúc này Hoàng Đế cũng bắt đầu hoài nghi.
"Đúng vậy, xú tiểu tử, không cần viết lung tung cho vui như vậy, hay là cứ về nhà trước rồi nghĩ lại xem!" Diệp Thành Thiên nói, làm nhân vật đại biểu cho Diệp gia, trường hợp như thế này tất nhiên hắn sẽ ở đây.
"Yên tâm đi, vấn đề của ta đều có đáp án cả, chỉ là người bình thường đáp không được mà thôi." Diệp Lãng cười đáp.
"Chúng ta xem như là người thường sao? Vì sao một đề cũng đáp không được?" Thất công chúa buông tha, có điểm khó chịu hỏi, cho dù nàng kém hơn các công chúa khác một chút nhưng không có khả năng một cái cũng không đáp được.
"Chẳng lẽ ta thật sự ngốc như vậy sao?" Thất công chúa có điểm mất tự tin nói nhỏ.
"Cái này không quan hệ đến việc ngươi có ngốc hay không, cho dù là thông minh hơn đi nữa cũng chưa chắc trả lời được, khảo nghiệm này cũng không liên quan đến trí tuệ." Diệp Lãng nhẹ cười nói.
"??" Thất công chúa có chút không rõ, nếu nói những đề mục này không phải khảo nghiệm trí tuệ thì khảo nghiệm cái gì?
"Đừng nghĩ nữa, qua uống chén trà." Diệp Lãng ý bảo Thất công chúa ngồi xuống, mà Thất công chúa cũng thật biết điều ngồi bên cạnh hắn, nhìn những đề mục này, lắc đầu, sau đó tán gẫu với Diệp Lãng!
Hai người khi thì cười khẽ, khi thì Thất công chúa tức giận gõ Diệp Lãng một cái, khi thì...
Hai người đều không để ý đến những chuyện khác, sự canh tranh này đều không có chút quan hệ với họ, trên người họ chỉ có một phần cảm tình làm cho người khác hâm mộ mà thôi...