Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

chương 116: c116: tạm biệt ư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù Sở Vũ Hiên trông có vẻ háo sắc có mới nới cũ, nhưng trên thực tế đều có lợi cho hai cô KOL này. Đối với người mới như Thanh Lộ, thứ thiếu nhất là scandal, có thể lan truyền “giai thoại” với công tử ăn chơi như anh thì không muốn nổi cũng khó. Dù nổi bằng scandal thì cũng là nổi. KOL nổi lên ở trên mạng, 90% là không hề có giới hạn, vì thế ve vn với người giàu có chẳng là cái thá gì cả.

Còn đối với Tiểu Trạch Tương đã quá nổi tiếng rồi, nếu mập mờ một cách công khai thì chỉ có một kết cục là bị bôi đen hoàn toàn, cho nên tối nay Sở Vũ Hiên mới biểu hiện hơi lạnh nhạt với cô ta, cùng lắm chỉ ôm eo mà thôi.

Chơi đùa đến gần hai giờ, Sở Vũ Hiên đã ngà say rồi, cộng thêm phải làm bộ thật sự quá mệt mỏi, anh tỏ vẻ mất hứng định đi tới khách sạn nghỉ ngơi.

Sở Vũ Hiên ôm Thanh Lộ vừa mới ra khỏi quán bar, chân trước còn đang nói cười với hồng nhan, chân sau bỗng ngừng bước, nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc ở cửa quán bar - Hạ Trúc.

Ngôi sao lớn này đã không còn nổi tiếng nữa, mặc áo bành tô vải nỉ, rụt cổ đứng trong gió lạnh, trông hơi hiu quạnh.

“Vũ Hiên.” Thấy mình cuối cùng cũng đã đợi được người đi ra ngoài, Hạ Trúc sải bước đi tới, khế cười nói: “Tôi muốn nói đôi lời với anh, có tiện không?”

Tất nhiên Thanh Lộ nhận ra người trước mặt, nhưng không biết bây giờ người này đã không còn ánh hào quang, cô ta rụt rè nhìn Sở Vũ Hiên, nhỏ giọng nói: “Sếp Sở, em ở bên cạnh đợi anh.”

Sở Vũ Hiên gật đầu, buông tay đang ôm eo Thanh Lộ ra, hỏi Hạ Trúc: “Cô muốn nói chuyện gì? Tôi bận lắm.”

Hạ Trúc mím môi, trên gương mặt cực kỳ xinh đẹp đó nở nụ cười tự nhiên thuần khiết, đột ngột nói: “Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, tôi sắp không nhận ra anh rồi.”

Sở Vũ Hiên dễ dàng nghĩ đến tình trạng hiện tại của Hạ Trúc, với tính cách của cô ta, chắc chắn sẽ không tái hợp với Cao Ninh.

Cuối cùng tình yêu mà mình một lòng theo đuổi đã trở nên uổng phí, sự nghiệp cũng bị bản thân hủy hoại trong chốc lát. Haiz...

Suy cho cùng cũng không đến lượt anh thấy thương xót, càng không đến lượt anh mềm lòng, mà bình tĩnh nói: “Nếu cô muốn nói những lời nhảm nhí này, vậy thì tôi thật sự không tiện."

Hạ Trúc vẫn nở nụ cười, dường như đang cố gắng nói bằng giọng điệu vui vẻ: “Này, tốt xấu gì cũng từng làm vợ chồng, anh phải đến mức đó ư? Ha ha... Được rồi, được rồi, thật ra tôi đến tìm anh cũng chẳng có việc gì cả, mà chỉ muốn... muốn nói lời xin lỗi anh.”

“Vũ Hiên, mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nói thật, bản thân tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại đi đến nông nỗi này... Rõ ràng ông trời đã cho tôi một con đường quang minh chính đại, nhưng tôi lại từng bước đi vào ngõ tối. Ha ha! Thật đáng thương...”

“Thế nhưng tôi không hối hận, theo đuổi thứ mình thích vốn không có chỗ để nói lời hối hận. Có điều tôi đã theo đuổi một tên giả dối mà thôi... Vũ Hiên, anh biết không? Hôm qua tôi chợt nghĩ đến, tại sao giữa tôi và anh lại không như vậy cơ chứ? Tại sao anh không cảm thấy đau đớn giống như tôi? Xin lỗi, thật lòng xin lỗi. Ban đầu tôi không nên ích kỉ như thế, không yêu anh nhưng lại tham lam sự dịu dàng của anh, tham lam tình yêu của anh...”

“Đó là tôi tự tạo nghiệp.” Sở Vũ Hiên châm một điếu thuốc, cười vô lại: “Chẳng phải cô cũng tự tạo nghiệp đấy sao? Ông trời rất công bằng.”

“Đúng vậy...” Hạ Trúc hít sâu một hơi. Sau một hồi im lặng, cô ta nhún vai nói: “Được rồi, tôi đã xin lỗi xong. Mặc dù tôi biết rõ anh không thể tha thứ cho tôi...”

“Tôi có tha thứ hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì ca.

“Vậy... tôi có thể ôm anh một lát không? Coi như chào tạm biệt.”

“Tạm biệt ư?” Sở Vũ Hiên không có ý định muốn ôm mà thuận miệng hỏi: “Cô định đi đâu?”

Hạ Trúc không thu hồi hai cánh tay đang dang ra mà cười đáp: “Tôi định bán nhà rồi dẫn mẹ tôi về thị trấn sinh sống. Tiền mà tôi đã tích góp cộng thêm tiền bán nhà đã đủ cho mẹ con tôi sống cả đời ở quê rồi.”

Đây là lời nói thật. Ngôi sao chỉ cần ló đầu lộ mặt đã có thể nhận được nguồn thu nhập mà có khi người dân sống ở thị trấn nhỏ đến gần hết cuộc đời cũng không kiếm được.

“Cho tôi ôm một lát nhé?” Hạ Trúc lại hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.

Thế nhưng Sở Vũ Hiên chỉ hờ hững nói một câu “Bảo trọng”, rồi cùng với cô gái kia sóng vai nhau rời đi. Bước chân dứt khoát, biểu hiện càng lạnh lùng hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio