“Giết bọn họ, giết bọn họ đi.” Tôi thì thào.
“Cái gì? Nam Tĩnh, ngươi nói cái gì?” Hàn Chiêu ghé sát tai vào tai tôi, muốn nghe tôi nói gì.
“Đi, đi, hãy mang tôi rời đi.” Tôi cố nói rõ ràng.
Sắc mặt Hàn Chiêu sầm xuống, không nói gì với Hàn Kinh, cũng không để ý tới quận chúa ngang ngược, yên lặng ôm lấy tôi, rồi xoay người đi ra ngoài, tôi nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng thở phào nhè nhẹ của họ…
Hàn Chiêu không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người khác, ôm tôi lên một chiếc xe ngựa, vào trong rồi vẫn không buông tôi ra.
Xe ngựa lóc xóc, tôi buông hàm răng đang cắn chặt lại ra, ngụm máu bị nghẹn lại quá lâu liền phun ra, bắn vào ngực áo của Hàn Chiêu. Hàn Chiêu không nói gì, chỉ dùng tay áo lau nhè nhẹ khóe miệng tôi, trên mặt không tỏ biểu hiện gì.
Rất lâu sau, tôi mới cảm thấy cơ thể của mình mềm trở lại, ý thức lại trở về cơ thể.
Tôi chậm rãi nói: “Không phải trước đây anh hỏi tôi có quan hệ gì với hắn sao? Hắn là kẻ thù của tôi, là kẻ thù làm cho gia đình tôi tan vỡ, là kẻ đã phá hủy toàn bộ cuộc đời tôi, là kẻ đã giết những người thân yêu nhất của tôi!”
‘Giết hắn, hãy giúp tôi giết hắn, chỉ cần có thể giúp tôi giết hắn, tôi có thể bán linh hồn của tôi cho anh.” Tôi nói.
Hàn Chiêu vẫn không nói gì, ôm chặt tôi vào lòng.
Buổi tối, Thiệu Dương lại đến truyền tin cho tôi, anh ta chỉ nói là Đường Huyên muốn gặp tôi.
‘Tĩnh Chi,” Đường Huyên gọi tên tôi, lo lắng khi nhìn thấy tôi, những lời định nói ra lại không thốt ra được.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi bình tĩnh hỏi.
“Sáng nay, chúng tôi phái người đi theo dõi tòa nhà kia, có người trở về nói.,” Đường Huyên dừng lại, như sợ tôi không chịu nổi đả kích, tôi cười cười, Đường Huyên nói tiếp: “Đêm qua không biết sao tòa nhà đó đột nhiên hỏa hoạn, chết cháy rất nhiều người, trong đó còn có…”
Tôi lấy tay chặn miệng cô ấy lại, không cho cô ấy tiếp tục nói.
Tôi im lặng nhìn Đường Huyên, ánh mắt Đường Huyên mọng đỏ, bước đến ôm lấy tôi, nói khẽ: “Tĩnh Chi, khóc đi, khóc đi sẽ thấy dễ chịu hơn, cậu làm vậy tôi rất sợ.”
Tôi cười lắc lắc đầu, trong ngực trống không, muốn khóc mà không khóc được.
…
‘Tĩnh Chi, cậu phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Tôi cười, “Đường Huyên, không phải cậu đã hỏi tôi còn muốn báo thù không sao? Thực ra tôi chỉ muốn đưa Việt nhi an toàn rời khỏi đây, nhưng hiện tại, tôi chỉ còn báo thù, tôi không còn gì vướng bận nữa.”
…
Tôi lại trở về Tề vương phủ, vẫn làm gã sai vặt lúc nào cũng tươi cười, trong thư phòng, tôi lặng lẽ thu dọn những đồ vật trên bàn, Hàn Chiêu ngồi nghiêng người sang một bên, ánh mắt dõi theo tôi.
Cuối cùng, anh ta không nhịn được, mở miệng: “Nam Tĩnh, rốt cuộc ngươi là ai?”
Tôi đứng im, không ngẩng lên, lạnh lùng nói: “Tôi là ai giờ không quan trọng nữa, tôi chỉ biết tôi sẽ giúp anh đoạt chức vị thái tử thôi.”
Hàn Chiêu cười nhạt: “Hoang đường! Ai cũng biết ta và thái tử điện hạ huynh đệ tình thâm, ta vẫn là Vương gia hưởng lạc, không quan tâm đến chính sự.”
“Thật sao? Điều này chỉ có thể lừa người dân chúng thôi. Chẳng lẽ Tề vương điện hạ thật sự không biết tể tướng vẫn muốn đổi lập Tề vương làm thái tử sao? Hơn nữa thái tử điện hạ cùng anh chẳng phải huynh đệ tình thâm gì, chỉ có huynh đệ với Phạm Tử Chư kia thôi, chỉ e Tề vương điện hạ là anh cũng chẳng biết gì, hiện tại thủ lĩnh cấm vệ quân Tống Cương Liệt ở Phồn Đô này cũng không còn là người trung lập nữa, hắn đã sớm theo phe của Hàn Kinh rồi.”
Hàn Chiêu nhìn tôi, sắc mặt đã thay đổi.
“Tôi cũng biết một ít chuyện về thái tử điện hạ, chỉ e rằng những chuyện này cả anh và tể tướng đều rất muốn biết rõ hơn, anh không cần hỏi tôi làm sao mà biết, anh chỉ cần nói hữu dụng hay vô dụng là được.”
Hàn Chiêu cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên, ánh mắt sắc bén, chậm rãi hỏi: “Điều kiện đâu? Điều kiện là gì?”
“Một ngày nào đó anh trở thành thái tử, hy vọng anh có thể đem Hàn Kinh và Mai Tốn Tuyết giao cho tôi xử lý.” Tôi nói từng câu từng chữ.
Hàn Chiêu lạnh lùng nhìn tôi một lúc, gật đầu.
Tôi nhớ lại lúc ở Vọng mai sơn trang, Hàn Kinh và Phạm Tử Chư lúc đó chẳng hề kiêng dè mà bàn luận những chuyện tranh đấu ở Phồn Đô trước mặt tôi, lúc đó bản thân tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ khi sống nửa năm ở Phồn Đô, tôi mới bắt đầu hiểu sâu sắc hơn những cuộc nói chuyện đó của bọn họ, tất cả những điều đó tôi không hề giấu diếm mà nói hết cho Hàn Chiêu.
Cuộc sống của Kinh thành vẫn sa đọa xa hoa như vậy, tôi biết, đó chỉ là vẻ bề ngoài, Hàn Chiêu và thừa tướng Tả Văn Huân đang chuẩn bị hành động, như, không quá mấy ngày, thủ lĩnh cấm vệ quân Tống Cương Liệt bị ám sát ở trong nhà, chết không manh mối.
Có một ngày, tôi đột nhiên hỏi Hàn Chiêu một câu: “Điện hạ, Hoàng thượng có phải là một minh quân không?”
Hàn Chiêu bị câu hỏi của tôi làm sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu nói: “Phụ hoàng ít nhiều vẫn là một quân chủ oai hùng, không có Phụ hoàng thì sẽ không có nước Hung nô cường thịnh như hiện nay.”
“Như vậy đối với việc tranh giành quyền lực của điện hạ và Hàn Kinh, Hoàng Thượng biết rất rõ?”
Hàn Chiêu trầm ngâm một chút, nói: “Đúng vậy, chỉ là Phụ hoàng mắt nhắm mắt mở mà thôi.”
“Đương kim hoàng thượng còn rất khỏe mạnh phải không?”
Hàn Chiêu không hiểu vì sao tôi lại hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu.
“Nếu tôi tính không sai, năm nay Hoàng thượng mới hơn năm mươi ba tuổi đúng không? Mà Hàn Kinh đã hơn ma mươi mốt tuổi, Hoàng thượng đang lúc thời kỳ phong độ nhất, ông ta sợ nhất là gì? Mà Hàn Kinh sợ nhất là gì?”
Hàn Chiêu nhìn tôi, ánh mắt lóe sáng.
“Tôi từng nghe nói, không gì hơn thế sự cân bằng, hiện tại Hoàng thượng và điện hạ Hàn Kinh đang duy trì thế cân bằng, nếu đã không có thế tử, thì chỉ còn lại một mình thái tử phát triển thế cục này…”
Tôi ngừng lại, không nói tiếp nữa, Hàn Chiêu rất thông minh, từng là một quận vương sống và lớn lên ở trong cung, đối với sự việc có thủ đoạn mưu quyền này, đương nhiên là hiểu rõ hơn tôi rất nhiều.
Chẳng qua là do tôi xem ti vi quá nhiều, biết cái này gọi là quân chủ thánh minh và thái tử đều không có kết cục tốt đẹp gì, Hán Vũ Đế với thái tử Lưu Cứ, Đường Thái Tông với thái tử Thừa Kiến, ngay cả mấy thái tử con của Võ Tắc Thiên, cũng không có kết cục tốt đẹp gì, vì sao? Lý do chẳng ngoài việc tranh giành quyền lực, mà cái đó chính là ngai vàng của đế vương, không có phụ tử tình thâm gì, muốn đem toàn bộ quyền lực nằm trong tay vua, làm cách nào đó để cản được thái tử để mơ về một ngai vàng!
Đương kim hoàng thượng đang làm cho thế cục cân bằng, mà Hàn Chiêu và Hàn Kinh chính là cự cân bằng đó, nếu Hàn Chiêu lấy lui để tiến, chỉ còn lại một ông già với thái tử, sẽ thấy quyền lực càng lúc càng dễ rơi vào tay Hàn Kinh, lão hoàng đế sẽ để yên sao? Còn Hàn Kinh có cam tâm chỉ làm thải tử vài chục năm nữa không?
Hàn Chiêu nghe xong những lời tôi nói, vẫn không mở miệng, chỉ yên lặng xem xét tôi, ánh mắt bí hiểm.
Đường Huyên muốn tìm đến nơi có thế ngoại cao nhân để tìm hiểu, tôi rất muốn giúp cô ấy, nhưng lại không hề có chút hứng thú nào nữa, bởi tôi bây giờ, chỉ là một cái xác không hồn, ngoài hận thù ra, không còn tình cảm gì nữa.
Tôi vẫn ở lại Tề vương phủ làm người hầu, vẫn là chân chạy cho Hàn Chiêu, tuy rằng Hàn Chiêu chưa hề nói gì, nhưng có thể nhận ra anh ta cố gắng tránh cho tôi phải đi lại phủ thái tử.
Từ ngày nói chuyện đó với Hàn Chiêu, Hàn Chiêu bắt đầu hỉ nộ bất thường, đôi khi rất vui vẻ cao hứng, nhưng đột nhiên lại thay đổi đột ngột, nặng nề ngồi một chỗ, lạnh lùng nhìn tôi, không nói câu gì.
Buổi tối về phòng mình ăn cơm chiều, Ngôn Nhân lại đến kêu tôi đến thư phòng hầu hạ.
Đẩy cửa thư phòng bước vào, bên trong không đốt đèn, thì ra Hàn Chiêu không có ở đây. Mắt tôi vẫn chưa quen với bóng tối, tôi sờ soạng đến trước bàn làm việc, đốt nến lên, ánh sáng dần dần tỏ, đồ vật trước mắt hiện lên rõ ràng hơn, tôi chậm rãi thu dọn bút mực trên bàn lại, cuộn những bức tranh lại, đúng lúc làm rơi ra một bức tranh trên mặt đất, lăn xuống mở ra, tôi vội vàng nhặt lấy, tay vừa mới chạm vào bức tranh, cả người cứng đờ.
Trong bức tranh vẽ một người, mặc trang phục màu xanh bình thường của hạ nhân, hé ra một khuôn mặt như là một cô gái, đang ôm mấy cành hoa mai, dựa lưng vào cột, ánh mắt người trong tranh khép hờ, có chút mơ màng, khóe miệng lại nhẹ nhàng hướng về phía trước, cười như không cười…