Toàn bộ không gian được bố trí theo phong cách riêng, một hàng nhân viên đang đứng dưới sân khấu, mọi ánh mắt đều đặt ở trên người đàn ông tuấn mỹ tỏa ra hào quang chói lọi đứng trên sâu khấu, bề mặt sân khấu được bao phủ bởi một lớp kính siêu lớn, đèn chiếu sáng năm màu chiếu trên người anh, trợ lý đang cầm trang phục biểu diễn trong tay, nhưng anh lại chậm chạp không có hành động gì tiếp theo.
"Không cần diễn tập nữa, ngày mai trực tiếp biểu diễn đi!" Riche xắn ống tay áo lên, không chút để ý nói. Lúc trước một câu nói của anh, khiến các nhân viên và đoàn người đi theo bận rộn chuẩn bị, hiện tại thì tốt rồi, đại thiếu gia người ta nói một câu không cần diễn tập, tất cả những vất vả kia không phải là vô ích sao.
"Riche, để buổi biểu diễn ngày mai không xảy ra sai sót, hay là cậu cứ diễn tập một lần đi!" Người quản lý không đồng ý nói, nỗ lực thuyết phục anh, đáng lẽ buổi biểu diễn đầu tiên khi anh về nước phải là ở trung tâm thương mại T, thế mà anh lại chọn ngôi trường quý tộc này, nhìn từ góc độ kinh doanh, hình tượng của anh rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ hiện tại, khoảng cách này gần sát với xu hướng hàng đầu, cũng là một con đường tuyên truyền tốt.
"Tôi nói không cần, tôi về trước đây!" Riche vuốt những sợi tóc nhuộm trên trán, đi ra từ phía sau sân khấu, bên ngoài hội trường hình vòm đã chật ních người hâm mộ của Riche, nhân lúc bảo an không chú ý, Riche đeo kính vào, đội mũ lưỡi trai, dùng hết sức tránh khỏi đám đông, từ cửa sau đi ra ngoài.
Mục đích hôm nay anh tới, chỉ là vì Tô Vận Nhi mà thôi!
Thoát khỏi đoàn người, anh đi về phía hành lang, bước đi một cách thoải mái, tránh khỏi cái nhìn chăm chú của người khác, thuận lợi tới phòng học vũ đạo, nhưng lại phát hiện bên trong không có một bóng người.
Âu Dương giật mình nhìn bài báo trên bàn trong phòng làm việc của Âu Thừa Duẫn, điều khiến cô kinh ngạc không phải là việc mối quan hệ của Âu Thừa Duẫn và Tô Vận Nhi bị phơi bày, mà là chuyện Tô Vận Nhi là em gái của Tô Ân Huệ.
Hiện tại Âu Dương đã hiểu, vì sao vào lần gặp đầu tiên, Vận Nhi lại nói với cô những lời đó, có phải cô ấy cũng là một quân cờ của Âu Thừa Duẫn, nhưng mà từ trên người của Vận Nhi, cô không thấy một chút nét giống nhau nào giữa cô ấy và Tô Ân Huệ.
"Tín, tại sao anh tôi lại cưới Tô Vận Nhi, là vì Tô Ân Huệ sao?" Nghe thấy tiếng gõ cửa, Âu Dương nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc, muốn tìm Tín chứng thực, khi mở cửa phòng ra, khuôn mặt của Tô Vận Nhi liền đập ngay vào mắt Âu Dương, Tín đang đứng sau lưng Vận Nhi.
"Âu Dương, em trở về khi nào vậy?" Khoảnh khắc Vận Nhi nhìn thấy Âu Dương cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng, cô đã nghe thấy.
"À, em vừa về, chị cũng tới tìm anh trai em sao? Vào đi!" Âu Dương nháy mắt với Tín, sau đó kéo Vận Nhi vào phòng làm việc, đóng cửa lại.
Đây không phải là lần đầu tiên Vận Nhi tới phòng làm việc của Âu Thừa Duẫn, nhưng vẫn bị cảnh tượng xa hoa ở đây làm cho kinh hãi.
Âu Dương nghiêm túc đánh giá Vận Nhi, càng xem càng cảm thấy cô ấy và Tô Ân Huệ là hai kiểu phụ nữ khác nhau, "Vận Nhi, chị thật sự là em gái của Tô Ân Huệ sao?" Cô có chút không dám tin, không cách nào gắn kết cô gái thuần khiết trước mắt với người phụ nữ Tô Ân Huệ xấu xa kia.
"Làm sao vậy? Em cũng biết chị ấy sao?" Nhìn thấy một chút hận ý trong mắt Âu Dương, Vận Nhi càng ngày càng không rõ, xem ra chuyện của Tô Ân Huệ và Âu Thừa Duẫn cũng không đơn giản như bề ngoài.
"Vận Nhi, có một số việc chị không biết, nhưng mà em thật lòng hi vọng chị và anh trai em có một kết quả tốt!" Công bằng mà nói, cô thật sự rất thích Vận Nhi, chỉ là cô biết, Âu Thừa Duẫn đối với Vận Nhi, chắc là cũng có dụng tâm.
"Âu Dương, ngay cả em cũng biết giữa anh trai em và chị gái của chị có mối quan hệ không minh bạch, chị sẽ không ở lại bên cạnh anh ấy nữa, chị muốn ly hôn!" Vận Nhi kích động nói, giọng điệu vô cùng kiên định.
"Ly hôn?" Âu Dương không ngờ thái độ Vận Nhi lại kiên quyết như vậy, trong lòng quýnh lên liền thốt ra câu, "Anh ấy chắc chắn sẽ không thích Tô Ân Huệ, anh ấy chỉ muốn trả thù cô ta mà thôi!"