Edit: Vũ Kỳ không đi ra đường mùa dịch
____________
Nguyên Tư Lập cười lạnh: "Thím gạt tôi."
Tạ Manh xắn tay áo, vươn ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu nhóc, đầu nhỏ của Nguyên Tư Lập bị đẩy ngửa ra sau.
"Nhóc con nhà mi thử xem xem, sau khi thím đây đánh nhóc xong rồi, bọn họ ai dám đánh thím?"
Nguyên Tư Lập bị điểm vào trán, tức giận nói với Nguyên Tự: "Chú nhỏ mau đánh thím ấy"
Nguyên Tự lắc đầu nói: "Chú không đánh phụ nữ."
Nguyên Tư Lập rung đùi đắc ý mà nói: "Vô dụng, quá vô dụng."
Nguyên Tự nhìn Nguyên Tư Lập một chút, đột nhiên cảm thán: "Cháu đúng là không còn nhỏ." Thật là thiếu đòn mà!
Một ngọn đèn ấm áp giữa trời đông gió rét, chiếu sáng những u ám trong lòng, cũng sưởi ấm trái tim người khác.
Nguyên Tự nhìn bộ dáng Tạ Manh bởi vì nghe được anh nói mà ngẩng đầu cười to, khí thế đắc ý nhìn Nguyên Tư Lập, thế nhưng lại cảm thấy giống như tia nắng ấm áp của mùa xuân.
Nguyên Tư Lập không phục, đứng lên một bên chỉ vào Nguyên Tự mắng, một bên lại muốn nhào qua giáo huấn Tạ Manh, lại bị Tạ Manh đạp lên lòng bàn chân dạy dỗ suốt phút.
Gió lạnh run người, Nguyên Tự nhớ đến năm ấy lúc anh mới từ nước ngoài trở về, đến cả tang lễ của anh hai anh thậm chí còn không dám đến. Nhưng tình cảm của anh và anh trai từ nhỏ đã rất tốt, cho nên dù có bị nói là da mặt dày, anh vẫn đi hiện trường.
Đào Nhã Nhân khóc đến nổi xém ngất đi, lúc đó trong bụng cô còn có em bé, Lâm Văn Văn đỡ cô, sau đó dìu cô đi nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Nguyên Tự về tới, Đào Nhã Nhân nhào qua giữ anh lại, liên tục chất vấn: "Vì sao? Vì sao vậy? Sao cậu lại muốn hại chết anh ấy?"
Trong lòng Nguyên Tự cũng rất loạn, không thể phản bác bất cứ câu gì, chỉ có thể không ngừng lùi về sau.
Lâm Văn Văn khóc lóc giữ Đào Nhã Nhân lại, vẫn luôn trấn an cô: "Nhã Nhân, con bình tĩnh một chút, chuyện này không phải lỗi của Nguyên Tự."
"Ha ha ha ha, cậu ta là con trai của mẹ, đương nhiên mẹ sẽ không nói cậu ta sai. Mẹ đau lòng cho con của mẹ, vậy thì ai sẽ đau lòng cho con của tôi đây. Còn chưa sinh ra đã không có ba! Tất cả đều bởi vì Nguyên Tự, đều do cậu ta! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta, không bao giờ!!!"
Giọng nói sắc nhọn của Đào Nhã Nhân vẫn còn thấp thoáng bên tai, Tạ Manh ở phía xa dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía Nguyên Tự, sau đó kỳ quái nói: "Anh ngẩn người ra đó làm gì? Nguyên Tự, hay là như vậy đi, nhóc con này sẽ đến nhà trẻ gần nhà mẹ tôi học. Tuy là nhà mẹ tôi không ở trung tâm, nhưng ở bên đó có một nhà trẻ tư thục, học phí một tháng tới , vạn (~ triệu), chậc chậc, nhà trẻ song ngữ đó nha!"
Nguyên Tự lúc này mới hoàn hồn, đã rất lâu rất lâu rồi anh không còn nhớ về chuyện lúc năm trước, đoạn ký ức này vẫn luôn được anh chôn sâu ở đáy lòng, căn bản là không đủ can đảm để mở nó ra, mỗi lần nhớ về nó đều giống như đang ở đáy vực sâu.
Âm thanh lải nhải của Tạ Manh một lần nữa kéo anh trở về. Trước mắt xuất hiện một tia sáng ấm áp, một cô gái, một bé trai, anh cảm thấy như vậy đã quá đủ rồi.
Nhìn sắc mặt Nguyên Tự có chút quái dị, Tạ Manh cảm thấy kỳ quái tiến lên một chút, dùng mu bàn tay kiểm tra trán của anh.
Nguyên Tự chỉ cảm thấy mu bàn tay của cô mềm mại và ấm áp, độ ấm từ trán lan tỏa khắp cơ thể, anh cười nhẹ một tiếng, kéo tay cô xuống, nói: "Tôi không có bệnh, sao lại muốn tới nhà trẻ gần nhà mẹ?"
Tạ Manh sửng sốt, trước giờ Nguyên Tự đều gọi mẹ cô là mẹ vợ. Tuy lễ phép như vậy thì cũng không có vấn đề gì, nhưng ở thời buổi hiện đại, cho dù là nam hay nữ đa số đều gọi người nhà của đối phương theo cách gọi của đối phương. Ba mẹ của hai bên cũng đều gọi là ba mẹ, gọi ba mẹ chồng hay ba mẹ vợ nghe có chút xa cách. Đây là lần đầu tiên Nguyên Tự gọi mẹ cô là mẹ thay vì mẹ vợ.
Bất quá, ai thèm quản chuyện anh ta muốn gọi thế nào, Tạ Manh giải thích nói: "Quan trọng nhất là bởi vì nhà trẻ đó tốt, thêm nữa là mẹ tôi nói lúc rảnh cũng có thể giúp tôi đi đón nó, tôi không cần phải tốn thời gian đi, hai bên đều tiện."
Nguyên Tự gật gật đầu nói: "Được, nghe theo em"
Tạ Manh kinh hoảng mà lùi về sau một bước, sau đó nhìn Nguyên Tự lớn tiếng quát: "Yêu ma quỷ quái, mau hiện nguyên hình!!!"
Nguyên Tư Lập vừa nghe được, hoảng sợ mà nhảy ra sau lưng Tạ Manh.
Nguyên Tự: "..."
đau đầu nói: "Ký chủ, chuyện Nguyên Tư Lập chuyển trường đã được quyết định, cơ hội cô và Nguyên Tư Lập gặp nhau đã bị cướp mất. Hiện tại chúng ta cần phải nghĩ biện pháp khác để tới gần nam chủ thôi."
Giang Nhã Tuyên nghe xong cũng cảm thấy cực kỳ khó xử.
"Này......cậu không thấy Nguyên tổng ngày thường ra vào chỉ có một mình à, anh ấy là người rất khó gần đó." Giang Nhã Tuyên có tâm nhưng lại không có tầm, mấy ngày nay bị tẩy não đến đau đầu.
suy nghĩ một hồi, cảm thấy có lý, cho nên đã lên mạng tìm kiếm, sau đó cao hứng nói: "Ký chủ, tôi tìm được rồi, cô biết cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân không?"
Giang Nhã Tuyên gật gật đầu, sau đó nói: "Giá trị vũ lực của tôi là "
"...... Chuyện đó không quan trọng, chúng ta có thể vì nam chủ mà hy sinh oanh liệt, đợi đến lúc nam chủ cảm động đất trời, cô chỉ cần rơi một giọt nước mắt, nam chủ tự nhiên sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng." ( Edit: ?????)
Giang Nhã Tuyên không biết vì sao cảm thấy kế hoạch này không đáng tin cậy. Cô vốn tưởng rằng đến đây chắc hẳn sẽ làm được chuyện gì ghê gớm lắm, tích tắc trong một giây là có thể dễ dàng bắt lấy Nguyên Tổng.
Kết quả, cái gì cũng để cô tự mình thực hiện.
Nhưng đúng thật là có ở đây có thể biết trước rất nhiều tin tức.
Cho nên Giang Nhã Tuyên đồng ý đề nghị của , sau đó hỏi nó: "Vậy khi nào thì thực hiện mỹ nhân cứu anh hùng được?"
dùng hết sức mới tra ra được thời gian Nguyên Tự ra ngoài, nói: "Ngày mai cậu ấy muốn đưa cháu trai mình tới trường học, đợi đến lúc ra khỏi trường, tôi có thể tìm người đến cướp cậu ấy, cô có thể vì cậu ấy đỡ một dao."
Giang Nhã Tuyên sửng sốt, hoảng sợ nói: "Thật sự phải đỡ một dao à???"
thật muốn mắng người: Cô nghĩ sao? Không chịu hy sinh sao có thể bắt lấy nam chủ?
Mẹ của Tạ Manh họ Lâm, gọi là Lâm Liên. Tuy mới tuổi nhưng nhìn đã ngoài , trên đầu cũng đã không ít tóc bạc. Mấy năm nay cuộc sống tốt hơn, bà cũng thường hay đến salon nhuộm tóc, một đầu đầu bạc đều được nhuộm thành đen, trông trẻ lại không ít. Bà nghe nói muốn để Nguyên Tư Lập đến đây học, không chút do dự liền đồng ý.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên từ lúc kết hôn đến giờ con rể và con gái cùng nhau về nhà, cho nên Lâm Liên vô cùng vui vẻ, tự mình trang điểm thật xinh đẹp, còn đến siêu thị mua một đống đồ ăn vặt và một đống đồ chơi.
Sau đó lại đứng chờ ở nhà trẻ song ngữ từ sớm, chỉ sợ để con rể phải chờ mình.
Hai tay bà cầm hai túi đồ, đứng đợi ở cửa nửa tiếng mới thấy con gái và con rể dẫn theo đứa bé từ phía bãi đỗ xe đi tới.
Hai bên chạm mặt nhau, Nguyên Tự ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Mẹ."
Lâm Liên vốn đang tươi cười, lúc nghe đến tiếng "mẹ" lại giống như sét đánh ngang tai, hai túi lớn trong tay cũng rơi "bẹp" xuống đất. Lâm Liên cảm thấy bản thân cũng có chút chấn động theo.
Nguyên Tự sửng sốt, sau đó chỉ thấy hai mắt Lâm Liên đột nhiên đỏ lên, hai hàng nước mắt nói chảy liền chảy.
Quả nhiên bà làm đúng rồi!!!
Lâm Liên trong lòng cao hứng đến nổi thiếu chút nữa là xỉu lên xỉu xuống. Nghĩ lại con gái gả vào Nguyên gia đã hai năm, trước kia Nguyên lão gia tử có dẫn theo Nguyên Tự đến một lần, chỉ nghe Nguyên Tự gọi bà một tiếng mẹ vợ (nhạc mẫu). Biểu tình trên mặt cũng không nhìn ra có vui vẻ hay không, Nguyên lão gia tử nói biểu tình của anh luôn là như vậy, Lâm Liên cũng xem như thật.
Chồng của bà là đầu bếp, lúc đi tìm việc, hai vợ chồng bọn họ đều tìm việc làm cùng nhau. Chồng nấu nấu ăn, bà chỉ hy vọng được làm phục vụ, một tháng hai người cũng kiếm được tệ (~ triệu). Lâm Liên đã làm việc hơn năm, muôn vạn kiểu người có kiểu nào bà chưa từng thấy qua chứ?
Quán ven đường, tiệm cơm nhỏ, khách sạn lớn, người ở tầng lớp nào bà cũng đã từng tiếp xúc. Kiểu người cả ngày chỉ có một biểu cảm giống Nguyên Tự không phải không có.
Cho nên Lâm Liên thật sự cho rằng chỉ là Nguyên Tự không thích cười.
Nguyên Tự lớn lên đẹp trai, lại có tiền, Lâm Liên chỉ cảm thấy Tạ Manh thật có phúc, chuyện hôn sự cũng không phản đối.
Sau khi kết hôn, Nguyên Tự chưa từng đến đây, tuy lễ tết vẫn có gọi điện thoại, nhưng Lâm Liên biết tình cảm hai vợ chồng này cũng chỉ có như vật thôi!
Cho nên lúc Tạ Manh gọi điện thoại nói có chuyện muốn nhờ bà giúp đỡ, Lâm Liên cảm thấy cuối cùng suốt mấy năm nay bà cũng có nơi để dụng võ. Mặc dù đây là cháu trai nhà con rể, không có bất kì quan hệ gì với Tạ gia, nếu muốn đón đứa nhỏ này cũng không đến lượt Tạ gia.
Nhưng mà tình cảm của vợ chồng bọn họ không tốt, trong suốt hai năm đây là lần đầu tiên Nguyên gia nhờ bà giúp đỡ.
Lâm Liên nói thầm, bà đương nhiên muốn giúp đỡ, có lẽ sau khi giúp đỡ con rể sẽ xem xét lại, tình cảm đối với con gái bà cũng tăng thêm một chút thì sao?
Sau khi Tạ Manh kết hôn, cuộc sống của Tạ gia thẳng tắp một đường bay lên, nói một câu không dễ nghe như trên mạng chính là con dâu trong nhà một lòng giúp đỡ nhà mẹ đẻ. ()
() Câu này nguyên văn là 女儿家人一心帮衬娘家了, tui có search thử nhưng vẫn không hiểu lắm, cầu cao nhân giúp đỡ ạ huhuhu
Nếu bà không giúp con gái mình, chẳng phải sẽ bị Nguyên gia coi thường sao?
Nhưng không ngờ là hiệu quả lại rõ ràng như... thậm chí, thậm chí liền gọi mẹ.
Lâm Liên tự mình cảm động mà khóc một hồi, sau đó lại lau nước mắt, mỉm cười nói: "Để con rể chê cười rồi, mẹ thật sự rất vui. Tới đây tới đây, đây là Wahaha¹ mẹ mới mua, con rể có muốn uống một chai không?"
Wahaha¹ (娃哈哈): hãng nước ngọt lớn của Trung Quốc
Nguyên Tự: "..."
Thấy Nguyên Tự lắc đầu, Lâm Liên vẫn kiên quyết nhét một chai cho anh, sau đó lại lấy một chai cho Nguyên Tư Lập, cười nói: "Đây là cháu trai nhỏ đấy à? Ui cha, nhìn này nhìn này, thật đáng yêu."
Nguyên Tư Lập từ nhỏ đã bị mẹ ảnh hưởng nên mưa dầm thấm đất, cực kỳ chán ghét gia đình Nguyên Tự. Nhưng bởi vì Đào Nhã Nhân lo ngại sau này Nguyên Tư Lập còn sẽ ở cùng Nguyên Tự, cho nên khi nói cũng không quá hạ thấp Nguyên Tự, một tràng lửa giận đều trút hết lên người Tạ Manh.
Vì vậy mà từ nhỏ Nguyên Tư Lập đã biết Tạ Manh là một mụ phù thủy đáng ghét. Người nhà của phù thủy, chắc chắn cũng sẽ là một bà ngoại phù thủy, cho nên Nguyên Tư Lập cười lạnh một tiếng, không cầm lấy Wahaha, mà chỉ cho Lâm Liên một ánh mắt xem thường nói: "Ai là cháu trai của bà chứ? Không biết xấu hổ."
Vừa dứt lời, nhóc liền cảm thấy sau gáy đau nhói, tuy cái đau này cũng không quá mạnh, nhưng nhóc lớn như vậy đây là lần đầu tiên bị đánh, lại còn là đánh vào gáy.
Nhóc quay đầu trừng mắt với Tạ Manh, Tạ Manh vô tội giơ tay nói: "Không phải thím đánh nha, nếu thím mà muốn đánh chắc chắn sẽ không nhẹ như vậy."
Sau đó Nguyên Tư Lập liền nhìn về phía Nguyên Tự, chỉ thấy Nguyên Tự đen mặt nói: "Ở nhà lộn xộn không nói, nhưng ra đường phải lễ phép."
Nguyên Tư Lập che gáy lại, suýt chút nữa là khóc. Nhưng Nguyên Tự nhìn rất hung dữ, nên nhóc không dám khóc. Chỉ có thể tự mình nhìn xuống, cảm thấy thật ủy khuất, cả thế giới đều không thích nhóc!
Nguyên Tư Lập đang "thương tâm muốn chết", đột nhiên thấy bà ngoại phù thủy đối diện tràn đầy đau lòng, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa, duỗi tay sờ sờ đầu Nguyên Tư Lập, sau đó ngẩng đầu nói với Nguyên Tự: "Không sao, không sao đâu mà, nó còn nhỏ."
Nguyên Tự: "..." Nó còn nhỏ? Đột nhiên nghe câu nói này từ miệng người khác, Nguyên Tự lập tức có chút thấu hiểu cảm giác bị loại câu nói này làm nghẹn họng.
Lâm Liên lại không chút để ý, bà khẽ mỉm cười nói với Nguyên Tư Lập: "Không có sao đâu ha, bảo bảo nói bà ngoại là mụ phù thủy, vậy thì bà ngoại chính là mụ phù thủy ha!"
Nguyên Tư Lập: "..."
Tính cách Lâm Liên yếu đuối, lại còn tốt bụng, nói bà cái gì bà cũng không tức giận. Huống chi Nguyên Tư Lập vẫn là một đứa bé, đối với bà bất quá cũng chỉ là lời nói của con nít.
Nguyên Tư Lập kiêu ngạo như vậy, nhưng ở trước mặt một người như Lâm Liên một chút kiêu ngạo cũng không lộ ra.
Trên thế giới này có một câu gọi là: tương sinh tương khắc.²
Tương sinh tương khắc² : là sự cân bằng phát triển, biến hóa của sự vật. Không có sinh thì sự vật không thể phát triển, không có khắc thì không thể duy trì sự sống.
_____________
MỌI NGƯỜI NHỚ ĐEO KHẨU TRANG KHI RA ĐƯỜNG, RỬA TAY THƯỜNG XUYÊN VÀ NHỚ GIỮ SỨC KHỎE TRONG MÙA DỊCH NHÉ
(Hạn chế đi ra đường nha mọi người, ở nhà đi tui ráng edit truyện nhiều nhiều cho đọc:(((()
VÌ MỘT VIỆT NAM CHIẾN THẮNG ĐẠI DỊCH!!!!