Luyến Thanh Trung Độc

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi bờ môi đã hôn tới xương quai xanh, Dịch Quân Ngạn không còn kiềm chế nổi mà rên rỉ thành tiếng, tiếng kêu lộ ra sự mềm yếu cùng mị hoặc kia quả thực như thuốc kích thích, Đằng Tự trong nháy mắt cảm giác dục vọng nơi thân dưới như đã bùng nổ.

Dán chặt cơ thể lên người hắn, cậu cũng bắt đầu cảm nhận được ham muốn nơi Đằng Tự đang chộn rộn mà tràn ra.

Đây là lần đầu chạm vào cơ thể người kia, quả thực vô cùng mẫn cảm.

Đằng Tự dám khẳng định Dịch Quân Ngạn vẫn là trai tân, căn cứ vào ngày hôm đó thu âm ‘Hoa Linh’ phân đoạn ba. Cậu chỉ biết đỏ mặt mà cười gượng, cái kiểu đó thực vừa nhìn đã biết là tiếng rên học qua, căn bản cũng không phải là có kinh nghiệm gì.

Sở dĩ nguyên do hắn được hưởng cái thân thể này, cũng là đang giúp cho cậu một cách đặc biệt thiết thực để đối phó với cảnh H.

Vì đã tìm được lý do, hắn cũng không đối với người dưới thân mình mà khách khí. Một tay xé toạc chiếc áo sơ-mi rẻ tiền trên người Dịch Quân Ngạn, để lộ ra cơ thể với nước da mịn màng, khiến hắn hài lòng mà thốt lên khoan khoái.

Ngày đó nhéo hai má của cậu, Đằng Tự cũng rất muốn biết da dẻ bên trong có thực sự mềm mịn như vậy không, hôm nay cuối cùng cũng đã được thưởng ngoạn, vuốt lên, thực sự là hoàn mỹ tới vượt trên tưởng tượng.

Dịch Quân Ngạn không có bao nhiêu thịt, nhưng lại tuyệt đối không phải hạng gầy trơ cả xương, màu da lại rất trắng, dường như còn phảng phất chút phớt hồng, mềm mại tựa như da nữ nhân, càng chạm càng nghiện, chẳng thể nhịn được mà lặp đi lặp lại vuốt ve.

“Đừng…” Hình như hắn có bóp hơi quá lực, Dịch Quân Ngạn không đè nén nổi đau đớn mà bật ra thanh âm.

Buông làn da đã bị sờ mó cho đỏ hồng, Đằng Tự chậm dãi hướng tay về phía dưới “vùng cấm” mà quanh co xoa nắn.

Hắn vốn đã đọc qua nhiều bộ BL, đương nhiên sẽ hiểu rõ khi hai người đàn ông “làm” với nhau sẽ phải như thế nào, vậy nhưng đây là lần đầu tiên Đằng Tự được tự tay thực tế, thật cũng không khỏi có chút bỡ ngỡ.

Đột nhiên, vốn từ đầu đã thuận theo hắn, ai ngờ Dịch Quân Ngạn lại phản kháng vùng dậy, Đằng Tự căn bản hoàn toàn không ngờ tới cậu sẽ giãy dụa, lập tức ngã ra sau.

“Không… Không được.” Cậu đứng lên sít sao nắm lấy mảnh vải còn vương lại trên người mình, đáng thương nhỏ giọng nói.

Đằng Tự giật mình còn chưa phục hồi lại tinh thần, cơm đã dâng tới miệng rồi còn để tuột mất, khiến ngay cả cảm giác thất bại vẫn chưa kịp sản sinh.

Dịch Quân Ngạn mặt đỏ bừng, đứng đó tựa trời chồng, rồi một lúc sau mở miệng líu nhíu nói với Đằng Tự: “Việc đó… Việc đó… Làm ơn… Chờ một chút.” Nói xong, liền chạy về phòng mình, thế rồi lại vội vàng trở ra.

Đằng Tự trừng mặt nhìn Dịch Quân Ngạn, tưởng cậu sẽ thực sự gọi trai bao liền tức giận mà đuổi tới.

Song, Dịch Quân Ngạn không giống như những gì hắn nghĩ, khi mở cửa vội vàng chiếu mắt vào bên trong, liền thấy bóng dáng người kia đang ngồi bên đầu giường, lúi húi tìm thứ gì đó trong ngăn kéo.

Huyên náo một hồi, Dịch Quân Ngạn bỗng nhiên đứng lên xoay người, dường như bị sự xuất hiện bất ngờ của Đằng Tự ngay trước cửa thì giật mình thất kinh, thân thể không tự chủ mà run rẩy không thôi, sau đó liền cắn môi cúi đầu xuống, nơm nớp lo sợ mà đưa thứ đồ cậu nắm trong tay cho hắn.

“Xin mời… Mời dùng cái này…”

Trong lòng bàn tay là một thứ gì đó được gói lại vô cùng chắc chắn.

Đáy lòng lửa giận liền bùng nổ, Đằng Tự không thèm đoái hoài tới cái gì là ôn nhu dịu dàng, liền nắm lấy Dịch Quân Ngạn, quăng lên giường, lấy lực toàn thân mà đè lên người cậu, cũng không màng lột sạch từ quần trong tới quần ngoài, ngay sau đó vội vã tiến vào hậu huyệt của Dịch Quân Ngạn.

“A!…”

Bị hành động đột ngột cảu Đằng Tự tác động lên hạ thể, Dịch Quân Ngạn thậm chí còn chưa kiệp sinh nghi đã đau đớn vô cùng, con ngươi liền thu lại, kêu lên thảm thiết.

Đau khôn cùng, kể cả khuôn mặt đỏ bừng từ đầu của cậu.

Trong bóng tối, Đằng Tự không nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch tái mét của Dịch Quân Ngạn, nhưng cảm giác được cơ thể cậu đang sượng cứng. Để thứ thô nóng phía dưới đi vào thực hắn cũng cảm thấy không đành lòng, vậy nhưng giờ hạ thể đã bị dục vọng đốt cháy, căn bản không còn tâm tình làm gì để bù đắp cho cậu.

Cắn môi, Đằng Tự nhắm mắt lại, trong tư tưởng liền cứ để sự phóng đãng của bản thân phát tiết, Dịch Quân Ngạn dường như yếu ớt tới nỗi đã chẳng thể rên rỉ như trước, thâm tâm hắn vẫn tự an ủi chính mình: Đây là hắn chọn, đây là hắn tự làm tự chịu…

Nhưng cuối cùng là bực bội, là chèn ép cái gì, hắn cũng chẳng thể nói rõ.

Hay có lẽ, Đằng Tự rõ ràng hiểu, người kia cầm trong tay thứ bao bảo hiểm kia mà nói, đơn giản là châm chọc mỉa mai cùng sỉ nhục, tuy rằng thời nay ân ái mang bao bảo vệ là chuyện thường ngày, thế nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng khó chịu.

Dịch Quân Ngạn chẳng phải từ đầu thầm thích thầm yêu hắn hay sao? Như vậy chính cậu phải thấy mang ơn đội nghĩa Đằng Tự mới đúng chứ? Sao lại nỡ phản kháng, ruồng bỏ khi dễ hắn như vậy?

Cho nên giờ hắn quyết liệt mạnh bạo như thế, hoàn toàn là do người kia trêu chọc!

Cũng không bao lâu sau, Đằng Tự thoa một lớp dầu bôi trơn lên tiểu huyệt của cậu, khiến cơ thể tỏa ra một đám mây khoái cảm, thế rồi hắn nâng hai chân Dịch Quân Ngạn lên, mạnh mẽ mà dương oai tiến vào bên trong, trong đầu tưởng như đã thoáng qua thứ gì đó, nhưng cũng chỉ là điều trong nháy mắt.

Cao trào qua đi, Đằng Tự mệt lử.

Hắn rút hạ thể ra, thế rồi ghé lên phía trên, cảm giác nơi này ánh sáng chiếu tới nhiều nhất, đôi mắt của cậu dường như đang nhắm lại.

“Dịch Quân Ngạn?” Hắn khe khẽ kêu lên một tiếng.

Mí mắt cậu vẫn như trước không nhúc nhích.

Hắn thất kinh liền lập tức đứng dậy, xuống giường bất đèn. Nhìn về phía sau là tình cảnh thảm hại khiến Đằng Tự cả kinh nói không ra lời, thứ gì đó liền hung hăng va đập nơi trái tim, đau đớn như ngày hôm ấy nhìn thấy Dịch Quân Ngạn máu tươi đầm đìa ngay trước mặt mình vậy.

Cậu nằm hai chân dạng ra, giữa đó là thứ dịch trắng nhưng lại hỗn táp với huyết, pha trộn cùng một chỗ, mà trên cơ thể trắng ngần của Dịch Quân Ngạn lại rải rác những vết đỏ hồng, đặc biệt là đôi hồng nhũ, đỏ rực tựa như bị sưng tấy.

Trên mặt lệ loang lổ, một cánh tay đặt lên miệng, Đằng Tự cứng nhắc bước chân về phía cậu, đặt cánh tay sang một bên, thấy bên hình như cũng đang rỉ máu vì bị cắn mạnh!

Đau đớn như thế, tại sao người này lại có thói quen tự ngược bản thân mình tới vậy?

Bản thân thật độc ác, thà rằng để kẻ mình yêu thương được thỏa mãn, cũng không thèm quan tâm bản thân bị đau tựa cắt lên da thịt, đau đến nỗi hôn mê bất tỉnh mà thiếp đi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio