“Chào Fabio.” Lacy quỳ xuống cạnh con chó lai và gãi sau tai nó như thường lệ. Rồi sau đó, nàng lặp lại lần nữa cho Fabio yên tâm. Thực lòng nàng chỉ muốn ngồi bệt ở ngay cạnh cửa ra vào và gãi tai Fabio cho đến khi lông trên đầu nó rụng sạch. Làm bất cứ gì chỉ để nàng không phải đối diện Chase.
Tiếng chuông đồng hồ quả lắc lo tướng đứng trong góc nhà vừa điểm mười tiếng, mỗi tiếng chuông phát ra từ quả lắc lại làm tăng thêm cảm giác lo sợ trong nàng. Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ nàng lại giằng xé bởi nhiều cảm xúc phức tạp như thế. Sự ham muốn, nỗi khát khao, và nhu cầu đòi được thỏa mãn đấu tranh với sự suy xét khôn ngoan có logic và những suy nghĩ thực tế. Nàng đăm đăm nhìn Fabio và nghe tiếng bước chân đang đến gần. Anh hiện ra ngay ngưỡng cửa, cao ráo và quyến rũ. Một chàng trai xấu xa tuyệt đối.
Fabio lủi ngay sang khòng khác. Lacy vẫn quỳ giữa sàn nhà lát gạch hoa, ngẩng mắt nhìn Chase và cảm thấy choáng ngợp, cơ bắp chân nàng căng lên nhưng nàng không nhúc nhích.
“Tối nay em đi chơi vui chứ?” anh hỏi.
Nàng lắng nghe, tưởng rằng trong giọng nói của anh có pha lẫn chút mỉa mai, nhưng tuyệt đối không hề có. “Cũng vui.”
Tự nhiên nàng thấy rất cần phải giải thích thêm. “Chúng em họp mặt mỗi tối thứ Sáu. Nếu em không đến đó, thể nào hai cô ấy cũng kéo đến đây.”
“Anh không hề nghi ngờ điều đó.” Anh bước đến và chìa tay ra ý muốn kéo nàng đứng dậy.
Nàng nhìn cánh tay đang vươn thẳng trước mắt mình, biết rằng dù chỉ một cái đụng chạm bình thường nhất cũng là vô cùng nguy hiểm. Và rất tuyệt vời. Ôi, nàng muốn có cái cảm xúc tuyệt vời ấy biết chừng nào. Lacy run rẩy đặt tay mình vào tay anh.
Anh kéo nàng dậy, đan những ngón tay mình vào tay nàng và họ cùng vào phòng khách. Khi họ bước đi bên nhau, hông anh cọ sát bên hông nàng. Bất chợt nàng ngửi thấy mùi gỗ cháy. Anh đã đốt lửa trong lò sưởi. Ánh lửa phủ khắp căn phòng trong bóng phản chiếu lung linh dìu dịu. Rồi còn nhiều mùi khác nữa. Mùi thức ăn thịnh soạn vờn quanh mọi giác quan của nàng.
“Anh có nấu ăn nữa à?” nàng hỏi.
“Ừ, gà nướng, mì pasta và nước sốt rượu vang. Anh không biết em đi bao lâu.”
“Em đã ăn rồi. Xin lỗi anh nhé,” nàng đáp. Tay anh thật vừa vặn, nắm chặt lấy tay nàng. Thật ấm áp, thật dễ chịu. Trời ơi, nàng biết làm gì đây? Nắm bắt cơ hội đi, một giọng nói từ sâu trong tâm khảm như đang gào lên xúi giục.
“Anh cất hết thức ăn vào hộp rồi. Ngày mai mình ăn cũng được mà.”
Nàng quay sang nhìn tivi. Trên màn hình sáu mươi inch là cảnh nàng lúc mới mười tám tháng tuổi với tã giấy tụt xuống ngang mắt cá và tay đang ôm Sunshine, con mèo đầu tiên của nàng trong tay. Nàng nhận ra cảnh này trong cuốn băng là quà tặng Giáng sinh từ mẹ nàng mấy năm trước. “Anh… anh xem băng video gia đình của em à?”
“Em có nói anh muốn xem băng nào cũng được mà. Anh hy vọng em không phiền chứ?”
Một cảm giác lạ lẫm chợt đến khi biết anh vừa chứng kiến vài phần đời của mình. “Em có phiền gì đâu. Chỉ có điều em không nghĩ anh quan tâm đến những gì có trong băng ấy thôi.”
“Anh quan tâm đến em. Và cuốn băng ấy là về em.” Anh đặt tay kia lên vai nàng, mắt anh long lanh phản chiếu hình ảnh trên màn hình. Một cụ cười giãn nở trên môi anh . “Cảnh quay này là vô giá.”
Nàng nhìn lên đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo và qua khoé mắt nàng chợt nhận ra anh đã trải tấm drap trên ghế sofa rồi. Bao câu hỏi ập đến. Cùng với chúng là cảm xúc gần như thất vọng. Phải chăng anh đã chán nàng và quyết định sẽ ngủ ngoài ghế? Chẳng lẽ nàng là bánh xốp hương vani nhạt nhẽo đến nỗi chỉ một chút cố gắng nữa để chinh phục nàng anh cũng không buồn làm? Cảm xúc này không thể nào là thất vọng đâu. Mà là nhẹ người đấy chứ. Và tan nát! Thôi được , nàng đang cay đắng thất vọng vậy.
Câu nói người xưa. Anh ta trải giường và rồi anh sẽ nằm ngủ trên đó, vang vọng trong tâm trí nàng.
Bàn tay Chase đỡ dưới cầm nàng và nâng mặt nàng hơi ngước lên. “Em à, ta có chuyện cần nói cho rõ.”
Nàng lắc đầu và lùi lại một bước. “Không, khuya lắm rồi. Anh đã trải giường rồi… em chỉ định…”
“Không đâu.” Anh vòng tay ôm ngang eo nàng. “Anh biết em nghĩ gì, và cả đời em chưa khi nào em nghĩ sai về lúc này đâu.” Anh dìu nàng đến bên ghế sofa, kéo nàng ngồi xuống và anh ngồi sát vào nàng. Chiếc ghế kẹt lên khe khẽ. Lửa trong lò hắt lên những tia sáng lung linh.
“Anh không biết em đang nghĩ gì đâu. Em…”
Lúc ấy anh hôn nàng, như thể hôn qua quýt để ngăn nàng đừng nói thêm gì nữa. Nhưng nụ hôn chớp nhoáng lạc lối khi bàn tay anh trượt xuống làn da cổ mịn màng của nàng và lưỡi anh vuốt ve môi dưới của nàng, Lacy ghé sát gần anh hơn và nhận thấy vị ngọt từ lưỡi của anh. Anh hơi ngửa đầu ra như thể chiếc hôn làm anh ngộp thở.
“Lacy em.” Hơi thở anh hắt ra cùng tên nàng. “Anh soạn giường chỉ để em không cảm thấy bị áp lực mà thôi. Chiều nay, em chạy khỏi cửa nhà như chú mèo con bị mắc đuôi vào lửa. Hơn tất cả mọi thứ trên đời, anh chỉ muốn bồng em vào phòng ngủ và làm tình với em theo hai mươi tư cách khác nhau. Nhưng anh không thể là người duy nhất muốn làm chuyện đó.”
Rồi đây, nàng nghĩ, đã đến lúc nàng phải quyết định. “Em sợ, anh ạ.” Sự thật bất giác buột khỏi miệng nàng.
“Sao em lại sợ?” Anh chạy ngón tay dọc má nàng.
“Sợ lý trí,” nàng đáp, và nhìn thấy túi bánh xốp hương va ni trên bàn. Hóa ra anh thích bánh xốp thật.
“Hãy cho anh cơ hội được dẹp yên những nỗi sợ hãi của em, em nhé. Hãy để anh được yêu em.” Anh cúi xuống và lại áp miệng anh lên miệng nàng. Tay anh luồn vào dưới gấu áo len cotton và vuốt lên da bụng trần của nàng. “Hãy nói em muốn anh làm thế này đi, Lacy.”
Nàng nghẹn thở. Nhưng hình như giây phút này việc thở không còn quan trọng nữa. Nàng muốn điều này. Tay anh trên làn da trần của nàng, môi anh hôn lên người nàng, ở mọi chỗ. Nàng muốn anh. Nàng muốn anh đè lên nàng, đi vào trong nàng. Nàng không thể nào muốn có anh vĩnh viễn. Nhưng nếu có thì sao? Nếu nàng không thể nào kiểm soát được nỗi khát khao bất diệt ấy thì cũng chẳng phải là tận thế gì, bởi Chase không phải là loại đàn ông của hôn nhân; anh lão luyện tình trường, hiến dâng lạc thú nhưng không bao giờ gắn bó.
Miệng nàng rời xa anh chỉ để hỏi một câu: “Anh là tên mất nết phải không?”
Chase nghe rõ câu hỏi. Anh sững sờ, không phải câu chữ nàng dùng, mà là do cái cách nàng nói lên những lời ấy.
“Em muốn anh mất nết à?” Anh sượt môi qua khóe miệng nàng, nếm trọn vị whisky lẫn Lacy. Sự hòa trộn thật say sưa mê mẩn.
“Vâng” nàng trả lời, giọng lạc đi vì khao khát.
“Vậy anh sẽ mất nết toàn diện.” anh thì thầm. Luồn tay ra sau lưng nàng, anh gỡ móc áo lót. “Anh sẽ cho em xem anh mất nết đến như thế nào.”
Anh đặt lưng nàng lên ghế và kéo áo nàng lên, gạt áo lót ra, anh hé miệng ngậm lấy nàng. Hông nàng ưỡn lên khỏi mặt ghế và anh luồn tay chạm vào nàng qua lần vải jean. Nàng áp sát vào anh, kéo lưng áo anh và cho tay chạy dọc bụng anh. Những ngón tay mềm mại của nàng rê lên ngực Chase khiến anh mụ người, rồi bất chợt nàng ngập ngừng.
“Anh uống thuốc kháng sinh chưa vậy?” nàng hỏi.
Miệng anh rời khỏi nàng, nhoẻn cười và anh ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh lửa vàng vàng tạo nên một quần sáng dịu nhẹ quanh những đường nét khuôn mắt nàng. Ôi trời, anh tuyệt đẹp.
“Dạ rồi, thưa bác sĩ.” Anh ngồi lên cởi phăng áo, rồi kéo khóa quần jean xuống đất để khi cần cởi bỏ hẳn chiếc quần, anh sẽ không gặp khó khăn nhiều nữa.
Nàng nằm bất động, áo len dồn thành đống lùng bùng quanh vai. Anh cho tay xuống kéo áo qua đầu nàng. Áo lót của nàng cũng tuột theo, anh no nê ngắm nghía thân hình nàng, được để trần từ eo trở lên. Đầu ngực nàng vểnh lên đầy khêu gợi.
Anh mân mê ngực nàng, mắt anh ngắm nhìn mắt nàng . Lacy bặm lấy môi dưới khi anh dời tay kia đến khóa quần nàng.
“Anh muốn ngắm nhìn toàn bộ cơ thể em,” anh bảo.
Khóa quần nàng dễ dàng tuột xuống. Anh chỉ ngưng tay nghịch núm vú nàng trong chốc lát để đẩy quần nàng. Nàng nhấc hông lên để quần jean tụt xuống qua đùi, để lộ chiếc quần nhỏ bằng luạ trắng đầy gợi cảm. Khi anh từ từ kéo quần nàng đến ngang bắp vế, nàng cố đá bay đôi giày đi.
“Đừng em,” anh nói một tay giữ lấy hai chân nàng. “Anh sẽ lo đến chúng.” Anh cúi xuống thoáng hôn lên ngực nàng rồi chậm chạp rê nụ hôn xuống bụng người tình. Chiếc hôn nấn ná quanh rốn nàng trong khi Chase ấn mạnh đầu lưỡi vào nó. Nàng bất giác thở dồn. “Em thích thế, phải không Lacy ? Thế còn dưới này thì sao?”
Thật chậm rãi, anh lướt tay xuống dưới và lách một ngón tay vào bên trong quần nhỏ của nàng. Lacy thở đứt quãng và hông nàng lại ưỡn lên. Chase nhích mình trượt xuống một chút để lưỡi anh có thể lần theo con đường ngón tay anh vừa đi qua.
“Ôi, thật là…”
“Thật là sao hả em? Hãy nói anh nghe em cảm thấy sao nào.”
“Thật là dễ chịu,” nàng đáp.
“Dễ chịu à?” Anh lại cúi xuống, âu yếm nó qua làn vải lụa của nàng. “Chỉ là dễ chịu thôi sao?”
“Thật tuyệt vời,” nàng rên lên.
“Anh cần nghe nhiều hơn chỉ là tuyệt vời đấy Lacy. Anh cần biết chi tiết. Chuyện này đã làm em cảm thấy thế nào? Nói anh nghe đi em.”
“Nó… nó… Bây giờ em không nghĩ được đâu. Anh cứ làm tiếp đi mà.”
Anh tặc lưỡi. “Em muốn lắm rồi đúng không?”
“Vâng, em xin anh đấy.” Nàng đẩy người lên, áp sát mình vào miệng anh.
“Nói anh nghe đi” anh không chịu thôi, lại quét lưỡi qua nàng. “Nói anh nghe nào, rồi anh sẽ trao em những gì em muốn.”
“Nó làm em đau đớn và muốn được nhiều hơn nữa. Nó làm em sẵn sàng đón nhận anh. Sẵn sàng đón nhận tất cả. Nào anh, xin anh đấy. Làm đi anh .”
“Thế hay hơn nhiều rồi.” Chase bảo, sau đó trao cho nàng phần thưởng. Nàng đã rất sẵn sàng. Nàng thở hắt ra thật dài.
Anh co người xuống trượt đôi xăng đan ra khỏi chân nàng . Nhấc một bàn chân nàng lên, anh lướt một ngón tay lên đường cong dưới gan bàn chân nàng. Đoạn hạ chân nàng xuống, anh kéo hẳn chiếc quần jean khỏi hai chân nàng.
Nàng với tay xuống định cởi hết phần còn sót lại. Anh với tay ra ngăn nàng lại. “Đừng. Đó là nghĩa vụ của anh. Việc của em là tận hưởng và kiên nhẫn.”
“Em chịu không kiên nhẫn được. Em muốn anh và em đã phát điên lên rồi.” Nàng ngồi lên, bò vào lòng anh, ngồi lên anh và môi nàng ép chặt môi anh. Chase thả người xuống ghế sofa mà tận hưởng.
Khi nụ hôn ngày càng thêm đắm đuối, nàng dịch người gần hơn đến phần nhức nhối của anh. Nàng nhấc người lên xuống, miệng không ngớt rên lên khe khẽ. Tay nàng day xoa ngực anh và móng tay nàng cào lên đầu ngực anh. Thế rồi, nàng vuốt ve xuống dưới, len lỏi vào bên trong và nắm trọn lấy anh.
Phản xạ của anh tự động theo bản năng; anh đảo tròn hông trên ghế. “Ôi!” Anh xuýt xoa kéo tay nàng ra. “Em sẽ làm anh nổ tung mất. Chuyện ấy chỉ xảy ra hồi anh mới mười tám thôi.” Anh đẩy nàng nằm xuống mặt nệm sofa.
“Yêu em đi anh,” nàng van vỉ.
“Chưa đâu, Lacy. Lần đầu tiên đừng bao giờ kết thúc quá nhanh.” Anh đứng lên và cởi hẳn quần đùi. Nàng nhìn xuống. Khi mắt nàng mở to lúc trông thấy phần đàn ông căng cứng của anh, một cảm giác thỏa mãn làm anh nở nụ cười. “Em thấy được không cưng?”
Nàng ngước nhìn anh và dù chỉ với ánh lửa bập bùng từ lò sưởi anh cũng đủ thấy má nàng hồng lên thẹn thùng. “Cũng… được .”
“Em không chắc à?” Chase thích thú được trêu ghẹo nàng.
“Em chỉ… em chỉ nghĩ là nếu lúc sáng mình không lấy bao lớn ngoại cỡ thì không biết bây giờ phải làm thế nào?”
Chase bật cười, rồi anh từ từ cúi xuống nhẹ nhàng bế nàng lên.
“Anh định làm gì vậy?” nàng đẩy một tay lên ngực anh.
“Mang em vào giường.”
Khi anh vừa vào sảnh, nàng liếc ra sau hỏi. “Anh không muốn làm trên ghế sofa à?”
“Cho lần đầu thì không.” Anh trả lời. “Anh muốn em nằm ngửa với hai chân dang rộng. Anh muốn được tận hưởng từng li từng tí cơ thể ngọc ngà của em. Mình sẽ rửa tội ghế sofa sau. Có khi ngay sau khi làm phép cho bàn bếp ấy.”
“Bàn bếp,” nàng lặp lại, giọng khàn hẳn đi.
“Em không thích à?”
“Không phải thế!” nàng kêu lên rồi e thẹn hỏi thêm. “Hay cả trên nền nhà và khi tắm vòi sen nữa, anh nhé?”
“Bất cứ chỗ nào em thích.” Anh đặt nàng nằm trên giường và nhanh chóng kéo phăng quần lót, mặc nó bay trên sàn nhà.
“Anh là của em, cho em được thỏa mãn.” Ánh sáng ngoài sảnh hắt vào chỉ đủ sáng cho anh tận hưởng cảnh quan, nhưng cũng vừa tối cho không gian lãng mạn.
Anh lại hôn nàng , rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới thân thể nàng. Anh thưởng thức từng chút từng chút cả cơ thể nàng như lúc này. Khi xuống đến nơi cùng đất mơ ước, anh quyết định để dành phần tốt đẹp nhất để tận hưởng cuối cùng, thế là anh bỏ qua nó.
Lacy lập tức phản đối. Lời than van của nàng ngừng bặt khi anh đưa một ngón tay vào trong nàng, môi miệng anh vuốt ve đùi nàng.
Anh chỉ mới xuống đến đầu gối nàng thì nàng đã bắt đầu rên rỉ. Đẩy hông lên xuống, ngón tay anh trượt ra trượt vào trong nàng. Anh rút tay ra trước khi nàng rơi qua ngưỡng.
“Đừng,” nàng kêu lên. “Em sắp…”
“Chưa được đâu em. Anh muốn thưởng thức lấy em khi em đạt đỉnh.” Anh tiến vào trong sự chào đón của nàng. Anh chẳng kịp bắt đầu làm gì thì nàng đã kêu tên anh và nắm chặt tấm drap trải giường trong tay.
Anh leo lên nằm cạnh nàng và vòng tay ôm chặt nàng trong lúc toàn thân nàng run bần bật. Với tay lên bàn cạnh giường lấy hộp bao bảo vệ anh để sẵn từ trước. Chase luống cuống mãi mới được nắp hộp. “Giờ em đã sẵn sàng cho anh chưa nào?”
“Rồi! Nhưng em đã…”
“À, em sẽ có lại một lần nữa thôi mà. Anh sẽ làm điều ấy xảy ra!” Anh rút một tay ra khỏi người nàng để mở nắp hộp giấy và xé túi thiếc. Xé túi giấy bạc xong, anh định tự đeo bao vào nhưng rồi lại chợt nảy ra một ý. Anh đặt vòng cao su vào lòng bàn tay nàng . “Em làm nhé?”
Nàng ngồi lên và anh thấy thoáng lưỡng lự trong ánh mắt nàng . “Em chưa bao giờ…”
Anh hướng dẫn và giúp nàng hoàn tất. Khi xong việc, nàng vẫn chưa chịu rụt tay về. Thay vào đó, nàng lại nắm chặt anh trong tay như thầm đánh giá, cảm nhận anh. Lacy biết anh đang chăm chú nhìn mình nên nàng mỉm cười pha chút ngượng ngùng.
Chợt anh nhớ ra. “Thế to hay dài nào? Bọn em đã có kết luận cuối cùng chưa?”
Mắt nàng mở lớn và hai má thì hồng rực. Hơi thở của Chase lắng đọng trong ngực. “Trời, em đẹp quá!” Anh hôn nàng. Ba từ anh yêu em đã chực chờ ngay đầu lưỡi, nhưng Chase kịp ngăn chúng lại. Thay cho lời nói, anh di chuyển lên trên người nàng. Đặt cơ thể anh giữa hai chân nàng, anh áp hông mình lên hông Lacy. Anh lại thong thả đặt thêm nụ hôn lên môi nàng. Nàng nẩy người lên đón chào anh. Anh, căng cứng và sẵn sàng, tìm thấy lối vào của nàng. Anh nhẹ nhàng, chậm rãi tiến vào, trong lúc bản thân phải nghiến răng khi cơ thể nàng đón nhận, bao bọc lấy anh.
“Ôi, kỳ diệu quá,” nàng hào hển, đẩy hông lên để có được anh nhiều hơn nữa.
Vì muốn cuộc mây mưa được kéo dài, anh cố giữ nhịp di chuyển thật thư thái, nhưng Lacy hình như có ý định khác thì phải. Anh chưa kịp vào hết bên trong nàng thì nàng đã tự lùi hông lại rồi thúc lên nhanh hơn. Nàng vòng tay ôm ngay lưng anh lần xuống thấp hơn, ôm chặt lấy Chase. Anh không thể ngăn nàng cũng như anh chẳng thể ngăn cho thời gian thôi trôi mãi. Vậy nên anh nương theo, kết hợp với nhịp chuyển động của nàng, kiềm chế lấy mình chỉ bằng chút lý trí mỏng manh, quyết tâm phải cho nàng nghe bằng được nàng kêu lên trước khi bản thân anh cũng trượt vào đỉnh đam mê của chính mình.
Vào đúng lúc anh gần như không thể kiểm soát được nữa, anh nghe thấy một âm thanh thoát ra sâu trong họng nàng. Hai tay nàng ôm ngang lưng anh, móng tay nàng bấu chặt vào da thịt anh. Bên trong nàng bắt đầu co thắt, kéo anh vào cơn đỉnh điểm, tiếng kêu trầm đục dâng lên từ sâu trong lồng ngực anh không giống tiếng người làm chính anh cũng phải ngạc nhiên. Và đúng lúc anh tưởng cảm giác xuất thần trong khoảnh khắc sắp kết thúc thì thốt nhiên một đợt sóng mãnh liệt hơn lại dâng lên. Anh vỡ òa trong lạc thú, tiếp tục sập vào bên trong nàng.
Anh chẳng còn thở được nữa và sém chút buông xuôi đổ sập trên người nàng, nhưng rồi không hiểu từ đâu anh có được sức mạnh lăn sang bên và kéo theo anh, quyết không rời thân thể nàng. Đây mới là cảm giác mê ly mà một cuộc mây mưa đáng ra phải có. Quỷ thật, từ trước đến nay anh chưa biết cách tận hưởng nó hoàn toàn.
Anh nghe tiếng nàng khe khẽ nấc vào. Anh ghì chặt nàng hơn, vòng hai tay ôm siết lấy nàng. Thế rồi tiếng thổn thức của nàng lớn thêm và sự nhận thức như viên đạn găm thẳng bụng anh: Lacy Maguire không chỉ đang cố gắng lấy lại nhịp thở. Nàng đang khóc - một cơn nức nở sướt mướt nghiêm trọng.