Cố Phán Yên dừng một chút rồi:"Chờ một chút tôi sẽ đưa cơm trưa qua sau." Cô có thể tưởng tượng được khoảng thời gian cô và Giang Vũ Lan ăn cùng nhau hẳn là rất nhàm chán.
Ngay ngày cưới đầu tiên, cô đã có thể cảm nhận được làm một người vợ cả đời không thú vị.
Cố Phán Yên đến công ty đúng mười hai giờ.
Đại khái là Giang Vũ Lan sáng sớm đã nói xuống dưới, nên Cố Phán Yên tới không bị ngăn cản ngược lại, còn đưa Cố Phán Yên vào tận thang máy.
Cố Phán Yên xách hai túi cách nhiệt đi đến cửa văn phòng chủ tịch, vừa gõ cửa thì bên trong có mặt vài người khác, có lẽ là giám sát của các bộ phận.
Khi nhìn thấy Cố Phán Yên, tất cả đều mỉm cười chào hỏi, bởi vì những người này đều tới dự hôn lễ, cho nên họ đương nhiên biết rằng Cố Phán Yên là thiếu phu nhân của Giang gia.
"Ngồi xuống đó một lát đi." Giọng Giang Vũ Lan rất nhẹ, anh ta chỉ nhìn Cố Dư Sinh một cái rồi tập trung chú ý vào chuyện công việc.
Cố Phán Yên không để tâm đến sự thờ ơ của Giang Vũ Lan đối với mình, cô ngồi xuống ghế sô pha, mở túi cách nhiệt, lấy từng hộp sắp xếp lên bàn.
Khi tất cả mọi người trong phòng làm việc đều rời đi, chỉ còn lại Cố Phán Yên và Giang Vũ Lan, hắn đóng tài liệu trước mặt, đứng dậy đi tới chỗ sô pha.
Cố Phán Yên mỉm cười đẩy hộp thức ăn đến trước mặt Giang Vũ Lan.
Giang Vũ Lan liếc nhìn cô một cái, không nói gì ưu nhã cầm đũa đưa một ít cơm vào miệng.
Cố Phán Yên chớp chớp mắt suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra đề tài gì để nói đành cúi đầu ăn cơm.
Giang Vũ Lan thực sự rất bận, vừa ăn xong hắn đã quay lại bàn làm việc ngay.
Cố Phán Yên nhớ những người vừa nãy nói về việc cấp vốn cho sáp nhập và những thứ tương tự.
Khi còn học đại học, cô theo học chuyên ngành thiết kế và không biết gì về quản lý kinh doanh.
Cố Phán Yên nhìn quanh phòng làm việc, cuối cùng dừng lại trên người Giang Vũ Lan đang ngồi trên bàn làm việc, cô cảm thấy hắn có vẻ không được thoải mái cho lắm.
Cô cắn đũa trong miệng, chăm chú nhìn Giang Vũ Lan.
Anh ngồi lưng thẳng tắp, dù thiết kế của ghế rất tiện lợi, nhưng là ai đi chăng nữa, ngồi như thế này cả ngày chắc chắn là không thể chịu nổi.
"Đừng cắn đũa, cô là trẻ con à.
Muốn ăn thì mau ăn đi, không ăn thì cất hộp cơm, về nhà ngủ."
Quái lạ, hắn không hề ngẩng lên, sao biết cô đang cắn đũa? Cố Phán Yên lấy đũa ra khỏi miệng, gắp một đũa thức ăn lớn, nuốt xuống, sau đó cười nói: "Giang Vũ Lan, em cứ ngồi như vậy anh có khó chịu không?"
Đây là lần đầu tiên Giang Vũ Lan nghe Cố Phán Yên gọi tên mình, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, ngẩng đầu lên nói "Ăn cơm xong thì về sớm đi, đừng xen vào công việc của tôi."
"Ồ..." Cố Phán Yên nhỏ giọng đáp lại, chậm rãi thu dọn hộp cơm rồi đứng dậy.
"Vậy tôi đi đây."
"Ừ." Giang Vũ Lan dường như thực sự rất bận, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn cô.
Cố Phán Yên mím môi, dù sao cô cũng đặc biệt đem cơm cho hắn, không thể nói một tiếng cảm ơn à, có phải hắn thật sự rất khó chịu với cô không?
Cô đứng đó đợi thêm vài giây, thấy Giang Vũ Lan không có ý định nói gì đành thất vọng rời đi.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, bàn tay đang ký tài liệu của Giang Vũ Lan dừng lại.
Thực ra, hắn không quen dùng bữa trưa với người khác.
Mặc dù Cố Phán Yên không nói nhiều nhưng hắn vẫn có chút không quen với việc có cô ở bên.
Giang Vũ Lan về nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy Cố Phán Yên đứng cạnh cửa ở hành lang, cười nhìn anh.
"Mừng anh về nhà."
Giang Vũ Lan dừng lại, để cô cởi áo khoác và xách cặp của hắn.
"Anh đói chưa? Đồ ăn đã bày sẵn rồi.
Hay anh muốn đi tắm nghỉ ngơi trước?"Cố Phán Yên như một người vợ thực thụ, hỏi han chồng sau khi tan sở.
Giang Vũ Lan mím môi "Tôi đi tắm trước."
"Được." Cố Phán Yên gật đầu.
"Quần áo thay của anh đặt trên giường trong thư phòng đó."
Lúc này Giang Vũ Lan mới nhớ đêm qua hắn ngủ trong thư phòng.
"Đem quần áo về phòng ngủ đi." Hắn lãnh đạm dặn dò: " Đêm nay tôi ngủ ở đó."
"Được rồi."Cố Phán Yên vô thức đáp lại, một lúc sau cô giật mình không thể tin được lặp lại "Anh...!tối nay định nghỉ ngơi trong phòng ngủ chính sao?
"Ừ, không được sao?" Giang Vũ Lan cau mày.
"Không có!" Cố Phán Yên lập tức lắc đầu.
"Chỉ là nhìn anh có vẻ rất bận, em còn tưởng rằng anh tiếp tục ngủ trong thư phòng."
"Giường trong thư phòng không thoải mái, tôi không quen." Giang Vũ Lan nói.
Cố Phán Yên cũng không ngốc, cô biết lý do đêm qua Giang Vũ Lan ngủ trong thư phòng là vì hắn không muốn nằm chung giường với cô.
Hôm nay Giang Vũ Lan nói muốn trở về phòng ngủ đơn giản chỉ vì giường trong thư phòng không thoải mái.
Cô có nên chủ động đến phòng khách để thể hiện sự chu đáo và rộng lượng của mình đối với hắn không? Dù sao căn nhà cũng rất lớn, trên lầu hai có nhiều phòng khách.
Giang Vũ Lan liếc nhìn Cố Phán Yên "Sao cô lại ngẩn người ra đó?"
"Chuyện đó...nếu anh ngủ trong phòng ngủ chính thì em sẽ dùng phòng dành cho khách."
Cố Phán Yên nhỏ giọng nói: "Em sợ mình ngủ không ngon sẽ quấy rầy anh."
"Không cần đâu, giường rất lớn." Nếu bọn họ dùng phòng ngủ riêng thì cũng không ổn, tối hôm qua là tai nạn, nhưng nếu hôm nay tiếp tục tách phòng e rằng sáng ngày mai bà nội sẽ gọi hỏi giữa hai người họ có chuyện gì.
Cố Phán Yên có chút xấu hổ nói:"Ừm, em sẽ cố gắng để không ảnh hưởng đến anh."
Lần đầu tiên trong đời cô ngủ chung giường với một người đàn ông.
Dù Giang Vũ Lan có vẻ không muốn làm tròn nghĩa vụ vợ chồng nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được mà hồi hộp.
Loại căng thẳng này khiến bữa tối Cố Phán Yên chỉ có thể ăn nửa bát cơm.
"Sao không ăn đi?"
Buổi sáng ăn hai bát, buổi tối chỉ ăn nửa bát? Nhìn thấy Cố Phán Yên đặt đũa xuống, Giang Vũ Lan ngạc nhiên hỏi: "Thức ăn không ngon sao?"
"Không, không..." Cố Phán Yên vội vàng lắc đầu.
"Cái kia...!buổi tối em thường không ăn nhiều ..." Thực ra, lúc cô ăn nhiều nhất vào buổi tối.
Trước đây, cô sống trong Cố gia, bữa sáng và bữa trưa thường ăn với họ, chỉ có buổi tối khi họ đi ra ngoài chơi, Cố Phán Yên mới có thể thưởng thức một bàn các món ăn một mình mà không lo lắng về những ánh mắt kỳ lạ của Cố gia.
Mà nói, cô ở đó ăn hai bữa cũng không tệ, nhưng vì phụ thuộc vào người khác khó chịu là điều khó tránh khỏi.
Khi ăn cô thường chỉ lấy một hai món trước mặt không dám lấy phần còn lại dù cô thích.
"Không phải cô đói sao?" Giang Vũ Lan cân nhắc lượng thức ăn mà Cố Phán Yên đã ăn nãy giờ, nhìn thế nào cũng thấy chỉ có nửa bát.
"Không, không." Cố Phán Yên lắc đầu nguầy nguậy.
"Ừ." Thấy cô từ chối thẳng thừng như vậy, Giang Vũ Lan không nhiều lời tiếp tục yên lặng ăn cơm.
Cố Phán Yên ngồi đối diện Giang Vũ Lan, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
"Cô muốn nói cái gì?" Giang Vũ Lan cau mày sốt ruột.
Việc nhìn chằm chằm người khác khi ăn, tuy rằng không có ác ý, nhưng vẫn khiến người ta khó chịu.
Cố Phán Yên mím môi.
"Không có gì...em ăn xong rồi lên lầu trước đây." Cố Phán Yên cười chỉ tay lên lầu..