Bà bác đó nhìn biểu cảm trên khuân mặt hai người cũng có thể đoán rõ sự tình một chút. Nói ra mấy câu này ở nơi thụ lí ly hôn thật chẳng khác nào hai chữ dư thừa. Tiếng thở dài nặng nề vang lên.
“Được rồi, chỉ mong sau này hai đứa đừng hối hận vì chuyện này hôm nay. Tuổi trẻ vậy mà, hầy...”
Tờ đơn được đưa trước mặt hai người. Hạ Tịch tay run run đón lấy, chầm chậm cầm chiếc bút kí têm của mình lên.
Một tờ giấy kết hôn có thể bó buộc hai người lại với, nhưng cũng chính tờ giấy ly hôn này mà có thể thẳng tay xé rách ngần nấy năm bên nhau. Không có gì ngạc nhiên lắm, chuyện ly hôn ở thời đại này đầy nhan nhản. Chỉ có điều, Hạ Tịch chưa bao giờ nghĩ đến mình phải làm đến bước này, ngay cả thoáng qua cũng chưa từng nghĩ đấy. Vậy mà ngày hôm nay vẫn đến.
“Sẽ không...” Hai mắt cô đỏ ửng, xem ra là vẫn nhịn không nổi mà rơi nước mắt rồi. Tâm tình khó chịu, có mấy ai cùng người mình yêu thật lòng suốt bảy năm qua đi ly hôn mà lại có thể vui vẻ cơ chứ? À không, cô quên mất người chồng cũ bên cạnh của mình.
Ly hôn với cô, anh ta sẽ rất nhanh kết hôn với một người phụ nữ khác. Anh ta ly hôn nhất định sẽ vui mừng, còn cô chỉ ngập tràn bi ai thống khổ.
“...hối hận.” Đó là lời Hạ Tịch nói, có gì để đáng để hối hận sao, quãng thời gian bên nhau bảy năm hay là thanh xuân tươi đẹp nhất cô, hay là những ý niệm hạnh phúc nhất về hôn nhân? Không còn, sau khi kí tên vào tờ đơn ấy thì mọi thứ thật sự đã biến mất vào hư vô rồi. Muốn ngoảnh đầu nhìn lại cũng chỉ nhận ra chàng thiếu niên một lòng một dạ yêu cô năm đó đã biến mất rồi.
Nét bút run run, cô phải kìm nén lắm mới có thể hoàn thành xong dòng chữ này mà không rơi lấy một giọt lệ. Ngược lại, phía bên Tần Tấn Dương rất nhanh đã hoàn thành xong, anh không có chút biểu tình gì mà nhìn lại phía Hạ Tịch.
Bất chợt nhìn thấy đôi mắt đang đỏ hoe ấy, ánh mắt chợt trùng xuống, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn ra chỗ khác. Bọn họ rốt cục đã không còn là vợ chồng nữa rồi.
Rất nhanh bà bác ấy đã hoàn thành xong các bước cuối cùng, nhập xong dữ liệu vào máy.
Bọn họ chính thức ly hôn rồi.
Bước ra cánh cổng bên ngoài, một chiếc xe sang trọng đã đậu sẵn bên cạnh.
Hạ Tịch chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra người phụ nữ trong xe. Là Chu Tuyết Lam, tình nhân của Tần Tấn Dương. Cô ta chính xác là kẻ thứ ba!
Đối mặt nhau trong tình huống như vậy thật sự có chút khó nói chuyện. Hạ Tịch bước ra bên ngoài, đứng dưới nền gạch lát đường. Mấy cơn gió lạnh cũng không có ý định buông tha cho cô, cơ thể không tự chủ được mà lại run lên từng hồi vì cái lạnh. Hạ Tịch đã quá mệt mỏi cho vấn đề này rồi, cô không còn sức để chạy đi mấy dãy phố để có thể đến được khu tàu điện ngầm nữa.
Lựa chọn tốt hơn cả vẫn là bắt xe đưa về.
“Hạ Tịch...” Là Tần Tấn Dương lên tiếng trước, anh ta có điều cần nói nhưng đã bị Hạ Tịch ngưng lại, giữa bọn họ lúc này ngoài mấy lời nói chuyện sáo rỗng thì chẳng còn gì, căn bản cô cũng không muốn nghe mấy lời đó.
“Anh Dương, chúng ta đã ly hôn xong rồi. Những chuyện đã thỏa thuận, tôi nhất định sẽ giữ lời hứa, không làm phiền đến anh. Tôi cũng mong có thể duy trì tình trạng này... Tuy là không thật lòng nhưng tôi vẫn mong chúng ta có thể là “bạn”.” Hạ Tịch cúi xuống nhìn đôi giày cũ đã bạc màu của mình, cô không dám nhìn thẳng Tần Tấn Dương, huống hồ phía sau bọn họ lại còn có thêm một Chu Tuyết Lam.
Tần Tấn Dương nghe được mấy lời này không nhịn được mà tay siết thành nắm đấm. Những lời khách khí như vậy, Hạ Tịch trước đây chưa từng nói bao giờ, sẽ lại càng không dùng thái độ xa lạ như vậy. Đến lúc này anh mới chầm chậm hiểu được cảm giác mất mát, muốn lên tiếng giải thích nhưng đã không còn kịp.
“Hạ Tịch, ý anh không phải như vậy... Trời lạnh,… nhà chúng ta...”
Lần này thì Hạ Tịch lại phải cười diễu rồi, cuối cùng cô vẫn là ngẩng mặt lên. Dùng khuân mặt quen thuộc với ánh mắt đỏ hoe mà nhìn vào Tần Tấn Dương.
“Anh Tần, đó không còn là nhà của chúng ta nữa rồi. Hơn nữa trời lạnh thì sao? Anh định bỏ mặc cô ta để đưa tôi về sao? Tình nhân nhỏ của anh đang còn đợi anh kìa, đừng khiến tôi thêm bận tâm nữa.” Tiếng thở dài nhẹ vang lên, cô hít mạnh một hơi rồi nhìn lên bầu trời cao, cuối cùng vẫn là không muốn nhìn vào khuân mặt trước mắt.
“Không phải...” Tấn Dương rốt cục đến bây giờ mới nhận ra Chu Tuyết Lam đã đi đến phía sau hai người, lời nói muốn nói ra vẫn là ngừng lại. Chỉ đành chuyển sang một câu nói khác: “Hạ Tịch, anh chỉ mong em về nhà an toàn.”