Ly Cà Phê Tình Yêu

chương 9: cà phê cappuccino (卡布基诺咖啡)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hương sữa nồng nàn, đầy đặc bao trụ Espresso, hoa thức lãng mạn như vậy làm cho người ta bất ngờ không thể phòng bị.

Lễ Noel đã đến làm Quân Mạc chẳng khác gì con quay, cả ngày bận tối mắt tối mũi. Từ tổng vui vẻ len lén nói với cô tiền thưởng tháng này sẽ tăng lên gấp bội – sắp gần đến hoạt động chủ yếu của đêm Giáng Sinh, theo kế hoạch bộ phận ẩm thực cùng bộ phận phòng đã bắt đầu trang trí rực rỡ. Sau khi bệnh nặng, chức năng của cơ thể trước kia không có sức sống bắt đầu hoạt động trở lại – cùng lúc bộ phận ẩm thực vùng phòng đều đưa ra những ưu đãi đặc biệt nhân dịp Noel, về phương diện khác, lễ chiêu đãi kỷ niệm loại di động mới tên “Xmas” của Thụy Minh đã bắt đầu tuyên truyền – việc triển khai quảng cáo ùn ùn kéo đến, sản phẩm mới tuy rằng chưa đưa ra thị trường, cũng đã trở thành tiêu điểm cho các trang web thảo luận. Nhất là chiếc giới hạn, tưởng như chạm tay vào là bỏng, nghe nói đã bị đặt hàng hết từ lâu.

Mà ngày tháng cũng là ngày đầu tiên Xmas được giao, cũng đã hơn tháng rồi.

Đây là lần thứ hai hợp tác cùng Mã Sơ Cảnh, Quân Mạc cũng thấy thuận buồm xuôi gió – cô cam tâm tình nguyện bị công việc bận rộn ngược đãi. Cảm thấy tinh thần mình thật sự dư thừa, thái độ tích cực làm cho Mã Sơ Cảnh cũng cảm thấy sợ.

Sáng sớm rời giường, sáng mùa đông trong trẻo nhưng cũng thật lạnh lẽo, cô không tự chủ nhìn về phía cafe shop, vẫn đóng cửa – đã mấy ngày không ra, Quân Mạc không nhịn được liếm liếm môi, thật sự rất nhớ cà phê Capuccino ở đó, lại sắp đến lễ Noel rồi, cô nghĩ Lăng tỷ nhất định sẽ vẽ cho cô một cây thông Noel từ bọt sữa.

Tự đáy lòng, cô thích mấy ngày này, thanh tĩnh giống như cả thế giới chỉ có một mình. Không có chuyện cũ rồi rắm, thậm chí cả Hàn Tự Dương lâu rồi cũng không xuất hiện. Cô ngồi trong tàu điện ngầm xem danh sách liên hệ với giới truyền thông, loáng một cái như chớp mắt đã tới nơi.

Hội nghị tuyên bố Xmas lần này khác lần trước nhiều, gần như sử dụng phương thức lóa mắt mọi người nhất để đưa sản phẩm mới ra thị trường. Thụy Minh ngược lại không dùng các hình thức tuyên bố quen thuộc, bộ phận Marketing được toàn quyền phụ trách, lễ đính hôn của minh tinh màn bạc Lê Diệp cùng người yêu lâu năm, tín vật dĩ nhiên là Xmas số lượng có hạn. Mà Xmas đem bán cũng chọn sáng ngày để chính thức bắt đầu.

Hai sự kiện này kết hợp với nhau, hiệu quả hiển nhiên không cần nói đến, chỉ cần một sự kiện cũng đủ để lên trang nhất tất cả các báo. Bộ phận bảo an Nam đại rõ ràng cảm thấy phải cố gắng hết sức, không thể không mời nhân viên đến hỗ trợ, duy trị trật tự đêm đó. Mã Sơ Cảnh đối với sáng ý này của mình cực độ tán thưởng, Quân Mạc cũng không thể không thừa nhận, tuy rằng việc thực hiên kinh thiên động địa như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng kết hợp Xmas với một đối tượng tiêu thụ riêng, thật sự có vẻ hấp dẫn – có cô gái nào lại không hy vọng nhận được phần quà Noel như vậy chứ?

Cô cũng nhìn qua tin tức giải trí, Lê thiên vương ngang dọc màn ảnh, nhưng giữ mình trong sạch, nam phụ lão ấu đều biết. Không thể so sánh với một loạt thần tượng tuổi teen bây giờ, bừng sáng lên chốc lát rồi vô thanh vô tức biến mất không dấu vết.

Quân Mạc với Lê phu nhân tương lai rất tò mò, đến tột cùng là người phụ nữ như thế nào, có thể làm người đàn ông bát hoa nộ phóng này có thể quyết định ưng thuận hứa hẹn cả đời? Nghĩ như vậy không chỉ có mình cô, chỉ sợ bên ngoài khách sạn paparazzi đã tụ tập muốn săn tin từ lâu rồi. Lúc mới nghĩ như vậy bị Mã Sơ Cảnh cười nhạo một phen – hôm đó cô hỏi “Nếu bọn họ chuyển từ đính hôn thành chia tay thì làm thế nào bây giờ?”

Mã tổng giám vô cùng kinh ngạc – “Cậu nói thật hay đùa vậy? Rõ ràng là ký hợp đồng thôi mà.”

Cô bật cười, điều chỉnh tâm tính, thật sự đã đem mình thành người xem bộ phim điện ảnh với giấc mộng huyễn hoặc mà hoa mĩ, cũng may mình cũng coi như có đặc quyền, có thể nhìn rõ trên khán đài có người nào vật nào. Vui vẻ giả vờ tức giận mắng, trong lòng liền sáng tỏ, sau lưng danh lợi dọc ngang giăng võng, chẳng ai chạy thoát được.

Lúc Quân Mạc nghĩ vậy đang ngồi dựa vào ghế trong văn phòng, trong lòng chợt thấy cảnh giác: sao lại lười biếng như vậy nhỉ? Cô lanh lẹ tay chân cầm lấy chiếc cốc quen thuộc vẫn theo bên mình, pha một cốc cà phê, vừa cầm vừa đi đến đại sảnh nhìn qua – đây là thời điểm cô ăn chiều, thường là bánh bao hoặc bánh quy, nhưng giờ thì chẳng muốn ăn gì cả.

Người phụ trách âm thanh và ánh sáng đang chỉnh sửa lại lần cuối, cước bộ vội càng, cô cầm cốc đứng một bên, cư nhiên cũng có người quan tâm, cũng coi như tranh thủ làm việc vậy. Đột nhiên nghe thấy có tiếng xôn xao ngoài cửa, nhìn ra, tổng giám đốc Thụy Minh đã lâu chưa lộ diện bị bảo an ngăn lại ở ngoài, Quân Mạc bật cười, vội vàng chạy lại. Cô gọi nhân viên mới đến đang lớn tiếng đòi xem giấy chứng nhận ra vào, hướng Hàn Tự Dương nói: “Hàn tổng, thật xin lỗi.”

Bộ dáng Hàn Tự Dương phong trần mệt mỏi, cằm cũng đã mờ mờ xanh – Quân Mạc đoán anh vừa xuống máy bay. Anh gật gật đầu, ánh mắt lơ đang nhìn khuôn mặt Quân Mạc một lượt, tiếp theo nhìn xuống biểu.

“Ngài muốn trở về phòng nghỉ một chút không?” Quân Mạc hỏi, “Vẫn nên để tôi dẫn ngài đi xem xung quanh?”

“Không cần, đêm nay nhân vật chính không phải là tôi.” Hàn Tự Dương quan sát cô, hình như gầy đi một ít, tinh thần cũng rất tốt, giống cây tùng nhỏ phơi phới trong sương giá mùa đông.

Bọn họ nhanh chóng hướng tứ hào lâu đi, vừa ra khỏi cửa, Quân Mạc mới cảm thấy trên người có chút lạnh, hóa ra vừa rồi thuận tay đem áo khoác để ở đại sảnh, nhưng lại không quên cầm theo cốc cà phê. Hàn Tự Dương đột nhiên đứng lại, nhíu mày thật sâu: “Sao em cứ không chú ý thế? Trời lạnh thế này mà chỉ mặc như vậy?” Quân Mạc nhìn lại mình, cũng không khỏi nghĩ mình sốt cao – trong thời tiết dưới độ như thế này, chỉ mặc váy cùng sơ mi, chợt thấy ảo não – anh không nói thì thôi, nói ra lại cảm thấy lạnh hơn nhiều quá.

Hàn Tự Dương cởi áo khoác đang mặc trên người đưa cho cô: “Khoác thêm vào đi.” Khẩu khí của anh có chút cứng nhắc, ước chừng chính mình cũng nhận ra, cười cười: “Thật ra tôi không ngại đưa em đi bệnh viện – nhưng mà hôm nay thì không được, chúng ta đều bề bộn nhiều việc.”

Quân Mạc theo bản năng đi tiếp, nhưng mà tay bỗng ngừng lại, cười nói: “Không cần. Hàn tổng nếu không chú ý nói, tôi sẽ không đi tiếp với ngài.” Cô không đợi Hàn Tự Dương nói chuyện, xoay người quay về đại sảnh.

Tay Hàn Tự Dương vẫn đang cầm áo, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười. Nhìn bóng cô nhanh chóng biến mất, trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng than nhẹ một tiếng.

Quân Mạc nghĩ trong giây lát, cùng một lúc với hội nghị tuyên bố, lễ đính hôn này mới chính thức là y hương tấn ảnh – trong một lúc thấy nhiều ngôi sao thuộc giới nghệ sĩ như vậy, cô cũng coi như quen nhìn thấy ngôi sao, nhưng ở nơi này, mỗi người đều trang điểm đến không rõ sắc mặt, ánh mắt mơ màng, trang sức rực rỡ – rực rỡ giống như những ngôi sao thực sự. Cô đi một vòng, mỗi người đều cầm một ly rượu, bộ dạng cực kỳ nhàn nhã, phóng viên của các hãng truyền thông chỉ việc chú tâm chọn ra và nâng máy lên chụp, tùy thời chờ đợi mệnh lệnh phía sau.

Quân Mạc cũng mặc lễ phục, cô giống như không nhiễm bụi trần, cũng giống như một người nhìn khắp ngõ ngách tự đắc kỳ nhạc, im lặng theo dõi khắp chúng sinh. Cô thấy Hàn Tự Dương và Mã Sơ Cảnh xa xa xuất hiện, hai người mặc âu phục một đen một xám, khí chất khác hẳn, nhưng giống nhau đều đẹp mắt. Quân Mạc bất chợt bừng tỉnh, thấy Mã Sơ Cảnh nâng ly hướng chính mình chào hỏi, cô mỉm cười lại.

Hàn Tự Dương cũng nhìn thấy cô, vì thế hơi nheo mắt, cô mặc bộ lễ phục nhỏ màu trắng, càng có vẻ tinh tế nhẹ nhàng. Hiển nhiên cô cũng chú ý đến anh, hướng anh mỉm cười, nụ cười quen thuộc như vậy, khóe miệng hơi cong thành hình cung vừa vặn, ngọt ngào mà hồn nhiên. Ánh mắt Hàn Tự Dương chậm nhìn về phía phóng viên gần đó, nhẹ nhàng lắc đầu. Quân Mạc chợt hiểu, đây là ý bảo mình không cần qua đó, miễn cho ngày mai trở thành tiêu đề báo. Cô mỉm cười, gật đầu rồi mới quay đi. Hàn Tự Dương ánh mắt sáng tỏ, thấy cô đã hiểu, xoay người đi xã giao, chớp mắt liền bị đoàn người vây xung quanh.

Anh không trả lời phóng viên bất cứ điều gì, toàn bộ đều do Mã Sơ Cảnh từ chối khéo, bộ dáng có chút không tập trung. Mã Sơ Cảnh nhịn không được vụng trộm lấy khuỷu tay đụng anh, cậu thật sự cần nhắc nhở boss nhà mình, miễn cho ngày mai báo mạng lại có bài “Tổng giám đốc Thụy Minh sắc mặt không tốt, tương lai phát hành Xmas ảm đạm”, hoặc là “Lãnh đạo tập đoàn Thụy Minh bằng mặt không bằng lòng, hội nghị tuyên bố vừa lộ ra manh mối.”

Cũng may ngay sau đó, Lê Diệp đưa vị hôn thê của anh ta chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người – kia mới chỗ hấp dẫn ánh đèn flash của phóng viên – “Kìa sao lấp lánh: mở gương đấy mà; Mây xanh rối loạn: mớ tóc xõa ra”, bài thơ “A Phòng cung phú” () của Đỗ Mục sao lại phù hợp với hoàn cảnh bây giờ đến thế? Quân Mạc bật cười.

Cô không chút để ý đem ánh mắt dời về phía hai người đang đi tới, nhịn không được đưa tay che miệng – thế này mới không kinh hô ra tiếng được. Người đang ở bên cạnh Lê Diệp kia, người đang mặc áo cưới Italy, lại chính là Lăng tỷ? Cô không biết mình kinh ngạc cái gì: Hóa ra chị ấy là bạn gái Lê Diệp? Hoặc là, đúng là ánh mắt kia – quả thật chị ấy trang điểm vô cùng giỏi, đôi mắt thu hút mọi người như vậy, quả thật Quân Mạc chưa bao giờ nghĩ tới – nếu nói là quyến rũ, lại như hồ nước sâu thăm thẳm làm người ta chỉ thấy như thanh thủy, trong suốt như có như không; nếu nói trong veo [thanh triệt] ư, một người phụ nữ chưa từng trải qua thế sự làm thế nào trong mắt lại có thể như đang giấu diếm một cái gì đó mà biểu hiện cho phù hợp với hoàn cảnh, lại lướt ánh nhìn mị nhân ra xung quanh?

Cô quên hết thảy mọi việc xung quanh, ngơ ngác nhìn cặp mắt quyến rũ mọi người kia, đến tận khi Lê Diệp đem Xmas đưa tới tay chị, Quân Mạc khôn ngoan đem hết sức dời sự chú ý đi. Lại một lân máy ảnh chụp lia lịa, lần này tiêu điểm là tín vật đính ước. Có phóng viên lớn tiếng hỏi: “Lăng tiểu thư, lần này người lấy cái di động đầu tiên trên thế giới là chồng mình, cảm giác của cô thế nào?”

Lê Diệp nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng chị, thanh âm trầm thấp, dịu dàng trả lời: “Thật đáng tiếc, đây là cái di động thứ hai, thật sự muốn biết cái đầu tiên được cô gái may mắn nào được tăng. Nhưng thứ tự không quan trọng.” Anh nói đơn giản, phía dưới có người trầm trồ khen ngợi, anh chậm rãi hôn lên mặt chị, như truyện cổ tích mà duy mỹ.

Quân Mac nhìn một hồi, cảm thấy chói mắt, mọi việc cứ như vậy, nhớ tới lời Mã Sơ Cảnh đã nói, khiến cho người ta sinh ra cảm giác mỏi mệt kỳ lạ, chỉ muốn chạy khỏi nơi này. Suy nghĩ một lúc, không bằng đi sang cửa chờ, hôm nay là hội nghị tuyên bố, cũng không cản trở những người say mê điện ảnh và điện thoại di động vào cuộc, thời điểm giờ, bắt đầu chính thức đem bán, cũng là bắt đầu trọng đầu hí ()

Sớm đã có những người ham mê điện ảnh và một ít người thích điện thoại đi động đã xếp hàng bên ngoài, chỉ chờ sớm một phút để mua được di động – lần đó, cô cẩn thận hỏi Mã Sơ Cảnh: “Có muốn chuẩn bị chỗ bày không?” Mã Sơ Cảnh cười đến mức ho khan: “Cậu cho rằng đây là chỗ ký tên bán sách chắc?” Lập tức có chút kiêu ngạo: “Cậu quá coi thường những người yêu điện thoại di động đấy!” Huống hồ trong cái Xmas đem bán có chiếc là phiên bản hạn chế, bằng với giá của dòng phổ thông, trước cửa tự nhiên đã có một hàng dài người xếp hàng, bộ phận bảo an duy trì trật tự, hơn nữa còn cho đưa lên thức uống nóng, một khu vô cùng náo nhiệt.

Thế giới này đúng là tràn ngập những điều bất ngờ, cô cũng phải cảm khái như vậy. Chính là cảm thấy đáng tiếc, khó trách cafe shop ngừng buôn bán, chính là từ lúc đó không mở cửa nữa? Cô vừa đi vừa nghĩ, đứng ở trong vườn, cảm thấy thật tự do tự tại. Không khí bên ngoài thật tốt, mà âm thanh huyên náo cũng giống như bị pha loãng, trong đêm lạnh như bung ra, thêm vài phần noãn ý.

“Lý Quân Mạc, em thật sự là người thích bị chết lạnh trong thời tiết mùa đông?”

Quân Mạc đã sớm quen thuộc với thanh âm của anh, trong bóng đêm quay đầu lại, ánh mắt rạng rỡ.

Anh nhíu mày đi đến trước mặt cô, dưới ánh trăng âu phục sẫm màu càng tôn lên dáng người mạnh mẽ mà cao lớn.

Quân Mạc cười cười: “Hàn tổng không thấy lạnh sao? Tôi mặc áo khoác mới dám ra ngoài, còn anh mới mặc ít đấy.”

Cô chỉ đám người phía xa xa, trong hậu viên hội mê điện anh đang viết tên tiếng Anh của Lê Diệp bằng gậy huỳnh quang, cùng hai trái tim lồng vào nhau, “Anh xem, bên ngoài có ý tứ hơn bên trong.” Quân Mạc mang theo chút bướng bỉnh nhìn cách đó không xa, các nhân viên bảo an đang lần lượt phát áo khoán, cô nghịch ngợm kéo tay áo Hàn Tự Dương, lại cường điệu nói: “Hàn tổng, sao lại mặc ít vậy? Sao dám ra đây?”

Cô lôi kéo nhẹ nhàng, làm Hàn Tự Dương nhớ tới điều gì đó, anh cũng không để ý ngăn lại động tác trẻ con này, nghiêng đầu nhìn cô, chân mày mang theo trìu mến: “Lễ Giáng Sinh đến nhanh lắm, không có quà tặng gì à?”

Quân Mạc cười lắc đầu.

Hàn Tự Dương siết chặt cái hộp trong tay, dưới ánh trăng, khuôn mặt cô nhìn nghiêng nhu hòa mà an tĩnh, cứ như vậy cùng anhtồn tại, trong không khí tràn ngập mùi dạ lan hương nhàn nhạt.

“Anh cảm ơn Tiểu Tiếu thay tôi nhé, cảm ơn anh ấy mấy ngày nay ngày nào cũng đưa tôi đi bệnh viện.” Cô cũng không nghĩ Hàn Tự Dương cẩn thận như vậy, mỗi ngày lại cho trợ lý đưa cô đi bệnhviện.

Hàn Tự Dương im lặng gật gật đầu, tựa hồ không yên lòng, rốt cuộc vẫn cầm lấy cổ tay cô, nửa kéo cô đến bên hồ. Quân Mạc bị kéo đi như vậy, nhịn không được kêu lên: “Gì vậy?”

Anh nắm rất chặt, cô giãy không ra, rất nhanh đã đến bên hồ – Hàn Tự Dương buông cô ra, quanh hồ nước nhỏ là một vòng đèn đêm chiếu, rất sáng – anh đem hộp đặt vào tay cô, mỉm cười, bên hồ phản chiếu bầu trời đầy sao, một viên ngọc còn sáng hơn cả kim cương, mà ánh mắt của anh, mang theo ánh sáng rạng rỡ [tinh lượng, tinh:ánh sáng, trong suốt, lượng:phát sáng], vừa ổn trọng, lại tựa hồ như đem hứa hẹn đặt vào trong lòng cô.

Quân Mạc nghi hoặc nhìn cái hộp nhung tơ đen, nặng trĩu, lại nhìn anh.

“Đưa quà cho em, mở ra nhìn xem đi?” Âm thanh trầm ổn, nhưng có lực, ấm áp đến mức ngấm vào trong cô.

Dưới ánh sáng như vậy, hai người đều có thể nhìn rõ ràng biểu cảm của người kia, Quân Mạc hơi nghi hoặc, đáng yêu như vậy, Hàn Tự Dương phải cố gắng lắm mới ngăn được xúc động muốn ôm cô vào lòng, nhìn cô chậm rãi mở hộp ra.

Quân Mạc nhìn vào trong hộp, mộtchiếc điện thoại di động, thân máy trắng sữa nhu hòa, có chút không giống cái mình nhìn thấy ở văn phòng Hàn Tự Dương – ở góc trái một viên kim cương hồng nhạt, chung quanh một loạt những hạt kim cương như vỡ ra, vừa khéo tạo thành hình một ly cà phê nho nhỏ, tinh tế đến mức làm người ta không muốn buông tay, trong nhất thời quên mất có người đứng bên cạnh, chỉ chăm chú cầm.

Phía dưới thân máy hé ra mảnh giấy, cô cầm lên, số chứng nhận, thiết kế đơn giản mà không mất đi vẻ sang trọng, chỉ có hai chữ – “Quân Mạc”. Là chữ của anh, vững vàng và tự nhiên, cô không nhịn được sờ sờ mặt sau tờ giấy, thật sự là những chữ đã dùng sức viết, chất giất dầy như vậy mà.

Quân Mạc cảm thấy như mình đang nằm mơ, lúc học cũng đọc qua không ít tiểu thuyết ngôn tình, cũng ít khi tự nhập mình vào với nữ chính trong đó – nhưng không kiềm chế được mà suy đoán, thêu dệt những câu chuyện cổ tích đẹp đẽ cho mấy nhân vật nữ, ngồi trước máy tính chuyên chú gõ truyện, chắc chắn biểu hiện sẽ là nhu hòa mà an tĩnh. Mộng đẹp cứ thế xuất hiện trước mặt mình, cô lại lo sợ nghi hoặc, cô thậm chí còn không biết đến tột cùng mình có cái gì hấp dẫn anh.

Anh cũng không lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô, chỉ là một bàn tay không nhịn được đặt lên vai cô, xa xa vọng đến tiếng hoan hô, hai người theo thanh âm nhìn về phía đó, một bông pháo hoa sáng rực rỡ vừa nở trên màn đêm đen như nhung, lại liên tục xuất hiện, không biến mất, một đóa lại một đóa, giống như một họa sĩ đang hạ bút cực nhanh, tùy ý hắt các màu mực lên trời – hóa ra là đã giờ, thời điểm bán hàng chính thức bắt đầu.

Pháo hoa đốt xong đã lâu, Quân Mạc thậm chí chưa kịp ngẩng đầu nhìn bầu trời, tinh lượng trên mặt hồ, giống pháo hoa ba quang liễm diễm cứ như vậy mạnh mẽ mở rộng ra vô cùng, lại dường như thêu dệt tinh tế, từng đóa từng đóa như hoa văn trên tơ lụa, gấm vóc, lại như vô vàn ánh sao trên bầu trời, hoặc như mẫu đơn nhuộm nồng, kinh diễm đến mức khiến gười quên cả hô hấp.

Mà trong tiếng pháo chào mừng, thanh âm của anh lại rõ ràng như vậy: “Nhận lấy được không?” Hàn Tự Dương chậm rãi cúi đầu, kề sát khuôn mặt cô, băng lãnh giống nhau, tình cảm ấm áp chậm rãi hòa tan.

Trong nháy mắt, Quân Mạc hoảng hốt, anh tới gần như vậy, cô thật sự không biết làm cách nào để tách ra, đến tận khi quả pháo cuối cùng tan hết, cô mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, một tay đẩy anh ra, nhưng phát hiện đầu lưỡi không thể nói bình thường.

“Xmas đầu tiên, Hàn tổng… Hàn tổng, điều này sao có thể?” Cô vội vội vàng vàng đưa điện thoại di động cho anh.

Anh đoán trước được phản ứng của cô: “Hôm đó không phải em muốn đổi di động à?”

Quân mạc xấu hổ không nói lên lời.

“Nếu muốn đưa cho tôi, vậy không cần.” Anh thản nhiên nói, khoảng cách giữa hai người hơi hơi giãn ra một chút, “Đây là cái chế tạo đặc biết, em có đưa tôi cũng không thể nào cầm để đưa cho người khác.”

Nói như vậy là… Cốc cà phê nho nhỏ kia, là logo làm ra cho một mình cô thôi?

Ánh mắt Quân Mạc lóe lên một chút, suy nghĩ càng thêm rõ ràng, rốt cuộc kiên định đưa tau lấy cái hộp ra, “Thật sự rất quý, tôi không nên cầm.”

Cô nghĩ anh hiểu được hàm nghĩa của từ “quý trọng”, kim cương cũng tốt, số lượng có hạn cũng tốt, cô cũng không thực sự để ý – quý trọng thật sự là tâm ý. Đột nhiên cô nhớ tới cốc cà phê màu đỏ mình vẫn dùng, hơi cũ – thậm chí cô không cẩn thận còn làm vỡ một mảnh nhỏ. Cô cầm vật trong tay đưa cho anh, ánh mắt bướng bỉnh.

Ánh mắt Hàn Tự Dương hơi tối lại, cũng đưa tay ra, cầm bàn tay cô đang giữ cái hộp, tay anh vừa vặn bao vừa tay cô, ấm áp mà hữu lực, nhẹ giọng nói: “Trước tiên cứ cầm lấy được không?Coi như gửi đi… Đợi đến một ngày em thật sự muốn nhận nó.”

Quân mạc cảm thấy mình quả thật là người không am hiểu ý người khác, cô nghĩ trong phim Hàn Quốc Jang Dong Gun ngồi trước mặt Chae Rim, ánh mắt chắc cũng mệt mỏi như vậy, anh cũng nói: “Nếu có thể, hãy tiếp tục đi tới đi.”

Cô không làm được – cô từ chối anh, cũng không phải cự tuyệt khát vọng yêu thương ở mỗi người, chỉ là cô hoài nghi, mặc dù cố tình chàng ý thiếp, kết cục rồi sẽ như thế nào?

Thân phận cao như vậy, cũng không khiến cô có áp lực gì, chính là loại kiên trì thản nhiên này – làm Quân Mạc thấy khó xử, cô biết mình là một người cực kỳ cố chấp, khó có thể gặp được đối thủ. Anh nắm tay cô, từng tấc một đưa tâm ý đến trước mặt cô. Điện thoại vang lên, Quân Mạc chán nản buông tay, hóa ra là giục cô về đại sảnh, lúc này cô mới giật mình thời gian trôi nhanh như vậy sao, đêm đã khuya lắm rồi.

Cuối cùng không lay chuyển được anh, cô chỉ có thể đành cầm lại Xmas, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tôi cứ cầm trước.” Cô cũng không nói cảm ơn gì cả, trong lòng cô gắt gao tự dăn mình, chỉ là tạm thời cầm thôi.

Dưới ánh đèn, thấy rõ quầng thâm mắt Hàn Tự Dương, đã rất mệt mỏi thì phải. Quân Mạc cầm chắc cái hộp nói, “Tôi muốn vào đại sảnh, anh… Có đi không?” Ngay sau đó cô lại nói, “Anh mệt quá rồi phải không? Trở về phòng nghỉ? Việc bán sản phẩm mới chắc đang đông lắm, hẳn là phải tới khuya.”

Hàn Tự Dương “Uhm” một tiếng, làm như lơ đãng hỏi: “Hôm nay là ngày em chịu trách nhiệm?”

“Không, một lúc nữa tôi về nhà.”Tay cô chạm phải cái hộp trong túi áo khoác, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh tựa hồ như vẫn vậy chưa bao giờ rời khỏi cô, bốn mắt khẽ nhìn nhau, lộ chút ý cười.

“Quân Mạc, đưa món quà này cho em, so với em tôi càng cảm thấy hồi hộp. Cho nên… Không cần vội vã cự tuyệt tôi, được không?” Anh đột nhiên đứng lại, ánh mắt cô, lại buông xuống, cũng không giống trước đây ý cười trong suốt nhìn thẳng anh.

Trong lòng lạnh lẽo, Hàn Tự dương nhẹ giọng thở dài mọt hơi, hóa thành làn khói trong trẻo mà lạnh lùng, đến tận khi Quân Mạc ngẩng đầu lên, “Anh cho tôi thời gian suy nghĩ.”

Nói đến cùng, công việc, cũng như đói bụng – qua cơn đói, sẽ không có cảm giác gì đặc biệt cả, trừ cảm giác mất mát trắng xóa. Quân Mạc đưa tay lên nhìn đồng hồ, không khỏi cười khổ: “Gần hai giờ rồi, bây giờ cũng khó gọi taxi lắm.” Cô nghĩ nghĩ, quyết định đi tổng đài gọi điện thoại gọi xe.

Mã Sơ Cảnh đi đến bên cạnh cô: “Để tôi đưa cậu về.”

Thật sự là cứu tinh, cô liên tục nói cảm ơn – Mã Sơ Cảnh đang muốn nói cô đứng chở ở cửa, đột nhiên sắc mặt cổ quái, tựa hồ như phải cố nén một lúc, rốt cục mở miệng: “Tôi không tiễn nữa đâu.”

Quân Mạc nghi hoặc nhìn, anh chỉ chỉ chiếc xe màu đen như lẫn vào màn đêm, “Xem ra có người đã chờ cô thật lâu rồi.” Giống như chú thích lời cậu, chiếc xe kia bật đèn, chậm rãi hướng cửa chính đi đến.

Mã Sơ Cảnh nhanh nhẹn chạy, chỉ kịp để lại câu “Bye bye”.

Cửa sau mở ra, Hàn Tự Dương tự mình dẫn cô vào chỗ ngôi, nói đơn giản: “Lên xe.”

Thật sự là như hình với bóng – nghĩ đến khả năng anh đợi một người nhiều giờ, Quân Mạc không nhịn được áy náy, mà chuyện bên hồ kia khiến cho cô quá kích động, cô bất an nắm chặt hai tay, thấp giọng nói “Cảm ơn”.

Cũng không phải anh lái xe, anh ngồi bên cạnh cô, hai tay đặt lên huyệt thái dương, Quân Mạc nhìn một bên mặt anh, chỉ cảm thấy, mũi người này sao lại cao, lại đẹp đến mức làm người ta ghen tỵ như vậy chứ.

“Hàn tổng, anh về nhà à?” Tiểu Tiếu hỏi.

“Uh.” Anh gần như nhắm mắt nói chuyện, sau đó đôi mắt phiêu lượng kia mở, quay đầu giải thích với Quân Mạc: “Hôm nay tôi thực sự không thích hợp lái xe.”

Tiểu Tiếu nhìn Quân Mạc qua kính hậu, cười chào: “Lý quản lí.”

Quân Mạc mất tự nhiên cười cười. Dọc đường đều im lặng, đến cửa khu nhà, Hàn Tự Dương xuống xe trước, thay Quân Maxk mở cửa xe, sau đó nói với Tiểu Tiếu: “Cậu về đi, tôi vào trong này.”

Xe chạy xa, Quân Mạc mới nhìn người bên cạnh, đêm nay lần thứ hai khiến cô kinh ngạc: “Anh định ở đâu?” Cô không dám nhìn vào mắt, mà chỉ chằm chằm vào môi anh.

“À, tôi và em là hàng xóm.” Hàn Tự Dương mang theo ý cười thản nhiên giải thích, “Bạn tôi có một phòng trong này, lần trước tôi tới đây vài lần, rất thích môi trường ở đây, liền bán lại cho tôi.”

“Vậy… Anh định ở đây bao lâu?” Quân Mạc khộng nhịn được hỏi, mày cũng hơi nhăn.

“Uh, cũng không lâu.” Hàn Tự Dương không nhiều lời, Quân Mạc cũng không hỏi, lại không nhịn được mà nghĩ -.

Thật sự là cố ý làm người ta tức điên lên… Cô nặng nề nhìn vào màn đêm, vì ý nghĩ của chính mình mà kinh hồn táng đảm.

Có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng lễ Noel, mới cảm thấy thật sự chờ mong – luận văn tốt nghiệp của Quân Mạc là về vấn đề tính chất dung nạp mạnh mẽ của văn hóa Trung Quốc, cô cảm thấy thật là có thể nói như vậy – lễ Giáng Sinh du nhập vào Trung Quốc, cũng ngay lập tức náo nhiệt, các công ty đua nhau đẩy mạnh tiêu thụ, tình nhân tặng quà cho nhau, bạn bè lấy cớ liên quan, không ngoài những điều này. Cô ngủ đến tận lúc ăn trưa, quyết định dùng thời gian còn lại để mua sắm.

Lúc đi ngang quán cà phê của Quân tỷ, cửa vẫn đóng như cũ, Quân Mạc buồn bã, liền quyết định không thèm nghĩ đến nữa, lại tự nhiên lén lút nhìn xung quanh, sợ chiếc xe kia xuất hiện – chính mình không nhịn được buồn cười.

Cô theo dòng người chậm rãi đi dạo, thật sự rất thích thế này – cô cực kỳ yêu không khí giáng sinh, không phải sính ngoại, đơn thuần chỉ thích nhìn những cánh cửa bên đường trang trí đỏ trắng xen nhau, ngẫu nhiên nghe được những khúc ca về Noel, mang chút thánh khiết, lại có chút thần kỳ, mà dường như lại tràn đầy những bài hát Trung Quốc bình thường [nguyên văn tục khí: tầm thường]. Điểm không hoàn mĩ là phía nam rất ít khi có tuyết rơi – so ra kém thời gian học đại học ở phương bắc, đại tuyết không đủ như lông ngỗng, khiến người ta nhớ đến đêm cuối cùng của cô bé bán diêm, giữ ngã tư đường tràn ngập mùi gà tây quay.

Đi ngang qua Starbucks, nhân tiện mua một cốc Mocha, vừa uống vừa đi dạo – lại nhớ tới thời đại học, lên mạng nhìn những ngôi sao Âu Mĩ chụp đồ, trong tay cầm một cốc Starbucks, phía dưới còn có người bình luận – “Cà phê này là các ngôi sao chuẩn bị làm đạo cụ chụp ảnh lúc đi dạo sao?” Không nhịn được mà cười phun cả ra, từ đó về sau trở thành ấn tượng khắc sâu. Chẳng qua lúc đó nếm thử, chỉ có thể cách xa vì đắt quá.

Cô đi vào siêu thị, tầng là khu sản phẩm điện tử, liếc mắt có thể thấy quảng cáo của Xmas. Bên quầy còn có một chàng trai trẻ đang mua di động, Quân Mạc không nhìn vẻ mặt của cậu, chắc là ôn nhu, khóe miệng nhẹ cười. Tự dưng cô nghĩ tới cô bé được tặng, cảm thấy mình có thể đoán được tâm trạng của cô – chính mình nhận được quà tặng đầu tiên của anh, một cái cốc Starbucks lữ hành mà đỏ, cô thích cái cốc ấy đến nỗi từ đó đến giờ chỉ dùng mỗi nó. Anh hiểu cô như vậy, lẽ nào có thể đoán trước được kết quả này? Màu đỏ ấm áp, gắng sức nhiều năm như vậy. Cô mừng là mình cuối cùng có thể mỉm cười nhớ lại, quá khứ tốt đẹp thế, thật sự không cần cố ý lảng tránh.

Ăn cơm chiều rồi mới về nhà, Quân Mạc mởe-mail ra, vừa lúc nghe được nhạc chuông, cô bỏ chuột đấy chạy đi tìm di động – điện thoại của cô luôn vứt lung tung, thường thường khiến cô tìm loạn cả lên.

Là Hàn Tự Dương: “Đêm giáng sinh có hẹn không? Bây giờ tôi hẹn còn được không?” Âm thanh của anh vẫn như ngày thường còn mang theo chút mệt mỏi, không tập trung, làm tim đập hơi nhanh hơn một chút.

Quân Mạc chậm rãi bước, thong thả gửi thông tin lên não, một bên cẩn thận tự hỏi, lễ Noel của cô từ trước đến giờ đều ở khách sạn, ngẫu nhiên có một lần, là cùng Ân Bình đi dạo trên đường – cũng là sau khi đã tan ca.

“Làm việc có tính không?” Cô thở dài, “Đêm giáng sinh là thời gian chúng tôi không có cách nào đổi ca được.”

“Mấy giờ thì nghỉ?”

Điện thoại im lặng thật lâu.

Hàn Tự Dương lại hỏi một lần nữa: “A lô?”

Quân Mạc vội phục hồi tinh thân, “Đêm giáng sinh chỉ sợ thật sự không được. Đến hôm Noel tôi gọi lại được không?” Cô không muốn dây dưa thêm nữa, vội vàng tắt điện thoại.

Hàn Tự Dươngnghe tin đó mà ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên có người dám tắt điện thoại khi nói chuyện với anh. Bất quá, ý vị sâu xa là thái độ của cô, ít nhất đã nói sẽ gọi lại sau, nghĩ nghĩ, liền nhẹ nhàng nở nụ cười. Nhưng anh không cần cô chủ động liên lạc, chỉ cần thái độ như thế này là đủ rồi.

Hàn Tự Dương đi vào văn phòng, Trần tỷ phía sau gọi anh vài tiếng, liền quay đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Về buổi tiệc từ thiện đêm , bên tổ chức đang chờ câu trả lời của cậu.”

Trong lời nói của Trần tỷ hàm chứa ý nhắc nhở, Hàn Tự Dương lơ đãng hỏi: “Gọi điện hỏi Nam đại một chút, tôi định đêm giáng sinh ăn tối ở đó.”

Trần tỷ đáp lời đi xuống, một lát đi vào văn phòng, hỏi: “Hàn tổng, bọn họ nói bữa tối có hai kiểu gia đình và tình nhân, cậu định đặt cho mấy người nào?” Từ trước đến giờ chị luôn ăn nói cẩn trọng, khuôn mặt có chút thả lỏng, nhíu mày nhìn Hàn Tự Dương đang ngồi ngay ngắn.

Hàn Tự Dương sắc mặt không thay đổi, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Hai người.”

Trong mắt Trần tỷ dẫn theo ý cười, chị rấtmuốn hỏi “Có phải cô gái đến hôm trước không”. nhìn Hàn Tự Dương cứng ngắc bên cạnh, đáp lại một tiếng, xoay người cười cười đi ra.

Hàn Tự Dương lấy di động ra, tìm tên, chậm chạp không nhấn phím gọi, cuối cùng vẫn quyết định viết tin nhắn thôi.

“Đêm giáng sinh ăn cơm cùng nhau, lô Anh quốc lầu Tây Nam đại. Tôi không ngại em ra ngoài làm việc bất cứ lúc nào.” Anh nhìn kỹ tin nhắn mình viết – trên thực tế, anh ít khi gửi tin nhắn cho người khác – cảm thấy đề nghị như vậy rất thoải mái, cô sẽ không từ chối.

Quả nhiên chim dậy sớm sẽ có sâu ăn, Quân Mạc đi chuyến xe điện ngầm sớm nhất đến khách sạn, trùng hợp Từ tổng kiểm tra công việc tối hôm trước, gặp cô thì ngạc nhiên hỏi: “Sao lại đi làm sớm vậy?”

Quân Mạc nghiêm túc trả lời: “Hoạt động đêm giáng sinh đến rất nhanh, tôi còn một số chi tiết cần trù bị.” Từ tổng dùng ánh mắt vô cùng tán thưởng nhìn làm Quân Mạc cảm thấy đi sớm thực đáng giá.

Thay đồng phục hăng hái cố gắng làm việc, lúc nhận được tin nhắn, tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra – cô thật không thể xác định có phải Hàn Tự Dương đang kể chuyện tiếu lâm không, suy nghĩ nửa ngày, vẫn nhắn lại: “Nhưng công việc của tôi rất để ý, tiền thưởng cũng để ý.” Làm người không thể vong ân phụ nghĩa, cô cố ý không đề cập tới việc anh đưa cô đi bệnh viên, trong lòng có biết ơn, vì thế vẫn nhắn tin lại cho anh.

Hàn Tự Dương ngồi trong cuộc họp các quản lý, di động rung. Anh cúi đầu nhìn qua, sắc mắt có phần không tốt, nheo mắt lại. Cũng không nghe được bộ phận tài chính đang báo cáo gì, hình như tâm trạng xấu có thể lây lan, lúc này những người tham gia cuộc họp cứ như đang đi trên mặt băng mỏng – tổng giám đốc cũng không nói được một lời.

Cuộc họp chấm dứt, anh ngồi một mình trong phòng họp thật lâu, sau đó lại nhận được tin nhắn: “Sáu giờ ngày tôi tan tầm, có thể mời anh ăn cơm được không?”

Anh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, lập tức nhắn lại: “Được.” Anh đứng lên, đi qua phòng thư ký dặn Trần tỷ: “Hủy bỏ lịch ở Nam đại. Tôi đi tiệc từ thiện tối nay.”

Trần tỷ ngẩn người, không nhịn dược nhắc nhở: “Bữa tối tình nhân ở Nam đại rất khó đặt, Hàn tổng, cậu… “

Hàn Tự Dương miễn cưỡng phất phất tay: “Chị cứ làm theo vậy đi.”

“Bạn đi cùng tối đó là ai?” Trần tỷ đuổi theo hỏi.

Nửa giờ sau, Mã Sơ Cảnh nhận được điện thoại từ phòng thư ký của tổng giám đốc.

“Mã tổng giám, đêm giáng sinh, phòng Anh quốc Nam đại, bữa tối dưới ánh nến. Thế nào?”

“Tôi không đặt mà, đây là chuyện gì vậy?” Mã Sơ Cảnh không hiểu ra sao.

Trần tỷ cầm điện thoại, cẩn thận từng từ: “Đây là tập đoàn thưởng cho nhân viên cấp cao, nếu cậu không cần thì cứ nói.”

“… Cần!” Mã Sơ Cảnh vội vàng đồng ý – không cần hóa ra đồ ngốc à/

Buổi tối nhìn thấy Ân Bình, Quân Mạc thấy hơi chột dạ, sợ cô nhắc đến trải qua lễ Noel như thế nào – ở thành phố H cô không có nhiều bạn bè lắm, có thể coi là gắn bó với Ân Bình. Cô ngồi đối diện Ân Bình, Ân Bình thật tốt, không hềđề cập đến lễ Noel, hai người rảnh rỗi nhàn nhạt nói chuyện, cùng đi hướng nhà ăn nhân viên.

Quân Mạc khoác tay cô, đột nhiên cười nói: “Có nhớ năm đó chúng mình ăn lễ Noel như thế nào không?”

“Á, bà còn nhắc lại?” Ân Bình cốc vào trán cô cũng cười.

Lần tan tầm đó, cố tình không vào nhà ăn nhân viên, lại xem nhẹ nhiệt tình của nhân dân thành phố H này, chỗ nào cũng đầy chặt người giống nhau, cuối cùng ủ rũ phát hiện ngay cả KFC cũng có hàng dài người đang xếp hàng chờ. Quân Mạc một mạch kéo Ân Bình vào cửa hàng, cầm hai cái Hamburger thật lớn, cô rất đói, chưa trả tiền, vừa đi đén chỗ thu ngân vừa ăn – bảo an thật khách khí mời hai cô vào văn phòng.

Ân Bình thét chói tai, đây là sỉ nhục cả đời, vừa nói vừa xé rách túi. Cư như vậy, hai cô gái cô đơn trong đêm giáng sinh cùng nhau ăn một bụng đầy bánh mì, sau khi Quân Mạc về nhà, nửa ngày mới trở mình được – lúc đó chắc dạ dày cùng cái túi kia giống nhau như đúc [chứa toàn bánh mì chăng?]

Cô nhìn cái hồ rộng ven đường nói: “Kỳ thật, làm ngành khách sạn này, mệt thì có mệt, nhưng cũng thật tốt.” Ân Bình không tiếp lời, bước chân hơi dừng lại: “Bà làm sao vậy? Tự nhiên đa cảm ghê thế?”

Quân Mạc nghiêm mặt, “Bà có biết quốc gia bồi dưỡng nên một sinh viên khó khăn thế nào không? Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để cống hiến cho đất nước đây.”

Ân Bình cười một hồi, nhớ tới chuyện gì đó: “Thực tập sinh năm nay đến đây, lúc đó bà phân công đi.”

Quân Mạc “Uh” một tiếng, phục hồi tinh thần lại: “Sao lại đến lượt tôi quản? Bộ phận nhân sự đâu?”

Ân Bình lắc lắc đầu, “Hoàng quản lý đi công tác, bà bị phân quản lý, cũng không phải việc khó gì.”

Cô lên tiếng, buộc chặt áo khoác đi nhanh về văn phòng, đêm giáng sinh có khác – trong khu đỗ xe toàn xe sang, BMW, Mercedes, Audi, xuống xe chỗ nào mà không phải là nam nhân phong độ cùng nữ nhân trang điểm tỉ mỉ, nhìn cũng cảm thấy tê dại – trong xã hội thượng lưu, tại nơi chỉ đưa ra vẻ nổi tiếng, xa hoa này, có khi nào những chuyện bẩn thỉu, hủ bại đằng sau được tiết lộ. Mắt lạnh nhìn nam nữ ra ra vào vào, có bao nhiêu người thật sự trao cho nhau chân tình?

Hôm nay công việc cũng không nhiều, bận nhất là bộ phận ẩm thực – Quân Mạc đi hỗ trợ bộ phận này, phát hiện quản lý bộ phận đã tự mình đứng đó, vội vàng tổng điều hành. Thật vất vả nghỉ được một chút, trong phòng nghỉ mấy thực tập sinh đang túm năm tụm ba, hình như là thay phiên nhau nghỉ ngơi, đang xem TV.

Tạp chí Mốt tổ chức đêm từ thiện, Quân Mạc hơi hơi ngừng một chút, tựa hồ nhìn lướt qua thấy một bóng dáng quen thuộc. Vài cô bé kích động nói chuyện: “Là Hàn tổng a! Tớ còn đưa mấy thứ cho anh ấy! Ngay tại tứ hào lâu.”

Trong TV, các nhân vật nổi tiếng đang chụp ảnh ở cửa, chỉ nhìn thấy anh ngồi dãy trước, âu phục màu bạc, trong dự đoán, vẻ mặt vẫn chẳng lộ ra chút tình cảm nào. Bên cạnh anh là trợ lý Tiểu Tiếu. Quân Mạc thấy không mấy hứng thú, bước đi.

Có lẽ vì là ngày lễ, tâm trạng đặc biệt tốt, khó có lúc nào khách khứa phàn nàn ít như thế, Quân Mạc vui vẻ thay áo ngủ, một lát sau người đã được đám chăn lông vịt bao quanh, nhìn trần nhà Quân Mạc lại bắt đầu rầu rĩ: “Ngày mai mời khách ăn được đây?”

Vấn đề ở đây là nếu là người khác, chẳng cần nghĩ ngợi làm gì cả. Ăn lẩu, rau xào, cơm Tây, fast food, chọn cái gì mà chẳng được? Nhưng đối phương có thân phận đặc thù – có lẽ không phải trứng cá muối hay vây cá thì không xứng với thân phận. Điều buồn cười là, hai lần trước cùng ăn với nhau, một lần là ông chủ lớn đích thân xuống bếp, một lần giải quyết bằng mì ăn liền. Quân Mạc mặc kệ, phó thác cho ông trời, mời người ta thì cũng đã mời, không thể thoái thác nữa.

Sáu giờ chiều, Quân Mạc thay quần áo, mới đi tới góc đường – cái xe ấy đã xuất hiện trước mặt, cô bị dọa cho sợ luôn, theo phản xạ có điều kiện, vội cúi đầu nhìn đồng hồ, sợ mình đến muộn.

Mới có sáu giờ. Cô vào xe, vui vẻ chào: “Hi!”

Hàn Tự Dương nhướng mày nhìn cô, hình như đang xem xét cách ăn mặc của cô – giống học sinh như vậy, hình như… Giống ngày đó cô ở cùng một chỗ với người kia, áo jacket cùng quần jean, tóc đuôi ngựa buộc cao, không chút son phấn – nói đến bên miệng, thật ra cũng chỉ là cười khẽ.

Câu đầu tiên cô nói là: “Đi ăn ở đâu đây?” Nhẹ nhàng nuốt vào câu nói quen thuộc tiếp theo: “Đói chết tôi rồi.” – tuy rằng trước mặt anh cô đã chẳng có chút gì phong cách/tác phong thục nữ, mặc kệ thế nào, phải tự chủ chứ.

Hàn Tự Dương đẩy vấn đề khó nhằn lại cho cô: “Em quyết định đi, tôi không khảnh ăn.” — anh thực sự chẳng quan tâm xem sẽ ăn gì.

Quân Mạc bắt đầu nhớ tới cảnh lúng túng hôm trước, nhìn đồng hồ – đang giờ cao điểm, bất đắc dĩ cô qquay đầu nhìn anh: “Anh nói đi? Lúc này đâu còn có thể lấp đầy bụng?”

“Nếu vậy đi Embrace?’ Hàn Tự Dương đề nghị, nói lại nhớ tới lần đầu tiên hai người đi khắp nơi tìm quán cơm.

Embrace thì Embrace, Quân Mạc khẽ cắn môi – thành viên của câu lạc bộ xa xỉ như vậy, Hàn tổng giám đốc đương nhiênlà muốn đến lúc nào thi đến. Cô không nói gì, chỉ gật đầu.

Quân Mạc có hai lựa chọn – một, viêm màng túi, nhưng được ăn no; hai, tạm thời bảo vệ được túi tiền, lại phải trải qua cảm giác đói bụng kinh hoàng. Cô không thích cả hai, nhất là phương án thứ hai, lại càng oán giận.Tắc đường nhiều, phải gặp đến n cái đèn đỏ, sắc mặt Quân Mạc bắt đầu tối lại. Hàn Tự Dương liếc nhìn cô, thở dài nói: “Phía trước có bãi đỗ xe, chúng ta dừng ở đó, xuống xe tìm quán nào đấy ăn được không?” Với tốc độ như thế này, chạy đến EMBRACE bên kia thành phố, có lẽ cũng chẳng còn cảm giác đói nữa – tuy rằng dừng xe cũng chưa chắc đã tìm được, luôn tồn tại suy nghĩ “nhỡ ra” [vạn nhất]. Trung Quốc vĩnh viễn ít đất nhiều người – bọn họ may mắn lắm mới tìm được chỗ đỗ xe.

Hai người đi cùng nhau, trước kia Quân Mạc chưa bao giờ đi ngang với anh, chỉ là sóng người bắt đầu ùn ùn tới, từng lớp từng lớp dồn đến, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tách hai người ra, cô chẳng khác nào quả bóng bị đẩy qua đẩy lại, hôm nay đói đến mức không còn cảm giác, bước đi cứ như sắp ngã trái ngã phải đến nơi. Hàn Tự Dương khẽ nhíu mày, đưa tay kéo cô lại gần mình. Quân Mạc không để ý, ánh mắt lưu luyến nhìn quán cơm bên cạnh đang bốc khói nghi ngút, mùi cá mực bên đường càng làm cô uể oải.

Ai, chẳng lẽ thực sự sẽ giống như cô bé bán diêm sao, vì đói quá, lạnh quá mà chết ở đầu đường, đôi mắt Quân Mạc chợt bừng sáng – một bàn bên cạnh cửa sổ của quán cơm Đông Bắc vừa rời đi.

Quân Mạc rất muốn đi vào – nhưng, cô nhìn người bên cạnh. Hàn Tự Dương rất hiểu ý người khác nói: “Đi vào ăn không? Tôi đói bụng rồi.”

“Uh, được!” Cô thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng có chỗ ngồi, Quân Mạc đem thực đơn giao cho Hàn Tự Dương, nhưng anh khoát tay: “Em gọi đi.”

“Thịt tẩm bột chiên [oa bao nhục - 锅包肉], canh xương ống hầm [tượng đại cốt - 酱大骨], địa tam tiên [地三鲜 ba nguyên liệu chính là khoai tây, cà tím, hành tây xào với nhau], miến nấu thịt lợn [猪肉炖粉条 - trư nhục đôn phấn điều]… Bồi bàn hảo tâm nhắc: “Cô gái, thức ăn quán chúng tôi rất đầy đĩa, hai người gọi bốn món như vậy là đủ rồi.”

“Vâng, tôi biết rồi” Quân Mạc gật đầu. Quán cơm ồn ã, lại mở điều hòa, mặc áo khoác cũng nóng, chỉ là quán ăn nhỏ không thể so sánh với những quán lớn có chỗ treo áo riêng, cái ghế bên cạnh cũng đầy dầu mở. Hàn Tự Dương đang định cởi áo khoác, nói với Quân Mạc: “Cởi áo khoác ra, một lúc nữa đi ra ngoài cẩn thận cảm lạnh.”

Quân Mạc nghe lời cởi áo khoác ngoài màu trằng ra, đang muốn đặt trên ghế, Hàn Tự Dương đột nhiên đưa tay ra: “Đưa tôi.” Hàn Tự Dương đặt áo của anh xuống ghế trước, sau đó mới đặt áo Quân mạc lên trên – cứ tự nhiên thân mật như vậy. Quân Mạc sững sờ nhìn cái áo khoác có thương hiệu nổi tiếng lâu đời của Anh, một lúc lâu không thốt lên lời.

“Sao thế?” Hàn Tự Dương nghi hoặc nhìn cô, “Đói phát ngốc rồi à?”

“Không có.” Cô cười cười che giấu, tay trái nâng má, nhìn ra ngoài cửa kính, bên trên dùng bọt biển phun thành chữ Merry Christmast xiêu xiêu vẹo vẹo. Hóa ra hạnh phúc lớn nhất lại là trong lúc đói khổ lạnh lẽo có thể chờ mong một bữa ăn ngon sắp đến. Cô nhìn hình ảnh mình phản chiếu qua kính, nụ cười yếu ớt, hai gò má ửng hồng.

Anh cảm thấy chỉ thế này đã quá đủ rồi, vốn không phải rất đói, cũng có thể yên tâm buông đũa nhìn cô ăn, Quân Mạc cứ ăn từng miếng từng miếng, tựa hồ mọi sự chú ý đều đã đặt cả vào đồ ăn – khiến người bên cạnh cũng cảm thấy ăn thật vui vẻ, hạnh phúc. Thức ăn rất nhiều – chí ít tại miền Nam như thế này là nhiều.

Quân Mạc buông đũa, uống ngụm nước chanh, cười nói: “Thời tôi còn đi học, bốn món thế này gọi ra là có thể hết. Hơn nữa so với lượng thức ăn của nhà này còn nhiều hơn.” Cô nheo nheo mắt, trước đây chỉ cần có mâu thuẫn nhỏ với Lâm Hiệt Tuấn, sẽ luôn một mình chạy đến quán ăn, ăn thật no – cô gọi cái này là cách đối xử tốt nhất với bản thân.

Đôi mắt cô mờ mờ sương, Hàn Tự Dương đoán cô nghĩ đến chuyện cũ, anh tự nhận thấy mình là người kiên trì, nhưng không thể ngăn mình thầm đau đớn trong lòng. Anh nói theo cô, “Thế hôm nay có ăn hết không?”

Thế nào lại không đủ được, Quân Mạc nghĩ tới ngày đó cũng nói với Lâm Hiệt Tuấn: “Già rồi, ăn không vô nữa.”

Lúc cô nói những lời này, vẻ mặt cực kỳ đáng yêu, nghiêm túc cứ như đang cùng đối phương tranh luận, Hàn Tự dương thu về ánh mắt chăm chú nhìn cô quá lâu, nghĩ rằng thời khắc này thật hạnh phúc, là sự thật chứ không phải mộng ảo.

Thanh toán xong, Hàn Tự Dương đưa áo khoác cho cô: “Có muốn đi dạo một chút không?”

Không khí tốt như vậy, Quân Mạc cũng không muốn về nhà sớm. Lại nhập vào dòng người, có một người bán rong đang cố gắng bán hoa hồng -nhìn bộ dáng không từ bỏ, không nghe theo mà Quân Mạc chán nản, không làm thế nào được nhìn về phía Hàn Tự Dương. Anh nhìn hoa trên tay người bán rong, tay lấy ví ra, một bên hỏi Quân Mạc: “Một thôi?”

“Một?” Quân Mạc khó tin nhìn Hàn Tự Dương, hung hăng trừng mắt liếc người bán hàng rong – hoa xấu như vậy – viền cánh hoa hồng đã bắt đầu đen, chính là sắp héo rồi – tệ một bông, sao anh có thể mua được chứ?

“Tôi không thích hoa hồng.” Quân Mạc cười tươi như hoa, chỉ chỉ đôi sừng ác ma màu hồng người bán hàng đội, “Tôi muốn cái kia”. Sau đó cô đeo đôi sừng màu hồng phát sáng, nhảy nhót phía trước, dường như hai đốm lửa sống động đó theo đuôi tóc đen mượt của cô khiêu vũ, Hàn Tự Dương đi phía sau, khóe miệng hàm chứa nụ cười nhẹ, anh chẳng bao giờ phát hiện sự dung túng, sủng nịnh trong mắt mình.

Trung tâm thành phố, người đến người đi xung quanh đài phun nước ngũ quang thập sắc, hình như đại đa số là học sinh, sinh viên. Bọn họ tìm một chiếc ghế ngồi xuống, bầu trời đêm thành phố khó có thể thấy rõ ràng ánh sao, Hàn Tự Dương nói rất nhiều, thậm chí nói đến cả những chuyện trong quá khứ, anh nói đến việc thành lập công ty buôn bán ví da, đã từng viết chương trình (phần mềm?) ba ngày ba đêm, nguyên lai cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, chậm rãi nói tại sao anh lại có được thành quả như bây giờ, sẽ chỉ làm người ta cảm thán… những gì đã trải qua khiến người đàn ông trẻ tuổi này càng có thêm nhiều sức quyến rũ, một loại khí chất hòa trộn giữa kiên trì/cứng cỏi, trí tuệ và thành thục.

“Biết không? Hôm đó tôi tiễn Powell, ông ấy nhắc tới em nói em là nữ học giả có thái độ rất nghiêm túc.” Lúc anh nói, khóe miệng rõ ràng hàm chứa ý cười mang theo hàm ý không rõ ràng.

Quân mạc lúng túng, cô không biết nguyên nhân tại sao mình lại để cho người khác ấn tượng như vậy – khoảng chừng sau khi sốt cao, chuyện cũ trước kia cũng khó nhớ rõ ràng, chỉ nhớ rằng mình đã nói một hơi rất nhiều điều, lời lẽ đanh thép.

Cô cười ngượng nghịu, không tiện nói gì, chỉ có thể thẳng thắn với anh: “Tôi hơi chống đối ông ấy – phạm vào điều tối kỵ của nghề khách sạn.” Cô lè lưỡi, “Có thể thấy được, con người ai cũng có khuyết điểm.” Trong giọng nói có chút chột da nho nhỏ, dù sao đối phương cũng là đại cổ đông của Thụy Minh.

Hàn TựDương trái lại không để tâm: “Đối với người nước ngoài, cái họ muốn chính là hữu lý, hữu cứ, hữu lễ [có lý lẽ; có bằng chứng, chứng cứ; có tiết tháo/khí tiết]

Nói đến chuyện sau này, Quân Mạc thuận miệng hởi: “Vậy anh không thích người nào à?” Hỏi xong, mới cảm thấy mình mà nói thêm câu nữa lại thành ra điệu bộ – nhưng mà lại bắt đầu tò mò, bát quái, huống hồ nghĩ rằng người này vừa nhìn thấy bộ dạng ăn cơm của mình rồi, hỏi một chút cũng chẳng hề gì.

Anh chỉ thản nhiên cười cười: “Nếu mỗi ngày em chỉ ngủ chưa được tiếng, em còn có tinh thần muốn yêu đương nữa không?”

Quân Mạc hơi hơi bĩu môi, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, nghĩ nghĩ, bắt đầu nói đùa: “Anh cũng không phải là người bình thường?” Chính mắt cô nhìn người này ngủ không đến tiếng, sáng sớm thức dậy tinh thần vẫn sáng láng như thường.

Vì vậy, anh nói thêm: “Thật sự là bề bộn nhiều việc.”

“Nhưng mà rõ ràng là trong tiểu thuyết rất nhiều tình thánh là người có thân phận như anh.” Quân Mạc bướng bình nói, có ý khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.

“Chắc là vậy.” Anh nhún nhún vai, “Cũng khiến tôi tán thưởng những cô gái chủ động biểu lộ.”

Quân Mạc hiếu kỳ nhìn anh, ánh mắt ấy khiến anh không thể không nói tiếp.

“Tôi rất thích dũng khí đó. Nhưng tình cảm không chỉ đơn giản là thích/tán thưởng mà thôi.” Thanh âm của anh chậm rãi trầm thấp, quay đầu nhìn cô, “Gần đây tôi mới lĩnh hội được điều đó.”

Trong nháy mắt kia, Quân Mạc chợt nghĩ mình cảm nhận được một tia bi thương nhạt đến cực điểm.

Gần nửa đêm, hai người đến bãi đỗ xe gần đó, Hàn Tự Dương đem xe lại đây, Quân Mạc đứng đợi một mình. Đột nhiên cảm thấy rét lạnh, thế giới tràn đầy tiếng hoan thanh tiếu ngữ cũng không cảm thấy nửa phần tình cảm ấm áp.

Trong mắt Hàn Tự Dương là hình ảnh cô chầm chậm mỉm cười yếu ớt, tự nhiên anh cảm thấy sợ, nụ cười của cô, khiến anh không nhìn thấu biểu tình – anh xuống xe, đóng cửa thật mạnh, bước nhanh đến bên Quân Mạc, đưa tay ôm cô, áo khoác để trên xe, chỉ duy nhất hơi ấm từ cơ thể anh xuyên qua cái ôm truyền đến Quân Mạc.

Trong chốc lát, Quân Mạc không biết nên làm thế nào, cứng đờ người để mặc anh ôm vào lòng, nghe được âm thanh rất nhỏ rất nhẹ bên tai: “Em không cần cử động là được rồi, chờ anh chậm chậm đi qua… Em nhất định phải kiên trì hơn tôi… “Trong đếm tối không thấy rõ sắc mặt anh, nghe thấy âm thanh trầm thấp như vậy không hiểu sao cô cảm thấy mất mát.

Anh hơi lùi lại nửa bước, cô vẫn như đứng thẳng như thế, vẻ mặt kinh ngạc, ánh trăng dịu dàng, chỉ có ánh sáng từ hai cái sừng trên đầu cô vẫn phát sáng. Tay anh đặt trên mái tóc cô, khuôn mặt anh tuần chậm rãi tới gần cô. Quân Mạc giật mình nhìn cái mũi thẳng, đôi môi mỏng quen thuộc mà xa lạ kia, khuôn mặt vô thức ngẩng lên, cái hôn lạnh băng như vậy, vốn hẳn là dừng lại trên trán, nhẹ nhàng in lên đôi mắt không tự chủ mà run run nhắm lại.

Cà phê Cappuccino

Cà phê cappuccino là một cách pha chế cà phê của Ý. Một cà phê cappuccino bao gồm ba phần đều nhau: cà phê espresso pha với một lượng nước gấp đôi (espresso lungo), sữa nóng và sữa sủi bọt. Để hoàn thiện khẩu vị, người ta thường rải lên trên tách cà phê cappuccino một ít bột ca cao và/hay bột quế. Trong các quán cà phê ở Ý, người đứng bán ở bar (barista) thường dùng khuôn hay dùng thìa và bằng cách khuấy điệu nghệ trong lúc rắc bột để tạo thành các hình nghệ thuật (hình trái tim, đám mây, bướm,…).

Tên của thức uống này được phỏng đoán là phát xuất từ tên gọi các nhà tu dòng Capuchin (tiếng La tinh: Ordo Fratrum minorum Cappucinorum), màu áo thụng của các nhà tu này tương tự như tông màu nâu của một tách cà phê cappuccino hoàn hảo. Mũ của chiếc áo tu này được gọi trong tiếng Ý là cappuccio.

Theo lệ thường cà phê cappuccino được phục vụ trong tách làm bằng đá hay sứ, có thành dầy và được hâm nóng trước. Ở quê hương của cà phê cappuccino, nước Ý, người ta gần như chỉ uống loại cà phê này vào lúc ăn sáng. Trong những năm gần đây cà phê cappuccino đã trở thành một trong những thức uống cà phê phổ thông nhất trên toàn thế giới.

Biến thể của cà phê cappuccino tại Đức, dùng kem sữa đã đánh đặc thay vì sữa sủi bọt, được gọi ở Ý là cappuccino con panna.

Ở Áo (đặc biệt là vùng phía đông), thường khi gọi cà phê cappuccino sẽ được phục vụ một “cà phê kéo dài” (xem quán cà phê ở Wien) với kem sữa và một ít bột ca cao. Việc pha cà phê cappuccino với sữa sủi bọt thường không được biết đến. Nếu không muốn từ bỏ một tách cà phê cappuccino quen thuộc của mình, người ta phải gọi một “espresso ngắn trong một tách lớn với nhiều sữa sủi bọt” hay gọi một cà phê melange của Viên, loại gần giống như cà phê cappuccino.

() Hai câu trên trích trong “A Phòng cung phú” của Đỗ Mục

Nguyên văn:

明星熒熒、開妝鏡也、

綠雲擾擾、梳曉鬟也、

(Minh tinh huỳnh huỳnh, khai trang kính dã,

Lục vân nhiễu nhiễu, sơ hiểu hoàn dã,)

Nguyễn Hiến Lê dịch:

Kìa sao lấp lánh: mở gương đấy mà;

Mây xanh rối loạn: mớ tóc xõa ra

Tìm hiểu về Đỗ Mục ở đây ... %E%BB%Ac hoặc ở tìm hiểu về Đỗ Mục và bài phú này cũng như các bài thơ khác của ông ở đây .

Và tìm hiểu về cung A Phòng trong bài thơ trên ở đây ... .html

() Trọng đầu hí: nôm na như một vở opera với nhiều diễn xuất và lời ca hơn, khác với kinh kịch. Thuật ngữ chuyên môn của nó là hí khúc hành thoại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio