Cho dù ai đi nữa khi tiếp xúc gần với Giang Vũ Lan cũng sẽ phải lòng hắn.
Cố Phán Yên không cần phải lo lắng về vấn đề Cố Sanh Phi có thích Giang Vũ Lan hay không.
Cô vẫn luôn dây dưa bởi vì chính mình vẫn còn luyến tiếc hắn.
Nhưng Cố Phán Yên không thể vì Giang Vũ Lan đối tốt với cô mà độc chiếm hắn.
Cô không có gì để báo đáp hắn, điều duy nhất cô có thể làm là rời khỏi Giang gia và thân phận vợ của Giang Vũ Lan cho Cố Sanh Phi.
Giang Vũ Lan đi làm.
Cô đích thân tiễn hắn tới cửa.
"Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao lại dính người thế?" Khi lên xe, Giang Vũ Lan sờ sờ đầu của Cố Phán Yên.
"Luyến tiếc anh sao?"
Cố Phán Yên thành thật gật đầu, chớp đôi mắt to tròn nhìn Giang Vũ Lan.
Cô thực sự không muốn chia tay hắn.
Trái tim của Giang Vũ Lan bị hành động này của cô làm cho tan chảy, nói: "Em muốn đến công ty với anh không?"
"Không cần, anh còn bận việc, em sẽ ngoan ngoãn không quấy rầy chờ anh về." Cố Phán Yên cố nặn ra một nụ cười.
Sau ngày hôm nay, người chờ Giang Vũ Lan trở về không phải là cô, cô cũng không còn tư cách nữa.
"Anh không thấy phiền đâu." Hắn vừa dứt lời lại cảm thấy không có tự tin với những gì mình nói.
Mỗi ngày, Giang Vũ Lan đều cố gắng hoàn thành công việc trong thời gian ở công ty, bởi vì hắn biết chỉ cần về nhà là hắn chỉ muốn chơi với con thỏ nhỏ Cố Phán Yên này.
Một khi cô theo hắn đến công ty, hắn nhất định không có tâm trạng giải quyết công việc nữa, chỉ muốn tóm lấy cô chơi trò chơi cấm kỵ trong văn phòng.
"Vậy thì hôm nay anh sẽ về sớm, em đợi anh nhé." Giang Vũ Lan nghĩ thầm làm sao để rút ngắn thời gian làm việc, hoàn thành công việc với hiệu quả tối đa.
"Được rồi, em chờ anh về, đi đường cẩn thận." Cố Phán Yên bất đắc dĩ nói.
Giang Vũ Lan liếc mắt nhìn thời gian, nếu không rời đi ngay thì thật sự sẽ muộn.
Hắn cau mày, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Cố Phán Yên, sau đó lên xe, Cố Phán Yên cứ đứng đó nhìn xe đi xa, nước mắt lưng tròng.
Cô thực sự không nỡ xa Giang Vũ Lan, hắn đối với cô rất tốt, Cố Phán Yên cảm thấy nơi đây như nhà mình vậy.
Ông bà Giang cũng tốt với cô, cả quản gia và người hầu...
Nhưng tất cả đều là do cô đang chiếm hạnh phúc của Cố Sanh Phi đã đến lúc cô phải quay về vị trí của mình rồi.
Cố Phán Yên lau nước mắt, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Sanh Phi "Cô đang ở đâu?"
Cô ta còn chưa ngủ dậy, mới sáng sớm tinh mơ đã bị cô đánh thức nên ngữ khí rất tệ "Cố Phán Yên, cô có bệnh à? Cô tưởng cô không ngủ thì người khác cũng không ngủ luôn sao?"
"Tôi chỉ nói một lần thôi, có đến hay không là tùy cô." Giọng Cố Phán Yên rất bình tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ "Hôm nay tôi sẽ dọn ra khỏi Giang gia.
Tôi cũng sẽ để lại đơn ly hôn đã ký lại cho Giang Vũ Lan.
Phần còn lại phải làm như thế nào, không cần tôi phải chỉ cô đúng không? "
"Cô rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi sao?" Cố Sanh Phi nháy mắt đã tỉnh táo ngồi bật dậy "Yên tâm đi, chỉ cần cô chịu thành thật rời khỏi Giang Vũ Lan lòng, tôi hứa sau này sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống cô nữa."
"Cô nhất định phải đối xử tốt với Giang Vũ Lan." Giọng nói cô hơi run run "Anh ấy thật sự là một người đàn ông rất tốt, đừng làm anh ấy tổn thương..."
"Cô đang nói gì vậy, sao tôi có thể làm tổn thương Giang Vũ Lan được? Người đàn ông tốt như vậy tôi thích còn không kịp!" Nghe cô ta nói thế Cố Phán Yên cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Được rồi, nói được thì làm được." Nói xong, Cố Phán Yên tắt điện thoại.
Cô quay lại phòng ngủ, cất tài liệu vào cặp, tải văn bản thỏa thuận ly hôn từ trên mạng về, in ra rồi ký tên, sau đó đặt trên bàn đầu giường.
Cô không lấy bất cứ thứ gì đi, chỉ đem túi xách và tài liệu ly hôn theo.
Mọi thứ ở đây đều do Giang Vũ Lan mua cho cô, Cố Phán Yên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cất nhẫn cưới vào túi xách.
Chiếc nhẫn này rất đắt, có lẽ lúc đầu hắn chuẩn bị nó cho Cố Sanh Phi.
Nhưng cô không định để nó lại.
Cố Sanh Phi xem thường những thứ cô dùng, nếu để chiếc nhẫn này lại kết quả cũng bị cô ta ném vào sọt rác.
Cô không muốn phải nhìn chiếc nhẫn đã chứng kiến cuộc hôn nhân ngắn ngủi của mình với Giang Vũ Lan bị vứt đi như thế.
Cố Phán Yên xách túi bước xuống lầu, quản gia thấy cô thì cười hỏi: "Thiếu phu nhân ra ngoài sao? Tôi chuẩn bị xe cho cô."
Cố Phán Yên nghe quản gia nói vậy có chút chột dạ, cô lập tức lắc đầu nói: "Không, tôi chỉ đi dạo thôi.
"
"Có xe thì tiện hơn, thiếu phu nhân thật sự không cần sao?"
"Thật sự không cần, tôi chỉ ra ngoài đi dạo rồi sẽ về ngay, tôi không cần tài xế." Cố Phán Yên hoảng loạn nói.
"Vâng nếu cô thấy mệt, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ chuẩn bị sẵn tài xế cho cô."
"Được rồi, cảm ơn quản gia." Nhịp tim của Cố Phán Yên cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Ra khỏi nhà, cô nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài, nhất thời hơi thẩn thờ.
Trời đất rộng lớn, cô phải đi đâu đây? Đâu mới là nhà cô?
Giang Vũ Lan cả ngày hôm nay trong lòng bồn chồn, luôn cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.
Buổi trưa hắn gọi cho Cố Phán Yên.
Điện thoại reo rất lâu mà không có ai trả lời.
Hắn nhíu mày, gọi điện thoại về nhà, lần này nhanh chóng có người bắt máy "Thiếu gia?"
"Thiếu phu nhân đâu?" Giang Vũ Lan lập tức hỏi.
"Hôm nay thiếu phu nhân đi dạo phố còn chưa về nhà.Thiếu gia sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Không sao chỉ là tôi gọi mà cô ấy không trả lời." Hắn miễn cưỡng đè nén tâm trạng bất an.
Cố Phán Yên rất ít khi ra ngoài, mỗi tháng chỉ đi một hai lần, hắn biết cô có một người bạn mà hắn chưa bao giờ gặp, thỉnh thoảng đi chơi với bạn bè là chuyện bình thường.
"Chắc là bên ngoài ồn ào quá nên thiếu phu nhân không nghe thấy." Quản gia cũng không nghĩ nhiều.
"Nếu thiếu phu nhân trở về, tôi sẽ gọi cho ngài ngay."
"Không cần đâu, hôm nay tôi sẽ về sớm." Giang Vũ Lan nói xong tắt máy.
Hắn miễn cưỡng đọc tài liệu một lúc, lại không kìm được mà gọi cho cô lần nữa.
Vẫn không có ai trả lời, Giang Vũ Lan cúp điện thoại có chút không vui.
Vừa ra khỏi cửa liền quên hắn! Trước đây, khi hắn đi làm buổi trưa cô sẽ gọi điện hỏi hắn ăn cơm chưa, bây giờ vừa ra ngoài, cô đã quên mất chuyện đó.
Không được, lần sau hắn không thể để cô đi chơi một mình, sau này nếu cô muốn đi đâu nhất định phải có hắn đi cùng.
Giang Vũ Lan quyết định sẽ nói chuyện này với Cố Phán Yên sau khi về nhà.
Khi hắn còn đang giận dỗi Cố Phán thì thư ký gõ cửa"Chủ tịch, có một cô gái tự xưng là em gái của anh, muốn gặp anh ở phòng tiếp tân dưới lầu."
"Tôi không có em gái!" Giang Vũ Lan không cần suy nghĩ mà từ chối vừa dứt lời, hắn đột nhiên nhớ ra mình không có em gái, nhưng Cố Phán Yên lại có một người..