Trung tâm hội sở tập hợp toàn bộ các nhân vật nổi tiếng.
Nơi đây mọc san sát các tòa nhà cao tầng hiện đại có giá trị tấc đất tấc vàng. Phía ngoài bức tường đó là năm ồn ào náo động. Bên trong lại là một nơi yên vui được ví như chốn bồng lai tiên cảnh.
Số người có thể bước qua bức tường này không nhiều lắm. Với Khúc Phương đây là lần đầu tiên, trước kia cô có nghe các đồng nghiệp nói về nơi này giống như một nơi thần bí. Toàn bộ thiết kế được dựa theo cảm quan hết sức thoải mái của con người, vật liệu làm ra cũng là thứ đắt tiền nhất mang lại cảm giác hoàn toàn thư thái. Thật ra đây chính là một cách đốt tiền, dùng đủ mọi cách để đốt tiền. Một chỗ tốt xấu thế nào không quan trọng bằng nhân khí thể hiện. Tin đồn đến đây đều là những kẻ có quyền có thế, các ngôi sao nổi tiếng cũng thường xuyên xuất hiện. Ngay cả mỹ nữ Tiểu Kim ở công ty cũng từng khoa trương nói rằng nếu có cơ hội tới đây một lần,cô ta có chết cũng đáng.
Thì ra đây chính là kinh đô hội sở. May mà Khúc Phương thường xuyên đến hiệu Spa, đi kịch viện nghe ca kịch, tiếp xúc qua với những nơi cao nhã. Nhưng khi đi qua cửa, Khúc Phương vẫn bị sự xa hoa bên trong làm cho chấn động.
Đi vào là một cánh cửa mang dáng dấp lịch sử, đập vào mắt là con đường được trải đá cẩm thạch. Sâu hơn một chút là lối mòn làm bằng đá cuội Mặc Ngọc, khiến mọi người có cảm giác không dám nhẫn tâm dẫm lên để đi.
Nhâm tổng thấy dáng điệu Khúc Phương thì vô cùng hứng thú, cuối cùng anh ta cũng được thể hiện chút sĩ diện. Ngày đầu tiên tới đây, anh ta từng tò mò muốn chết, tiếp cận một nơi xa hoa như thế này không kìm nén nổi sự chấn động.
Mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, Khúc Phương chỉ để lộ ra một chút kinh ngạc trên mặt, không quá mức thất thố nhưng vẻ mặt như thế cũng đủ khích lệ Nhâm tổng rồi. Buổi sáng anh ta đã được chứng kiến quá trình giao dịch của Khúc Phương, bị cô làm cho kinh hãi, dọc đường đi luôn thấy cô chiếm thế thượng phong, vất vả lắm mới lên mặt được một ít, xem ra kinh đô hội sở là lựa chọn đúng đắn.
Rất nhiều việc phải trải qua mới có thể hiểu được. Khúc Phương không nghĩ sẽ có ngày mình được tới đây. Nhưng hôm nay cô đứng đây, không đến nỗi khoa trương như ý nghĩ một lần chết cũng đáng. Nhưng cô thật sự thấy phấn khích với một sự thay đổi và trải nghiệm mới.
Khúc Phương và Nhâm tổng đi đến chỗ ngồi, bên trong trang trí trông rất giống với đại hội võ lâm, ghế làm bằng mây cùng với những chiếc bàn vuông vức, nếu như đám người ở đây không phải đi giày Tây thì họ không khác gì đang tới thế giới cổ đại.
Tất cả mọi người đang hết sức tò mò về nhân vật thần bí mà Nhâm tổng khoe khoang. Thấy Khúc Phương đi cùng, họ cho rằng Nhâm tổng mang theo bạn gái. Ánh mắt của Nhâm tổng lần này quả không tệ. Cô gái này làm người ta phải hai mắt tỏa sáng, dáng vóc không gày gò, khi mặc trang phục dạ hội lộ rõ sự đẫy đà, cô mặc chiếc váy chữ A màu trắng đen hiệu Lace, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài. Tuy không quá phong trần nhưng có phần lão luyện. Trên tóc gài trang sức màu đen trông tinh xảo mà ưu nhã. Thoáng cái sự hấp dẫn của cô đã thu hút mọi ánh nhìn của đông đảo nam giới. Mã tổng vốn có mối quan hệ thân thiết với Nhâm tổng liền đi đến cười nói: “ Đúng là không tồi. Nhâm tổng đến đâu mà khai quật ra một mỹ nữ cực phẩm như thế này, còn không mau giới thiệu đi”.
Nhâm tổng vừa nghe xong, sợ Khúc Phương mất hứng, vội vàng giải thích: “ Tiểu Mã, cậu đừng nói lung tung, vị này là Khúc tiểu thư, một chuyên gia mà tôi mời tới”. Nhâm tổng không biết giới thiệu Khúc Phương như thế nào cho phải. Lúc nãy khi ăn cơm, anh ta đã dò qua ý tứ của cô, chỉ thấy cô thoải mái ngồi ăn, nói chuyện không ngừng và khí khái khiến anh ta xấu hổ không biết phải nói sao. Bữa cơm đã xong mà anh ta vẫn không hỏi được câu gì, nhìn bộ dạng của cô khi chơi cổ phiếu phán đoán lai lịch của cô nhất định không nhỏ, cho nên Nhâm tổng mới đặt cho cô danh hiệu là chuyên gia.
Khúc Phương nghe danh xưng chuyên gia, không nhịn được bật cười: “ Đừng, đừng, Nhâm tổng. Tôi không dám nhận là chuyên gia đâu. Gọi vậy khác nào bị mắng. Nghe anh nói ở đây có buổi gặp mặt nên đến để trải nghiệm thôi”.
Câu nói đùa của cô đã hóa giải sự lúng túng của Mã tổng và Nhâm tổng, mọi người cuối cùng cũng biết thân phận của cô. Người là do Nhâm tổng mang tới và được nghe anh ta tuyên truyền qua. Nhất thời khi mới nhìn thấy Khúc Phương, mới đầu bọn họ có vẻ khinh bạc ngay sau đó thái độ chuyển sang nghiêm trang. Bọn họ nhận được tin tức Nhâm tổng đã đến sở giao dịch chứng khoán để kiểm chứng, hôm nay quả thật có một nhân vật thần kỳ như vậy, rối rít cho rằng Nhâm tổng may mắn, gặp được đúng người.
Bọn họ dù không nghèo nhưng cũng không thể úp mở bàn tay vài cái đem mấy trăm vạn trong nháy mắt gia tăng giá trị tài sản lên nhiều như thế: “ Thất kính, thất kính, Khúc tiểu thư. Tôi là Mã Vân, cha tôi là chủ tịch của tập đoàn hóa chất Vân Sơn. Hôm nay có thể gặp Khúc tiểu thư ở đây đúng là phúc tổ ba đời”. Mới vừa rồi còn trêu chọc Khúc Phương, Mã tổng thoáng cái đã biến thành người khác, vẻ mặt thương mại tinh anh nhanh nhẹn, nụ cười khách khí có ý làm thân với Khúc Phương.
“ Mã tiên sinh khách khí rồi. Nhâm tổng nói khoa trương thôi, tôi chẳng qua chỉ là luyện tay một chút, vừa lúc gặp được Nhâm tổng, gặp lại không bằng vô ý. Ở đây thật náo nhiệt, hai người tiếp tục hàn huyên đi, đừng để ý đến tôi”. Hoa đẹp được mọi người ngưỡng mộ, Khúc Phương cũng tỏ ra kính trọng đáp lễ bọn họ.
Nhâm tổng dẫn Khúc Phương tới đây không đơn giản chỉ là khoe khoang, chủ yếu là vì cổ phiếu xăng dầu, anh ta rất muốn thỉnh giáo Khúc Phương vài điều. Lúc trước, trong buổi dạ tiệc của công ty, Khúc Phương thấy Molly nói với Nhâm tổng về cổ phiếu. Khi đó, anh ta phán đoán cổ phiếu xăng dầu sẽ tăng giá. Thực tế hơi đột ngột, lúc đó Khúc Phương đang học hỏi bằng cách ghi nhớ, không ngờ lại mèo mù vớ cá rán, nên khi được hỏi vì sao cổ phiếu không tăng mà lại giảm mạnh, cô đã không thể trả lời.
Sau này Khúc Phương tự mình học hỏi và cố ý quan tâm. Việc học tập của cô khá thuận lợi bởi vì trước khi biết kết quả cô đã được phân tích trải nghiệm qua thực tế nên mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều, đôi khi có xảy ra tai nạn nhưng cô đều tìm ra nguyên nhân. Cho nên hàng ngày Khúc Phương đều lựa chọn những mã cổ phiếu không quen thuộc để học tập. Hôm nay được Nhâm tổng hỏi, Khúc Phương rất tự nhiên tự nguyện giải thích:
“ Tôi dự đoán hôm nay sẽ tiếp tục giảm, có thể giảm cao nhất đến ba đô la. Nếu tôi mà là anh thì bây giờ chắc chắn sẽ có nhiều việc phải làm đấy”. Khúc Phương thẳng thắn nói.
Nhâm tổng vẻ mặt không tin, không thể nào. Anh ta đã đầu tư vào cổ phiếu của một công ty xăng dầu có tiếng tăm. Có nhiều thông tin đưa ra, làm sao có thể giảm được, hơn nữa còn giảm mạnh như vậy. Mặc dù đã tận mắt chứng kiến khả năng của người phụ nữ này nhưng dù sao mới chỉ là gặp qua nên thái độ của anh ta tỏ ra sự nghi ngờ.
Khúc Phương không nhiều lời, đây là hội nghị, máy tính chắc chắn phải có, cô liền phất tay gọi nhân viên phục vụ tới. Quả nhiên tấm màn trúc cổ kính được vén lên, bên trong chính là màn hình máy tính khá lớn, trong mỗi mặt bàn đều gắn một màn hình máy tính siêu mỏng.
Cô không luống cuống mặc dù đây là lần đầu tiên cô đem những điều học được ra để chia sẻ với người khác. Sự thực sau một thời gian dài học tập, luyện tập tại sàn giao dịch chứng khoán là một việc khá buồn tẻ, bất kể tiến bộ bao nhiêu mà không có người chia sẻ kể ra cũng trống vắng.
Thấy vẻ mặt mâu thuẫn không tin tưởng của Nhâm tổng, Khúc Phương không tức giận mặc dù cô biết khẳng định của mình là chính xác. Nhưng để người khác tin vào mình không phải việc dễ dàng. Hàng ngày cô ghi chép rồi học thuộc lòng, những điều đó được nhớ kỹ trong đầu, hôm nay cuối cùng cũng được nói ra nên cô thích thú vô cùng.
Bên cạnh Khúc Phương xuất hiện ngày càng nhiều người, Nhâm tổng mặt mũi nhăn nhó như bánh bao. Bởi vì trước mặt người phụ nữ này, anh ta đã nói rất tin tưởng cô, vấn đề bây giờ hết sức mâu thuẫn, rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Những người xung quanh cũng không phải những kẻ ngốc. Họ nghe Khúc Phương phân tích về vấn đề giao dịch cổ phiếu không khác gì chuyên gia, điều này bình thường thôi. Sau đó cô còn mở rộng phạm vi phân tích từ trong nước ra ngoài thế giới. Nếu những điều này do các chuyên gia nói thì tuy nói nhiều nhưng cuối cùng cái gì cũng không có, họ còn tỏ ra khoe chữ, lấy kiến thức từ kinh tế học góc độ ¥% ra để nói, người nghe dù sao cũng không hiểu gì.
Nhưng Khúc tiểu thư lại phân tích rất có bài bản, tình hình tài chính Trung Quốc hay vấn đề kinh tế học được cô giảng giải rất rõ ràng. Sự mạch lạc và tinh tường của cô không khỏi khiến mọi người vạn phần kính nể, nếu là người bình thường chắc chắn không thể làm được như vậy.
Bên trong đang vô cùng náo nhiệt, cùng lúc đó bên ngoài có một đôi nam nữ hết sức cẩn thận đứng chờ. Người phụ nữ đó không ngừng ngó đầu vào xem bên trong đang xảy ra chuyện gì nhưng không thấy rõ. Thường ngày không dễ dàng gì được gặp các nhân vật có tiếng tăm giờ phút này đang đứng thành một vòng tròn, hưng phấn bàn luận. Đứng bên trong nhất định là nhân vật quan trọng mà cha nuôi nhắc đến rồi.
Cô ta muốn vào xem thế nào nhưng với thân phận của mình thì ngay cả cửa cũng khó mà vào được. Cha nuôi được một người bạn mời đến nên cũng không có cách nào dẫn bọn họ vào trong nên đành dặn đứng chờ ngoài cửa, đợi khi nào người đó ra, biết đâu có thể gặp mặt.
Chẳng mấy chốc đã đến trưa.
Khúc Phương trong thế giới ngốc nghếch đã lâu, hôm nay khi được hỏi, cô đều đem mọi hiểu biết của mình ra để trả lời một cách thuyết phục. Dĩ nhiên lần này không giống lần trước, cô trả lời theo kiểu phân tích cụ thể, còn tin hay không là quyền quyết định ở người khác.
Molly sốt ruột đứng đợi, đi tới đi lui, xung quanh có nhân viên bảo vệ canh cửa, nhìn bọn họ đề phòng như phòng kẻ trộm, ánh mắt làm người ta thấy không thoải mái. Chu Thần vốn chiều chuộng, lại lo lắng đứa con trong bụng không tốt nên lên tiếng khuyên nhủ: “ Mạc Mạc, hay là em ra đại sảnh ngồi nghỉ một chút, để anh đứng đây chờ cho”.
“ Không được, làm sao lại để mình anh đứng đợi. Chúng ta cùng nhau chờ đi”. Molly cũng không muốn bỏ qua cơ hội được gặp nhân vật thần bí kia, đứng một lúc có là gì. Mà đứng lâu một chút có khi lại hay, đứa bé trong bụng khó thành hình, nghe nói mệt mỏi quá dễ bị sinh non. Nếu cô ta có sảy thai, Chu Thần nhất định sẽ thấy áy náy, càng tỏ ra yêu thương cô ta hơn.
Trong khi đó, Chu Thần không biết Molly lại suy nghĩ nhiều như vậy. Anh ta không thể tự tin vĩnh viễn hiểu rõ về người phụ nữ này. Chu Thần chỉ muốn thoát khỏi người ba chữ phó giám đốc, nên cần phải ủng hộ Molly. Vì hoàn cảnh của anh ta không phải thâm hậu nên cần có được sự ủng hộ, rất cần đến tiền, cần có rất nhiều tiền.
Hai người cứ thế một lòng một dạ đứng chờ, một người đàn ông đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Chu Thần và Molly đứng ở cửa, có chút không kiên nhẫn, phất tay nói: “ Sao các người vẫn còn ở đây? Lát nữa mọi người sẽ đến quán Bowling, hãy đến đó trước rồi tìm cơ hội sau”.
Chu Thần không thèm để ý, tỏ thái độ khó chịu, muốn kéo Molly rời đi. Bọn họ đâu phải không có tiền, việc gì phải chịu cảnh chó má thế này nhưng anh ta đã bị Molly giữ lại. Hai người cuối cùng vẫn đến quán Bowling, vì không có hẹn trước nên trông chẳng khác gì chó núp trong góc, sợ bị người khác phát hiện ra.
Ngay lúc này bọn họ thấy đám người vây quanh một người phụ nữ xinh đẹp đi tới. Núp ở trong góc, vừa nhìn lên, đập ngay vào mắt Chu Thần là người phụ nữ vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến anh ta sợ đến ngây người.