Trong đầu Vận Nhi lập tức cảm thấy trống rỗng, cảm nhận thấy một hơi thở cuồng nhiệt ở trên mặt mình, môi cánh hoa có một loại cảm giác ngưa ngứa ma dại như có người đang cắn cắn, trong khoảng thời gian ngắn, cô thế nhưng lại quên mất phải phản kháng.
Thân thể bị một vòng tay ôm lấy, ngũ quan tuấn mỹ dưới mũ lưỡi trai kia dần dần rõ ràng xuất hiện trước mắt Vận Nhi.
Vận Nhi không khỏi mở to hai mắt nhìn, thời điểm cô vừa định đẩy anh ta ra thì áp lực gần sát thân hình cô đã rời khỏi, vẻ mặt người đàn ông hưởng thụ, luyến tiếc vươn tay chạm lên đôi môi đỏ mọng của cô, cặp mắt xanh tuyệt đẹp kia phiếm chút sáng bóng mê người : “Ừ… Cảm giác thật sự là rất tốt!”
“Này, anh…” Vận Nhi trừng mắt nhìn anh ta, nói không ra lời.
Cách đó không xa truyền đến từng đợt tiếng bước chân dồn dập, Vận Nhi còn chưa hiểu rõ được tình huống, thân thể lại bị kéo vào một cái ôm ấp rắn chắc, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm dễ nghe của người đàn ông đó : “Nhớ kỹ, tôi tên là Thương Nhĩ Kỳ, thật mong lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta!”
Lập tức rời đi giống như cơn gió, Vận Nhi còn chưa phục hồi tinh thần lại, trước mặt đã không còn nhìn thấy bóng dáng anh ta.
Vài người đàn ông mặc tây trang, mang giày da lướt qua người cô nhìn xung quanh, tựa hồ như đang tìm kiếm người nào đó.
Vận Nhi lập tức trợn tròn mắt, người đàn ông kia, Riche ? Siêu sao thiên hoàng tóc đỏ đó sao?
Thương Nhĩ Kỳ ?
Anh ta vừa mới hôn cô? Cô không phải đang nằm mơ chứ?
Trên đôi môi đỏ mọng còn trướng đau tựa hồ còn lưu lại sự ấm áp của anh, cũng là nhắc nhở cô, một màn vừa phát sinh là chân thật.
Vận Nhi thấy rõ cặp mắt xanh kia của anh ta, rất đẹp, thực mê người, dễ dàng làm cho người ta say mê.
Kinh ngạc nhìn về hướng anh vừa biến mất, Vận Nhi chậm rãi hồi thần, trong mắt hiện lên một chút phức tạp, sau đó tiếp tục đi đến tòa nhà.
“Vì cái gì lại làm như vậy ?” Phạm Tu Vũ trong lòng tuy rằng đã có đáp án, nhưng mặt vẫn không đổi sắc chất vấn Âu Thừa Duẫn.
Âu Thừa Duẫn xoay ghế độ, gương mặt hoàn mỹ hiện lên độ cong đẹp mắt, không chút để ý vẫn nhìn vào điện thoại di động như trước. Từ khi Phạm Tu Vũ tiến vào văn phòng tổng giấm đốc, anh vẫn chưa từng liếc nhìn anh ta.
Chỉ là một vật thay thế, anh thực sự cảm thấy bi ai thay cho Phạm Tu Vũ !
“Cạnh tranh trên thương trường từ xưa đến nay đều là tận dụng mọi thứ, tổng giám đốc Phạm là đến khởi binh vấn tội sao ?” Nếu anh ta muốn giả bộ với anh, vậy anh cũng sẽ phối hợp.
Hết thảy nguyên do, đều là vì anh ta, Phạm Tu Vũ, không nên chen chân vào chuyện của Âu Thừa Duẫn anh đây !
Tô Ân Huệ, sẽ có một ngày cô trở về cầu xin tôi !
“Tổng giám đốc Âu luôn có tiêu chuẩn rất cao, tại sao lại bắt ép Phạm thị nho nhỏ của chúng tôi đây?” Phạm Tu Vũ biết hôm nay tìm đến anh ta sẽ không có kết quả gì, nhưng trừ bỏ mục đích này, anh còn có ý đồ thuyết phục anh ta buông tha cho Ân Huệ.
“Phạm Tu Vũ, anh hẳn là biết, đồ của Âu Thừa Duẫn tôi, người khác đoạt không được mà, đúng không?” Ánh mắt Âu Thừa Duẫn lạnh như băng, lộ ra lạnh lẽo khiếp người, thẳng tắp chiếu vào trong lòng Phạm Tu Vũ. Làm cho anh không tự chủ được rùng mình một cái, biểu tình có chút cứng ngắc : “Chuyện năm đó cũng không phải lỗi của Ân Huệ, anh không thể đối với cô ấy như vậy !”
“Không tới phiên anh giáo huấn tôi !” Thân hình to lớn của Âu Thừa Duẫn giấu trong ghế xoay đột nhiên đứng lên, ở trong phòng trống trải, lại giống như một tượng điêu khắc phương tây, mang theo khí chất vương giả trời sinh kia, làm cho không khí lập tức liền trở nên trầm lại.
Anh ta như vậy, làm cho người ta cảm thấy có chút đáng sợ.
“Anh…” Phạm Tu Vũ phát hiện, chính mình ở trước mặt anh ta chính là vô cùng nhỏ bé, anh căn bản là đấu không lại Âu Thừa Duẫn.
“Hy vọng chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt lần thứ hai !” Bởi vì tiếp theo, anh không thể cam đoan mình có thể làm cho anh ta hoàn hảo đứng ở trước mặt mình hay không. Khóe miệng Âu Thừa Duẫn khơi lên một chút ý cười mỉa mai, chỉ bằng anh ta mà đã muốn bảo vệ Tô Ân Huệ sao ?
Anh nhất định sẽ làm cô chủ động trở lại bên cạnh mình!