Vị chua của nước trái cây, vị đắng của cà phê, vị cay của rượu brandy, vị ngọt của mật ong, trình tự pha không hề phức tạp mà thật đơn giản.
“Tôi hút thuốc được chứ?” Hàn Tự Dương vừa lái xe vừa nhàn nhạt hỏi.
“Uhm, không vấn đề gì.”
Trước đây Quân Mạc rất ghét hút thuốc, từ nhỏ đã được giáo dục rằng hút thuốc là nguyên nhân của một loạt bệnh nan y liên quan đến phổi, chỉ mong từ nay trên thế giới không còn khói thuốc. Sau gặp một cô gái cực kỳ ưu nhã ngồi trong đại sảnh khách sạn hút thuốc, rất giống nữ tử phong trần Thượng Hải trước kia, trong sương khói phảng phất hiện ra dáng người mảnh khảnh trong bộ sườn xám, từ đó về sau, cảm thấy khói thật sự có thể là thứ điểm xuyết cho phong độ, phẩm vị của một người.
Cô nhìn anh qua làn khói, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay thon dài, nắm lấy vô lăng, trong không khí có mùi thuốc lá nhẹ nhẹ, mặc dù không nồng, nhưng mỗi vật trong xe đều nhiễm mùi thuốc.
Anh mở cửa sổ ra một nửa, hút gió lạnh bên ngoài vào, xe lại đang chạy cực nhanh, mái tóc ngắn của Quân Mạc bay vào mắt, cô lấy tay vuốt.
“Cắt tóc, nhận công việc mới? Sự khởi đầu mới? Phải không?” Giọng nói của anh thản nhiên không phân ra hỉ nộ, xe lại càng chạy nhanh hơn.
“Anh làm sao vây?” Quân Mạc đưa tay ngăn, nhưng chạm vào tay anh, lại giống như bị bỏng, liếc nhìn anh một cái, mặc kệ không lên tiếng để anh đua xe
Anh cười nhẹ, khóe mắt hơi gợi lên, giảm tốc độ: “Anh làm sao vậy?”, chợt lắc đầu, tay cầm thuốc đưa lên day nhẹ thái dương, “Những lời này tôi nên hỏi chính mình mới đúng – hóa ra đến tận bây giờ em vẫn trốn tránh tôi?”
Quân Mạc mệt mỏi tựa vào lưng ghế, tai nghe anh nói, tựa hồ hoàn toàn không có lời nào vào tai – cô vẫn cảm thấy kỳ quái, chỉ cần ở gần Hàn Tự Dương, cảm xúc của bản thân luôn có thể dễ dàng sụp đổ – một lần tự nhiên khóc lớn trên đường, sau nghĩ lại, trận khóc này, chắc là do tâm tình nhiều năm tích tụ, lại có thể mang theo màu sắc của một vở hài kịch.
“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?”
“Ở đâu?”
“Chỗ nào cũng được.” Quân Mạc thật sự có nhiều lời để giải thích, rất nhiều lần muốn nói với anh, nhưng khuôn mặt anh cứ lạnh nhạt như vậy, bắt đầu cảm thấy mơ hồ khó chịu, liền quay đầu ra nhìn cửa sổ – đã là những cảnh vật hết sức quen thuộc, cô bỗng nhiên thở nhẹ một tiếng, cafe shop bắt đầu buôn bán trở lại rồi sao?
“Vào trong đó đi.” Cô chỉ chỗ cho anh.
Hàn Tự Dương nhìn thoáng qua, sắc mặt càng tái nhợt – có lẽ cô đã quên từ lâu, nhưng anh lại nhớ rõ ràng rành mạch, đó là nơi cô hay đến – loanh quanh, luẩn quẩn một hồi, ý muốn kết thúc ở cùng một chỗ? Vì vậy không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Cô đứng ở ngoài đợi anh đậu xe, nhìn anh bước nhanh tới bên cạnh mình. Anh thay cô đẩy cửa ra, trong quán không có nhiều khách – cô nhìn quầy bar đầu tiên, giống như hết thảy mọi việc đều không thay đổi, Lăng tỷ đang tỉ mỉ lau ly sứ. Đưa mắt nhìn thấy cô, cười nhẹ bắt chuyện: “Đến à?”
Cặp mắt kia đã không còn vẻ mị diễm, ý vị trong suốt/ thanh triệt lưu chuyển, nói chung những người có tâm hồn trong sáng luôn như vậy.
Quân Mạc cười với chị, không nói gì cả, bước đến ngồi vào chỗ quen.
Cô gọi một ly sô cô la nóng, Hàn Tự Dương nhìn nhìn cô, cúi đầu nhìn nhìn, trầm giọng nói: “Cà phê chanh” – trong thực đơn chú thích là thế này: Vị nước trái cây chua, cà phê đắng, rượu brandy cay, mật ong ngọt.
“Ngọt ngào?” Vì sao chỉ cần ở bên cạnh cô, cuối cùng vẫn nghĩ tới từ này? Hàn Tự Dương nhìn hai má cô bị gió lạnh thổi hồng, không kìm được muốn thay cô chỉnh lại tóc mai bay rối. Nhưng tâm tình lúc này lại chua chát khó phân biệt.
“Em muốn nói gì?” Anh nhẹ nhàng xuyên miếng chanh trong tách cà phê trước mặt. Nhìn anh thế này, sườn mặt Hàn Tự Dương sâu sắc, góc cạnh rõ ràng. Ánh mắt anh cũng chuyên chú nhìn về phía xa xa. Lướt qua giọt mưa, tựa hồ đôi mắt đang rối loạn chợt trầm tĩnh lại.
Quân Mạc cứ nhìn như vậy, thật sự không có cách nào mở miệng, sau một lúc mới từ từ nói: “Trước kia, tôi thật sự coi tình yêu là tất cả – anh biết không, lúc yêu là lúc sống vui vẻ nhất, thất tình – cũng có thể coi như đã tự phong bế bản thân. Hầu như quên rằng, hóa ra tôi cũng là người biết tiến tới phía trước.”
Cô quấy cốc cacao trước mắt, cười cười: “Kỳ thật tôi cũng biết bộ dạng mình không tốt, vừa tới Nam đại làm việc mấy tháng, tôi biết mình không thích – nhưng không thích thì thế nào, vẫn phải hoàn thành.”
Hàn Tự Dương chăm chú nhìn cô, cô cứ bình tĩnh như vậy nói, hình như từ lúc quen biết đến giờ, anh chưa bao giờ nghe cô bình tĩnh như vậy mà kể về cuộc sống của mình, vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt đen láy chuyên chú nhìn hai mắt anh, không chút trốn tránh.
“Tôi không thật sự thích khách sạn, tụ tụ tán tán, không thể đếm hết, lúc nào cũng có cảm giác hoảng hốt. Tôi đã nói cho anh chưa nhỉ? Kỳ thực tôi thích làm giáo viên.”Cô mất tự nhiên dừng lại một chút, ánh mắt của anh trong nháy mắt trở nên nóng rực, “Không phải là nguyên nhân kia đâu – mà là cảm thấy được nghỉ hè và nghỉ đông thật tốt, có thể đi chơi nhiều nơi. Sau lại cảm thấy, công việc cũng yên ổn, hơn nữa tôi thích cảm giác làm việc với sinh viên.”
Hàn Tự Dương không ngắt lời cô, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô – tay cô lúc nào cũng lạnh, giọng điệu của cô mang theo chút buồn bã, tựa như cốc nước nóng hổi kia ũng không có cách nào ủ ấm được.
Quân Mạc sửng sốt một lúc, đôi tay kia ấm áp mà khô ráo, cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, rút tay lại, cười cười xin lỗi với anh.
Đúng vậy, lúc còn trẻ nghĩ rằng không có tình yêu thì trời long đất lở – thật ra, cuộc sống cứ trôi, thời gian cũng cứ thế chảy. Chỉ cầu một chữ tĩnh, kỳ thật so với cái gì cũng tốt, cũng thoải mái -
Cô chỉ là không… thật sự không nghĩ rằng cuối cùng có thể gặp được một chàng trai như vậy, dịu dàng nói với cô: “Em không cần cử động là tốt rồi, chờ tôi chầm chầm đi qua… Em nhất định phải kiên trì hơn tôi….”
Nhưng cô cũng biết, mình vẫn đang sợ hãi, cô sợ mình trao tình cảm, cuối cùng kết cục vẫn như cũ – lúc đầu tới gần một người, sau đó vẫn phải chia ly. Đạo lý như vậy, mãi mãi không thay đổi.
Hóa ra một người trưởng thành, sẽ phải cân nhắc, so sánh, rốt cuộc vẫn phải lựa chọn – cô vẫn yêu bản thân mình nhất, muốn tự mình lựa chọn cách sống mình thích, thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông. (nguyên văn: tế thủy trường lưu, nhuận vật vô thanh có nghĩa nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, bôi trơn mọi việc không tiếng động. Đại ý muốn mọi việc cả đời đều bình lặng, không sóng gió).
Những bông tuyết tinh tế nhẹ bay xuống, chen lẫn trong làn mưa nhỏ, chỉ cần bên ngoài có ánh đèn xe loáng qua, bằng mắt thường cũng nhìn thấy tinh thể lục giác đang nhẹ nhàng bay lượn, mềm mại khiến người ta phải yêu thích.
Cà phê đã lạnh, đầu ngón tay anh chạm vào thành cốc, cái lạnh như thấu tận vào tim – Hàn Tự Dương đột nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu rõ tâm ý của cô – anh từng nghĩ, chỉ cần sự kiên nhẫn và hết thảy mọi thứ trong tay, vẫn kiêu ngạo như từ trước đến nay, anh cho rằng luôn có thể làm được tất cả.
Cho nên khi cô năm lần bảy lượt lảng tránh, sau đó biết chuyện cũ của cô, anh vẫn cảm thấy bình tĩnh, cảm thấy mình có đủ thời gian để hóa giải mọi chuyện – mà cô dĩ nhiên cũng có thể tiếp nhận tình cảm của anh.
Kỳ thật anh nên biết sớm, cô tỏ thái độ xa cách với anh, không phải là theo kiểu lạt mềm buộc chặt. Tình cảm như trong rừng rậm, chưa từng lúc nào nắm chắc, cô cũng không giống với các cô gái bình thường khác, lúc đối mặt với anh, tựa như cũng không biết gì tới cái gọi là bất an, lo lắng. Tay chân cô luống cuống, chỉ là lúc anh muốn tiếp cận cô mà thôi, cô giống như chú thỏ nhỏ luôn muốn trốn tránh anh.
Có lẽ cuối cùng cô không biết – ý tưởng về Xmas là của anh, mà chiếc di động đánh số kia ý nghĩa chân chính của nó còn là ‘độc nhất vô nhị’ – có vài bản phác thảo hình dạng thiết kế mẫu đá quý, vừa bắt đầu đã định ra là hình ly cà phê. Cô không muốn đi làm, anh liền thay cô sắp xếp công việc. Cô nghĩ ngẫu nhiên gặp anh ngoài cửa siêu thị, thật ra ngày đó anh thấy cô ra ngoài, liền đậu xe chờ ngay bên ngoài siêu thị. Ngày đó cô không biết, liền giải thích với anh, nguyên nhân cô rời đi là vì tâm trạng không tốt.
Anh tự tin mình sẽ có ngày cô giành tình cảm cho mình – nhưng hóa ra điều cô muốn chỉ đơn giản là yên ổn sống qua ngày, tâm tình điềm nhiên, thâm chí từ chức – cũng không phải do anh. Trong lòng Hàn Tự Dương hiểu rõ, lại không cảm nhận được là tư vị gì, đối với cô gái ngồi trước mặt đã nhẹ nhàng rút khỏi bàn tay mình, nhất thời anh hiểu, trầm mặc.
Anh rốt cuộc hiểu được, cố gắng trong tình cảm cùng với hồi báo trong thương trường là hoàn toàn khác biệt. Anh cũng đã rất nhiều lần cự tuyệt những cô gái hoặc tự tin hoặc ngượng ngùng, cho nên rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm trạng của cô gái mình yêu: tất nhiên cô cũng có áy náy và bất an khi đối mặt với mình, cũng không dám đối mặt với tất thảy cố gắng của anh.
Quân Mạc nâng mắt nhìn anh, anh đã nhanh chóng trấn định như bình thường, chăm chú nhìn mình, hai mắt sáng ngời.
Thái độ của anh cũng khó dò – tệ nhất là sẽ không gặp nhau nữa, chỉ là một khúc nhạc đệm xen giữa cuộc đời mà thôi – hẳn là rất buồn, nhưng cũng chẳng đến mức bi ai muốn chết. Cô có chút mờ mịt nhìn anh, khóe miệng cương nghị hơi mím – nếu mình trẻ lại vài tuổi, khi vẫn còn say mê những chuyện cổ tích đô thị, gặp được vương tử của cuộc đời mình, nhiều điều ngọt ngào đến như vậy – hóa ra đã muộn mất mấy năm, trải qua nhiều chuyện, tâm tình đã hoàn toàn bất đồng.
“Lúc nào thì đi?” Anh đột nhiên cười hỏi, “Có muốn tôi giúp gì không?”
“Không cần khách khí, đồ đạc linh tinh của tôi cũng không nhiều lắm – quần áo với sách vở thôi Về nhà trước khi qua năm mới này.” Quân Mạc nhìn cửa sổ bên ngoài, cúi đầu đáp.
Yên tĩnh như vậy, thật sự khó có lúc nào có được, chỉ có tiếng điều hòa xả khí ấm áp và tiếng mưa từng giọt từng giọt mơ hồ ngoài phòng.
“Quân Mạc, em còn nhớ rõ những lời tôi nói sao?” Anh bỗng nhiên cảm thấy mình đã lâu chưa gọi tên cô, tim cũng vì vậy mà đập hơi nhanh hơn chút, “Hóa ra tôi vẫn đặt mình vào vị trí quá quan trọng, thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi ba chữ này, đến tột cùng là nói với cô hay nói với chính mình, đã sớm không quan trọng nữa. Con đường này đi gian khổ thế nào, anh cũng không để ý. Chỉ là nhớ rõ chính mình đã tự dặn lòng, nhất định phải thật kiên nhẫn. Trong lòng anh thầm nói lần nữa, cứ như muốn tâm ý của mình thêm kiên định.
Anh cay đắng nói, “Kỳ thật tôi vốn không nên hỏi chuyện riêng của em – nhưng, ít nhất tôi muốn em biết được tình cảm của tôi – tôi chưa từng nói với em, tôi lo lắng, tôi lo em hiểu lầm thành một thứ tình cảm khác.”
Anh vốn định ‘nhất cổ tác khí’ (một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái) – nhưng sao lại khó khăn đến vậy – phải hạ thấp tư thái nói chuyện, làm anh bắt đầu cảm thấy lo sợ nghi hoặc. Hóa ra câu nói ‘tình yêu có thể làm cho một người trở nên hèn mọn’ lại đúng đến thế. Anh nhìn Quân Mạc hơi hơi dời ánh mắt qua chỗ khác, một lòng lo lắng từ từ chìm xuống.
Dốc lòng nói chuyện xưa, hóa ra thật sự chỉ gói gọn trong sự nghiệp. Hàn Tự Dương cảm thấy không cần nói thêm nữa, cô thông minh như vậy, anh nhìn không thấu. Cũng không cần phải đem thất vọng, buồn bã xoay người rời đi, anh đã sớm bị hãm sâu trong tình cảm này rồi, thoát khỏi có lẽ nói dễ hơn làm?
Cuối cùng anh mỉm cười, tự nhiên như cũ, nhàn nhạt nói: “Từ chức cũng tốt, đừng ủy khuất chính mình.”
Chỉ có một cái ô, xe lại cách hơi xa, Hàn Tự Dương bật ô, Quân Mạc đi bên cạnh anh. Ô không lớn, anh liền khoác vai cô, tiến lại gần một chút. Chính Hàn Tự Dương không biết, anh nắm vai cô chặt thế nào, mưa tuyết rơi lộp bộp trên mặt nước, chung quanh rét lạnh, anh lại cảm thấy thật ấm áp.
Đến gần cửa tiểu khu, anh đột nhiên nói: “Tôi đưa em vào.” Quân Mạc ngẩn người một chút, liền từng bước từng bước thoải mái theo anh. Đến dưới lầu, nửa người anh đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, anh chẳng để ý, chỉ cười: “Vào nhà nhanh lên nào.”
Quân Mạc nói tạm biệt với anh, nghe anh ở đằng sau cúi đầu cười một tiếng, thật sự mang theo từ tính, khiến cô phải quay đầu lại – anh bước tới gần bên cô, đưa tay vuốt tóc cô: “Tóc ngắn nhìn cũng xinh lắm.”
Quân Mạc vén một góc rèm cửa sổ, bóng dáng kia trong mưa tuyết đi về. Từ khi quen anh, chưa bao giờ anh để cô có cảm giác lăng nhân, áp bách, cô cũng biết người như anh, tất nhiên có sự kiên trì của mình – nhưng những lời anh vừa nói, lại dịu dàng đến vậy, dịu dàng đến mức cô cảm thấy đau lòng. Đêm gió tuyết giống nhau, từng có một người dùng nụ hôn thô bạo làm cô không thể động đậy, nhưng cô vẫn cố chấp rời đi. Cô nhìn bóng dáng của anh, giống như thời gian một lần nữa quay ngược lại.
Lần chia xa kia, tách ra đến tận bây giờ, gần như cô chưa bao giờ cho phép mình tỉnh lại trong giấc mộng; lúc này đây, có một người muốn đến gần, cô lại mệt mỏi đóng cửa trước mặt anh.
Hoặc, lần này là do thói quen; hoặc hai lần thất bại đã cấp hai chữ kiên trì.
Ngày thứ hai rời giường, nằm một lúc, mới giật mình kêu to, không ổn rồi – tuy rằng mới hơn giờ nhưng cũng đủ để Ân Bình trình diễn tài năng thiên phú của cô ấy. Thủ tục muốn hay không vẫn phải đi làm. Cô tự nhủ, mình thật sự là dũng sĩ nếu dám đối mặt với nhân sinh đầm đìa máu tươi này, mới đến tòa nhà hành chính, Hứa quản lý đã nhẹ nhàng lên tiếng tiến tới bên cạnh: “Đến làm thủ tục hả Lý quản lí?”
Mới nhận chức vụ quản lí bộ phận phòng, quả nhiên nói chuyện cũng bắt đầu tham ảo, cũng có đủ điều kiện để kiêu ngạo: “Chuẩn bị đi đâu thăng chức vậy?”
Quân Mạc chưa trả lời – và cũng không muốn trả lời, thanh âm vui vẻ của Ân Bình đã vọng tới: “Tiểu Lý của chúng ta không cần thăng chức, trèo cao là được. Có phải không, Quân Mạc?”
Hứu Ưu nghiêm mặt dời khỏi, Ân Bình khinh thường nâng nâng cằm: “Ghen tị.” Thân thiết kéo Quân Mạc: “Đi thôi, không phải bà phải đến phòng nhân sự à?”
Trời cao chê cười – thật sự là chê cười, cô thậm chí còn không phí công cũng có thể tưởng tượng ra câu chuyện sẽ như thế này:
“Tôi với Hàn tổng không ở cùng một chỗ.”
“Bà cho là mắt tôi không nhìn thấy gì chắc”
…
Hay là phải để cô nói: “Ầy, tôi không nhận lời anh ấy.”
Vấn đề là, sẽ có người tin lời cô sao?
Ba năm lịch lãm [từng trải và có kinh nghiệm] cuối cùng cũng làm cho cô có bản lĩnh khiến đao thương bất nhập – noting is deceiving than a smile – Quân Mạc hiểu rằng, đối với ánh mắt tò mò hoặc suy đoán, cô chỉ cần cười, như vậy có gì không tốt chứ? Mọi người đều nghĩ cô lấy chồng, thoái ẩn về nhà – điều này đủ để khích lệ các cô gái trong khách sạn có tràn ngập những tưởng tượng về tương lại, tích cực làm việc, chờ mong tương lai phía trước.
Cuối cùng cô đã ra khỏi khách sạn, vẫn là chuyến tàu điện ngầm số ba, phong cảnh lúc nào cũng giống nhau còn hành khách thì luôn thay đổi. Cô tựa vào thành tàu, thật tình hy vọng con đường mình sắp đi, thế nào cũng được, chỉ cần yên yên ổn ổn là tốt rồi.