Vệ Tiểu Thảo không thể hiểu được tại sao trong lòng thương nhớ một người mà lại đi tìm người khác.
Nhưng cậu cũng chẳng để ý lắm.
Dù sao cậu chỉ là người làm công nên không cần hiểu rõ tâm lý ông chủ mà chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.
Huống chi công việc này cũng không lâu bền gì, Vệ Tiểu Thảo biết rõ điều này nên tranh thủ tìm đường khác cho mình trước khi bị ông chủ sa thải.
Cậu quyết định bày quầy bán thử đồ ăn vặt.
Bởi vì cậu thấy dưới tầng hầm có một quầy hàng phủ đầy bụi bặm.
Tuy hơi cũ nhưng vẫn còn dùng được nên Vệ Tiểu Thảo không muốn lãng phí.
Tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy mà.
Chuyện này cậu cũng không nói với ông chủ mà âm thầm chuẩn bị một mình.
Mỗi sáng ông chủ dậy lúc bảy giờ, năm rưỡi chiều mới về nhà, Vệ Tiểu Thảo có thể bày quầy bán hàng trong khoảng thời gian này.
Quầy của cậu gắn vào xe lam có thể lái đi lái về, thế là cậu ra ngoài thăm dò vài ngày tìm chỗ bán, sau đó tìm được một chỗ tốt trong hẻm nhỏ đối diện trường học.
Muốn bày quầy ở đây phải trả phí quản lý năm mươi tệ mỗi ngày, nhưng đây không phải vấn đề lớn. Cổng chính trường học là nơi hết sức đắc địa, cậu bày quầy trên đường học sinh đi qua không sợ ế ẩm.
Món cậu bán rất đơn giản —— Gà rút xương Tứ Xuyên ăn nguội.
Xâu chay năm xu, xâu mặn một tệ, mười tệ hai mươi xâu bất kể chay mặn.
Bọn trẻ rất chuộng món này nên ngày đầu tiên kinh doanh Vệ Tiểu Thảo nghe thấy thùng tiền của mình kêu xủng xoảng cả buổi.
Kiếm lời rồi kiếm lời rồi, Vệ Tiểu Thảo cười tủm tỉm.