Khi Vận Nhi cho rằng anh sẽ tiến hành bước chiếm đoạt tiếp theo với cô thì đôi tay đang giam cầm ở eo cô của Âu Thừa Duẫn lại bất ngờ buông lỏng ra, liếm khóe môi cô tỏ vẻ chưa thỏa mãn, mang theo năng lực câu hồn đoạt phách trí mạng, "Vợ à, anh muốn tắm, em có muốn kỳ lưng giúp anh không?"
"Ầm" Đầu óc Vận Nhi bỗng chốc nổ tung, cuống quýt đẩy anh ra, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, Vận Nhi nói ra hai chữ "Lưu manh" rồi cũng không quay đầu lại, mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Âu Thừa Duẫn khẽ cười nhìn bóng lưng cô chạy trối chết, nụ cười bên khóe môi biến mất, ánh mắt lại trở nên tối sầm, anh nhặt lên chiếc áo vest vừa rơi xuống sàn nhà, đi vào phòng tắm một cách tao nhã.
Lúc Âu Thừa Duẫn đi xuống tầng Vận Nhi đang giúp chị Ngọc bày bữa tối, nhìn bóng dáng nhỏ bận rộn của cô, Âu Thừa Duẫn lại có chút ngẩn ngơ, hình ảnh ấm áp như vậy, anh thấy vô cùng đẹp mắt.
"Điện hạ, có thể ăn cơm rồi!" Chị Ngọc mang món ăn cuối cùng lên bàn ăn, Âu Thừa Duẫn đã ngồi ngay ngắn ở ghế trên, bình thường thời gian anh ở nhà dùng cơm rất ít, ở nhà ăn cơm với Tô Vận Nhi vẫn là lần đầu tiên.
"Em cách xa anh như vậy làm gì, anh cũng đâu có ăn thịt em!" Âu Thừa Duẫn buồn cười phát hiện cô bé Tô Vận Nhi kia giống như phòng bị sói chọn chỗ ngồi cách xa anh nhất, anh vỗ vào chỗ bên cạnh ý bảo cô đến gần.
Vận Nhi cũng không để ý đến anh, lầm bầm hai tiếng rồi cầm đũa lên ăn cơm, không nhìn tới anh.
Thật khó khăn mới ăn cơm xong, bị anh nhìn chằm chằm chỉ kém chưa tạo thành cái lỗ trên đỉnh đầu cô, vừa mới nói sẽ yêu thương cô vậy mà lại dám dùng ánh mắt dưới độ trừng cô.
"Tôi ăn no rồi, điện hạ ngài từ từ dùng!" Vận Nhi để đũa xuống cũng không ngẩng đầu lên, đôi chân chạy nhanh lên trên tầng, bầu không khí kì dị như vậy càng khiến cô không thở nổi so với thời gian trước đây anh không để ý tới cô.
Vận Nhi vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, bảo đảm đã khóa cửa rồi mới yên tâm đi tới giường nằm sấp xuống.
Âu Thừa Duẫn nhìn Vận Nhi trước mắt chỉ ăn một chén cơm nhỏ và những món ăn màu sắc tươi đẹp trước mặt cô hầu như không động đến cũng để dao nĩa trong tay xuống, anh có thói quen ăn món Tây cho nên chị Ngọc vừa chuẩn bị đồ ăn Trung Quốc vừa chuẩn bị đồ ăn Tây.
"Ngày mai thay đổi những món ăn này đi!" Trước khi lên lầu Âu Thừa Duẫn bỏ lại một câu, chị Ngọc lập tức hiểu rõ, nụ cười trên mặt cũng càng đậm.
Vận Nhi đột nhiên nghĩ tới việc điện thoại di động của cô còn để ở trong biệt thự của anh cả, hơn nữa tối hôm qua cô cứ như vậy rời đi chắc là Thương Nhĩ Kỳ sẽ tìm cô nhỉ?
Vận Nhi từ trên giường ngồi dậy, thoáng nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, đã là lúc lên đèn rồi.
Vừa định cầm điện thoại bàn ở đầu giường gọi cho Tô Thượng Đông, trước mắt bỗng nhiều hơn một đôi cánh tay, tay cô đang đặt trên điện thoại, Vận Nhi lập tức trợn tròn mắt, điện thoại cũng rơi xuống đất, “Anh…. sao anh vào đây được?”
“Đương nhiên là đi vào rồi!” Âu Thừa Duẫn để lại chiếc điện thoại bị rơi xuống đất lên tủ đầu giường, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh Vận Nhi, tự nhiên ôm láy vòng eo nhỏ nhắn của cô, ngón tay nghịch mái tóc dài của cô nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, “Thật là thơm!”
Vận Nhi trợn mắt nhìn khó có thể tin được việc này, anh dễ dàng đi vào phòng cô như vậy ư?
Dĩ nhiên Vận Nhi không biết, đối với Âu Thừa Duẫn được huấn luyện nghiêm chỉnh mà nói một cái khoá cửa chỉ là việc cỏn con.
“Vậy anh đến phòng tôi làm gì?” Vận Nhi nhẹ nhàng thu lại mái tóc dài từ trong tay anh, xê dịch sang bên cạnh, Âu Thừa Duẫn nhìn thấy động tác nhỏ của cô nhưng không ngăn cản mà lại dán vào cơ thể cô, cũng nhích lại gần phía cô. Trên người anh toả ra hơi nóng cuồn cuộn không ngừng làm bỏng da thịt cô.
Trong lúc nhất thời, Vận Nhi cảm thấy trong không khí có một loại hương vị ám muội.
Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, cô có dự cảm hiện tại người đàn ông ở trước mắt vô cùng nguy hiểm.
Cô khẽ động cơ thể, chuẩn bị đứng dậy khỏi chiếc giường lớn, Âu Thừa Duẫn lại không cho cô cơ hội này, hơi dùng sức một chút đã kéo cô vào trong lồng ngực mình, ngã vào trên chiếc giường rộng rãi.
“Âu Thừa Duẫn, anh đã chạm vào chị tôi chưa?” Đột nhiên Vận Nhi ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, mặc dù cô vẫn luôn cho rằng mình đã xen vào giữa Âu Thừa Duẫn bà Tô Ân Huệ nhưng mà cô vẫn rất để ý tới tình cảm của anh với Tô Ân Huệ, khi biết anh ích kỉ tìm cách muốn giữ cô lại bên cạnh anh thì cô lại càng không thể không bận tâm đến cảm nhận của Tô Ân Huệ.
Cơ thể Âu Thừa Duẫn chống đỡ ở hai bên Vận Nhi, tận lực không để cho trọng lượng của mình đè ép cô, áp sát cô gần như vậy, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô, Âu Thừa Duẫn lại chậm rãi nổi lên dục vọng, nghe thấy câu hỏi của Tô Vận Nhi, anh chạm nhẹ lên mũi cô, mang theo chút cưng chiều hỏi ngược lại, “Em nói đi? Tô Ân Huệ đúng là….. của anh” (Tiếng Trung từ của anh đứng trước)
Hai chữ tình nhân còn chưa nói ra khỏi miệng, Âu Thừa Duẫn phát hiện người phụ nữ nhỏ phía dưới đã lộ ra vẻ mặt tang thương, hàm răng cắn chặt môi dưới, đôi mắt to hờn dỗi nhìn anh chằm chằm, giống như anh làm việc xấu tội ác tày trời vậy.
Người phụ nữ đáng chết, chẳng lẽ cô không biết động tác của mình bây giờ là đang dụ dỗ người phạm tội sao? Nhất là dưới tình huống tối hôm qua chứng kiến vẻ đẹp của cô, anh phát hiện mình càng không có lực tự chủ khi ở trước mặt cô.
Ở trước mặt Tô Vận Nhi, tất cả kiêu ngạo và lý trí của anh đều bị quẳng ra sau đầu.
“Tôi biết mà, anh cái đồ vô lại này!” Vận Nhi cho rằng ý nghĩa trong câu nói của anh là thừa nhận, ánh mắt cô phẫn nộ, giơ tay lên đánh về phía mặt anh,Âu Thừa Duẫn đâu dễ dàng để cô đánh lén thành công như vậy, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở trên môi hôn nhẹ, “Bảo bối, em đang ghen phải không?”
Phản ứng này của Vận Nhi mới đúng là thái độ mà phụ nữ nên có.
“Đồ khốn, sao anh có thể làm như vậy……” Tại sao có thể đối với cô như vậy, Vận Nhi cắn chặt môi, chỉ kém chưa chảy máu, Âu Thừa Duẫn nhìn thấy phương thức tự hại mình của cô, sự trêu đùa trong mắt không còn nữa, lập tức đổi thành một loại dịu dàng dụ dỗ cô, “Vận Nhi, ngoan, mở miệng ra, đừng cắn nữa!”
“Anh cút đi!” Nói xong cô cũng không khóc, nhưng nghe được câu trả lời như vậy, trái tim Vận Nhi vẫn không ngừng đau đớn, vung quả đấm nhỏ nện vào lồng ngực Âu Thừa Duẫn, từng phát từng phát, bị đánh đau không phải là thân thể của anh mà là trái tim anh.
Nước mắt của cô chính là vũ khí tốt nhất.
“Vận Nhi, hãy nghe anh nói, giữa anh và Tô Ân Huệ không xảy ra chuyện gì cả!” Âu Thừa Duẫn đau lòng hôn lên má cô, cũng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, có lẽ là trước đây anh đã dự liệu được cô sẽ để ý, thậm chí ngay cả trong tiềm thức của anh cũng để ý, Tô Ân Huệ, không phải là người anh có thể chạm vào.
Nhưng mà nếu như Vận Nhi biết anh đã từng có ý nghĩ khác với Tô Ân Huệ, cô sẽ nghĩ thế nào?
Nếu như không phải anh nỗ lực kiềm chế, Tô Ân Huệ chủ động hiến thân, anh có thể không chút động lòng sao?
Nhưng ý nghĩ xấu xa đó cũng chỉ chợt loé lên, anh muốn nhất vẫn là vật nhỏ mê người phía dưới này!
“Thật không?” Vận Nhi khóc sướt mướt trong đôi mắt to linh động vẫn còn sự hoài nghi, lần trước khi ở nhà họ Tô cô nhìn thấy bọn họ hôn nhau nồng nhiệt như vậy, vừa nghĩ tới cảnh kia, trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút không thoải mái.