"Cô đi đâu? Tôi có xe sẵn đường đưa cô về luôn."
"Không cần đâu, nhà tôi cũng gần đây thôi, cảm ơn anh." Cố Phán Yên từ chối.
"Không sao đâu, dù sao tôi lái xe cũng tiện mà."
Hai người một thì mời một thì từ chối mãi cho đến khi ra khỏi thang máy,cô bước ra khỏi công ty, người nọ vẫn bám riết không buông "Cô không cần khách khí, bây giờ đã muộn nên xe buýt không còn đâu, để tôi đưa cô về.”
Cố Phán Yên thực sự không muốn dây dưa cùng người này, nhưng mọi người đều là đồng nghiệp, về sau còn làm chung một công ty nếu cự tuyệt quá cũng khó coi, cô đang rối rắm tìm cách từ chối thì một giọng nói lạnh băng chen vào giữa hai người "Cậu muốn đưa vợ tôi về nhà, chẳng phải nên hỏi ý kiến của tôi trước sao?"
Cố Phán Yên và anh ta quay đầu lại cùng lúc.
Giang Vũ Lan một tay đút vào túi quần, dựa vào chiếc Audi màu đen với vẻ mặt lạnh lùng không vui.
Người đàn ông muốn phản bác vài câu, nhưng khi nhìn thấy xe của hắn, đã không còn tiếng động.
Một chiếc xe đắt tiền...
Cố Phán Yên chột dạ nhấc chân muốn rời đi.
"Em muốn đi đâu?" Giọng của Giang Vũ Lan không lớn, nhưng hắn đã thành công khiến cô ngừng bước.
"Em..." Cố Phán Yên đảo mắt, không tìm được lý do thích hợp, cuối cùng cô chỉ đành nhắm mắt dậm chân quay đầu nhìn hắn vội vàng nói: "Em đã đưa cho anh thỏa thuận ly hôn rồi nên không còn quan hệ gì với anh, đến tìm em làm gì? "
Cô lưu loát nói liền một mạch, khiến Giang Vũ Lan nghe có chút đau đầu.
"Chính em chạy trốn, còn có dũng khí chất vấn anh tại sao lạitìm em?" Giang Vũ Lan nhướng mày "Ồ, kẻ ác thường khiếu nại trước."
Cố Phán Yên im lặng.
"Tại sao muốn ly hôn?" Giang Vũ Lan đến gần Cố Phán Yên, nhìn cái đầu nhỏ của cô, lòng bàn tay ngứa ngáy muốn xoa xoa.
Cố Phán Yên cúi đầu, nói nhỏ: "Cố Sanh Phi không tìm anh sao?"
"Có tới." Giang Vũ Lan nói dứt khoát "Nhưng điều anh hỏi là tại sao em lại bỏ đi?"
"Là bởi vì..." Cố Phán Yên thực sự không nói ra được, bản thân cô cũng không muốn nói ra chuyện hắn thích Cố Sanh Phi.
Khi Giang Vũ Lan vừa nhìn thấy bộ dạng này của cô, hắn không thể cứng rắn nổi, sao phải dạy cho cô một bài học bắt cô xin lỗi và thừa nhận lỗi lầm của mình, tất cả ý nghĩ từ trước đều bị gạt bỏ hết.
Bây giờ hắn chỉ muốn giữ cô trong vòng tay, quan tâm và yêu thương để cô không bao giờ lộ ra vẻ mặt đáng thương như vậy nữa.
"Được rồi sao đến cuối cùng cứ như anh ép buộc em vậy?" Giang Vũ Lan thở dài, nhẹ nhàng ôm cô trong tay, nhẹ nhàng vuốt v eo và mái tóc cô.
"Không có..." Cố Phán Yên nghèn nghẹn nói: "Anh không ép buộc em..."
"Vậy thì sao em lại như sắp khóc đến nơi vậy? Anh có bắt nạt em à?"
"Không..." Cô lại lắc đầu, bộ dạng rất ngoan.
Cô luôn ngoan ngoãn như vậy, nhưng một khi nổi loạn, quả thực khiến hắn đau đầu.
Giang Vũ Lan nghĩ đến cuộc sống ăn không ngon ngủ không yên gần một tháng nay của mình, bất lực thở dài, buông cô ra, kéo tay Cố Phán Yên mở cửa cho cô rồi thắt dây an toàn.
"Tại sao anh...!Còn muốn tới tìm em?" Cố Phán Yên cúi đầu, mười ngón tay không ngừng đan vào nhau.
"Em nói như vậy là có ý gì?" Giang Vũ Lan cau mày.
"Chính là...!Từ khi em đi rồi, sao anh không ở cùng Cố Sanh Phi? Không phải anh muốn ở cùng cô ấy sao?" Cố Phán Yên hỏi.
"Ai nói với em rằng anh muốn ở cùng cô ta?" Giang Vũ Lan nhíu mày, nhìn cô đầy hoài nghi.
"Lúc đầu anh nói rằng anh đồng ý kết hôn vì nghĩ cô dâu là Cố Sanh Phi." Cố Phán Yên nói, lại cảm thấy rất buồn "Nếu không có em, anh và Cố Sanh Phi đã ở bên nhau lâu rồi.
"
"Nhưng anh đã kết hôn với em." Giang Vũ Lan khó hiểu.
"Nhưng người anh thích vẫn là Cố Sanh Phi." Cô nghiêm túc nói: "Cố Sanh Phi ban đầu đã có ban trai nhưng chia tay rồi,cô ấy muốn ở cạnh anh.
"
"Cho nên bởi vì cô ta muốn ở bên cạnh anh, nên em liền đồng ý rời đi?" Giang Vũ Lan nắm chặt tay lái.
"Không, em không quan tâm Cố Sanh Phi nghĩ gì." Cố Phán Yên lắc đầu, cắn môi thấp giọng nói: "Tất cả đều là vì anh..."
"Anh muốn ở cạnh Cố Sanh Phi.
Cô ấy cũng muốn bên anh, vậy giữa ba người chúng ta, em là người thừa."
"Cho nên, em liền đi? Không hỏi hay nói một lời, cứ để lại thỏa thuận ly hôn rồi đi luôn?" Giang Vũ Lan nghiến răng nghiến lợi.
Cô co rụt vai lại, không khỏi muốn khóc "Nhưng em sợ sau khi nhìn thấy anh, em sẽ quyến luyến không rời đi được..."
Rời bỏ hắn đã là một điều rất khó khăn đối với cô.
"Nếu đã luyến tiếc như thế,sao còn muốn bỏ anh mà đi?"Hắn đạp phanh và quay lại nhìn Cố Phán Yên.
"Hơn nữa, lúc đầu anh nghĩ rằng người kết hôn với anh là Cố Sanh Phi, bởi vì anh hoàn toàn không biết Cố gia còn có em, còn nữa anh nói với em rằng anh thích Cố Sanh Phi lúc nào? "
"Ngày trở về Cố gia,em đã hỏi anh."
"Em hỏi gì?"
"Em hỏi anh là anh nghĩ gì về Cố Sanh Phi, anh nói cô ấy rất tốt."
"Chuyện này thì liên quan gì đến việc thích cô ta?"
"Anh chưa bao giờ nói em rất tốt cả." Cố Phán Yên bĩu môi nói.
Giang Vũ Lan chưa bao giờ nghĩ rằng chính vì hai chữ này mà gây ra chuyện lớn như vậy.
Hắn bất lực mỉm cười, cũng không biết giải thích thế nào, cuối cùng đành phải nói: "Anh có ấn tượng này về Cố Sanh Phi vì cô ta đã từng cứu anh."
Cố Phán Yên sững sờ.
"Cô ta đã cứu anh một lần." Giang Vũ Lan cũng có chút khó chịu.
"Anh chưa báo đáp lòng tốt của cô ta.
Nên anh sẵn sàng kết hôn với Cố gia vì họ thiếu tiền.
Anh muốn giúp đỡ, nhân tiện báo đáp cô ta luôn.
Vì vậy, khi biết em là người kết hôn với anh,nên anh có mới có chút không vui.
"
"Vậy, thật ra anh...!không thích Cố Sanh Phi chút nào?" Cô thật ngu ngốc, cảm thấy mình phải chịu khổ trong một tháng qua đúng là uổng phí!.